Bố mẹ đến ở mấy ngày, vợ chỉ nấu lạc rang với đậu phụ, ông bà rời đi tôi mới vỡ lẽ
Khi bố mẹ vợ đến chơi và ở lại mấy hôm, ngày nào vợ tôi cũng than nghèo kể khổ, nấu cơm canh đạm bạc khó mà nuốt nổi.
Vợ tôi không quá xinh đẹp, điều kiện gia đình bình thường nhưng được cái hiền lành, dịu dàng và rất hiếu thảo với bố mẹ. Chính vì những điểm đó mà tôi quyết định lấy cô ấy làm vợ, nghĩ rằng cô ấy hiếu thuận với bố mẹ như vậy thì sau này ắt sẽ hiếu thuận với bố mẹ tôi.
Tuy nhiên, sự hiếu thuận của vợ đôi khi làm tôi phát bực. Sau khi cưới, vợ tôi vẫn chu cấp cho nhà ngoại đều đều. Tôi có góp ý, nói với vợ rằng bây giờ cần phải vun vén cho tổ ấm nhỏ của hai vợ chồng để ổn định cuộc sống trước đã, ông bà còn trẻ vẫn đi làm được sẽ thông cảm thôi.
Nhưng vợ lại nói: “Nhà em không có kiểu con gái đã lấy chồng như bát nước hắt đi. Trước khi cưới anh, em vẫn lo được cho bố mẹ, lấy chồng rồi không thêm được đồng nào cho bố mẹ thì thôi đi, chẳng nhẽ lại cắt bớt, vậy thì lấy chồng làm gì”.
Nói mãi vợ vẫn vậy nên tôi đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Lương của tôi để trang trải những khoản chi tiêu trong gia đình và trả khoản mua nhà trả góp, còn vợ sẽ dùng lương của cô ấy để hỗ trợ bố mẹ.
Kể cả khi có con, vợ tôi vẫn dùng tiền lương của cô ấy để chu cấp cho bố mẹ hàng tháng. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau về việc này, cô ấy đều lấy chữ hiếu ra để áp chế tôi.
Vì chuyện gửi tiền cho nhà ngoại mà vợ chồng tôi cãi nhau nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tuy nhiên, lòng hiếu thảo của vợ không chỉ dừng lại với bố mẹ mà còn dành cho cả em trai. Cô ấy nuôi em trai 4 năm học đại học, sau khi em ra trường còn mua xe, tìm việc làm cho em khiến tôi phát bực. Thà nhà tôi giàu có cho cam đi thì tôi cũng chẳng tiếc gì, nhưng đây con còn nhỏ, nhà trả góp chưa xong mà vợ cứ ôm tiền về cho nhà ngoại, một mình tôi gánh vác tất cả cũng mệt mỏi lắm chứ.
Chán nhất là em trai vợ, có lẽ vì có chị hỗ trợ đủ đầy, không thiếu thứ gì nên cậu đâm ra lười biếng và ỷ lại. Đi làm được 3 tháng là đổi việc một lần, rồi cuối cùng chán quá ở nhà chơi game, xem phim, không chịu đi làm nữa.
Dù vậy, cậu lại có cô bạn gái khá xinh xắn, hiền lành, nhưng rồi cô ấy lại có thai ngoài ý muốn nên nhà vợ đành đứng ra tổ chức đám cưới cho hai đứa.
Vợ chồng cậu lại muốn ra ở riêng chứ không muốn sống chung với bố mẹ, cũng chẳng muốn ở thuê. Tuy nhiên vì không có tiền mua nhà, cậu lại về vòi bố mẹ. Bố mẹ không có đủ tiền nên 5 lần 7 lượt đến làm phiền vợ chồng tôi. Hết cách, vợ chồng tôi đành góp cho cậu 150 triệu để mua nhà. Cuối cùng, bố mẹ vợ đành mượn thêm họ hàng để tổ chức đám cưới linh đình và mua nhà cho cậu.
