Bố mẹ đánh chửi nhau, con gái tuyên bố: “Sau này con sẽ không lấy chồng!”, ngỡ là lời trẻ con nhưng 2 năm sau sốc khi nó làm điều này
Trước kia khi yêu Tấn và Lan được ví như cặp đôi ngôn tình, ấy vậy mà sau 3 năm kết hôn thì họ lại thay đổi hoàn toàn. Hay cãi cọ, đánh chửi nhau như cơm bữa.
Lý do là vì chuyện tiền nong, ghen tuông này nọ. Vợ chồng Tấn thì không ai chịu nhịn ai, cứ điên lên là cầm gậy gộc đuổi đánh nhau khắp nhà mặc kệ đứa con gái bé bỏng chứng kiến cảnh đó khóc ầm ĩ lên.
Suốt năm nay qua năm khác vợ chồng Tấn vẫn thế, vẫn đánh chửi nhau ầm ĩ khắp xóm khiến hàng xóm ai cũng chịu thua và mặc kệ nhà Tấn muốn chửi nhau thế nào thì chửi. Lên lên trong tiếng chửi, tiếng đánh đập của bố mẹ bé Sóc gần như bị tự kỷ, nó rất ít nói hay khóc và cũng rất dễ nổi cáu khi ai đến gần. Con bé mới 10 tuổi nhưng cái gì cũng biết và hay nghĩ ngợi về những điều xa vời. Ai cũng bảo nó lớn trước tuổi, rồi mai này lại giống bố mẹ là nữ tướng cướp ở cái xóm này mà coi.
Thế rồi 1 ngày nọ, Tấn uống rượu say về. Vừa nhìn thấy vợ đang ngồi xem ti vi anh cứ thế cầm cánh điếu cày lao vào đánh chửi vợ như đúng rồi. Không chịu kém cạnh, Lan cũng vơ đồ ném trả rồi chạy khắp nhà khóc lóc, kêu than ầm ĩ nhưng chẳng ai chịu sang ngăn cả.
Nhìn bố mẹ cứ đánh nhau liên miên như vậy, bé Sóc không chịu đựng nổi. Nó mếu máo rồi đập bể bộ cốc chén mà quát ầm lên khiến vợ chồng Tấn dừng lại.
- Sau này lớn lên con sẽ không bao giờ lấy chồng, bố mẹ sinh con ra để làm gì, để chứng kiến cảnh 2 người đánh chửi nhau thế này ư?? Con hận các người.
- Mày trẻ con biết cái gì, đi vào phòng