Cứ nghĩ sau khi có vợ con, cậu sẽ thay tính đổi nết, sống có trách nhiệm hơn nhưng ngoan ngoãn, chăm chỉ được nửa năm, cậu lại như cũ. Khi bố mẹ vợ đã có tuổi, sức yếu, họ vẫn phải đi làm thuê, bán dưa cà để kiếm tiền hỗ trợ vợ chồng con trai. Thương bố mẹ vất vả, vợ tôi lại lấy tiền túi đưa cho bố mẹ hết lần này đến lần khác.
Vợ tôi hết lần này đến lần khác đưa tiền về cho nhà ngoại. (Ảnh minh họa)
Cách đây mấy hôm, bố mẹ vợ đến nhà tôi chơi, bảo sẽ ở lại đây vài ngày. Nhưng nào ngờ thái độ của vợ tôi lần này khác hẳn. Đầu tiên là vợ than nghèo kể khổ với bố mẹ, nói rằng dạo gần đây kinh tế khó khăn, bị cắt giảm lương nên chẳng kiếm được tiền. Những ngày sau, vợ toàn nấu cơm canh đạm bạc thết đãi bố mẹ, không lạc rang thì đậu phụ, cá khô, bữa nào tươi hơn thì có thêm quả trứng.
Bố mẹ than thở, trách móc vì chẳng mấy khi bố mẹ tới mà cho ăn cơm canh đạm bạc. Tôi cũng phát ngại khi nhìn mặt bố mẹ, tính nấu một bữa thịnh soạn để đãi bố mẹ vợ nhưng vợ lại ngăn cản. Tôi đứng ở giữa rất khó xử, nhưng vì đó là bố mẹ cô ấy nên tôi đành nghe vợ.
Được khoảng 5 ngày, bố mẹ vợ không chịu được nữa nên bỏ về nhà. Trước khi đi, mẹ vợ còn trách vợ chồng tôi bất hiếu.
- Bỏ ra 100 triệu, góp thêm tiền mua xe cho em trai kiếm kế sinh nhai mà cũng ki bo. Bố mẹ đến thì thết đãi lạc rang với cá khô, đúng là đồ bất hiếu. Em trai không đi làm, không kiếm ra tiền rồi vợ chồng nó bỏ nhau thì sao? Chị nỡ nhìn em mình như thế à?
Hóa ra trước đó bố mẹ đã hỏi tiền vợ tôi để mua xe cho cậu, nhưng cô ấy nhất quyết không cho nên ông bà mới đến tận đây ăn vạ, tính khi nào ôm được tiền mới chịu về. Biết mục đích của bố mẹ, vợ tôi mới phải nấu cơm canh đạm bạc như vậy để “đuổi khéo” ông bà về.
Vợ cũng tuyên bố thẳng từ nay sẽ không cho em trai tiền nữa, nếu bố mẹ sau này có nằm viện, ốm đau thì cô ấy mới hỗ trợ, chăm sóc. Hành động của vợ khiến tôi kinh ngạc, tôi thật không ngờ lần này vợ lại mạnh tay đến vậy. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ lại thỏa hiệp cho em trai tiền hết lần này đến lần khác, đến lúc đó tôi sợ cuộc hôn nhân của mình sẽ kết thúc mất, nhưng may mà vợ tỉnh ngộ sớm.
Lấy chồng nghèo, sau 3 năm, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ
Bố mẹ tôi lần đầu tiên lên tiếng khen ngợi con rể trước cả nhà. Nhìn chồng hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc, vui lây.
Ảnh minh họa
Vì điều kiện gia đình nên chồng tôi phải nghỉ học sớm. Năm 15 tuổi, anh đã theo chú làm phụ hồ rồi học xây, trở thành thợ xây với mức lương cao hơn.
Bố mẹ tôi xây nhà mới, anh đến làm và chúng tôi gặp nhau. Chẳng hiểu sao, tôi lại thích nói chuyện với một người như anh. Dù học thạc sĩ nhưng kiến thức xã hội, kỹ năng sống của tôi lại không có nhiều. Còn anh thì từng trải, thấu hiểu lòng người, đối nhân xử thế rất chu toàn. Tôi học được rất nhiều điều mới lạ ở anh.
Nhưng khi tôi công khai mối quan hệ tình cảm, bố mẹ đã phản đối gay gắt. Mẹ tôi cho rằng sự khác biệt về vị thế xã hội sẽ là rào cản lớn giữa chúng tôi. Bố mẹ không muốn tôi phải chịu khổ chịu cực khi lấy một người đàn ông chưa có gì trong tay. Nhưng theo tôi tìm hiểu thì bạn trai mình làm tiền rất nhiều, anh cũng thuộc típ người chăm chỉ siêng năng và rất có hiếu với cha mẹ. Tiền làm ra bao nhiêu, anh đều đưa cho cha mẹ để phụ nuôi 3 em còn đang đi học. Thế nên bao nhiêu năm nay, anh mới không để dư được đồng nào.
Trước sự quyết liệt của tôi, bố mẹ đành đồng ý chuyện cưới hỏi. Lễ cưới diễn ra rất đơn giản, nhẹ nhàng. Sau đám cưới, chúng tôi cũng đi ở trọ vì nhà chồng chật chội lại đông người.
Tuy lấy chồng nghèo nhưng tinh thần của tôi lúc nào cũng thoải mái. Tôi được chồng quan tâm chăm sóc, chiều chuộng từng chút một. Dù làm thợ xây, cả ngày đứng ở ngoài nắng nhưng chiều về, anh luôn chủ động vào bếp nấu ăn, dọn dẹp nhà sạch sẽ. Tôi bầu bì, sinh con càng được chồng chăm chút kỹ lưỡng, đến mức tôi nảy sinh tâm lý ỷ lại vào anh ấy. Anh luôn ngậm ngùi nói do anh mà tôi không thể tận hưởng một cuộc sống khác sung túc hơn. Và anh sẽ bù đắp cho tôi bằng mọi việc trong khả năng của mình.
Năm ngoái, bố mẹ chồng cho chúng tôi mảnh đất rộng rãi. Chồng bàn với tôi việc xây nhà mới. Nhưng khi tôi nói sẽ bỏ hết tiền tiết kiệm của mình vào ngôi nhà đó thì anh lại không đồng ý. Anh nói cứ để anh lo. Anh chỉ dùng đến tiền tiết kiệm chung của 2 vợ chồng thôi. Nhưng số tiền tiết kiệm chung lại rất ít, chỉ hơn 200 triệu đồng thì làm sao mà xây nhà?
Chồng tôi dùng số tiền đó mua vật liệu xây dựng. Còn bản thân anh đi làm, chiều về lại tự xây căn nhà của mình. Những công đoạn khó thì anh nhờ thêm đồng nghiệp hỗ trợ. Mọi người mến tính anh nên chẳng ai từ chối cả, họ còn nhiệt tình giúp đỡ mà không đòi hỏi tiền công.
Cuối cùng, sau nửa năm, anh cũng hoàn thành ngôi nhà của chúng tôi. Căn nhà được xây dựng tỉ mỉ, cẩn thận từng chi tiết nhỏ và theo bản vẽ của tôi. Chồng tôi nói anh đã dồn tình cảm vào căn nhà này, xem như bù đắp những thiệt thòi của tôi khi làm vợ anh. Nhìn căn nhà rộng rãi, gọn gàng, tôi vừa hạnh phúc vừa hãnh diện.
Bố mẹ tôi cũng lần đầu tiên khen ngợi con rể. Bố mẹ nói không ngờ anh lại là người cần mẫn, có chí đến thế. Hơn nữa, tình yêu của anh đối với tôi quá lớn càng giúp ông bà cảm thấy yên tâm hơn.
Tôi thấy lấy chồng nghèo tiền nghèo bạc không phải là vấn đề gì lớn lao. Chỉ cần tình yêu đủ lớn và có ý chí, chắc chắn người đàn ông đó sẽ đem lại hạnh phúc cho mình thôi.
Tổ chức tiệc sinh nhật mẹ chồng trách con dâu hoang, tôi nói một câu bà tức tím mặt bỏ về quê luôn Từ trước tới nay tôi không để bụng lời mẹ chồng nói, nhưng hôm đó quá uất nghẹn tôi đành nói ra tất thảy. Chồng tôi vốn sinh ra từ một thị trấn nhỏ ở vùng quê, điều kiện gia đình không tốt lắm, bố mẹ đều làm công việc đồng áng. Điều kiện nhà tôi thì tốt hơn, bố mẹ có của...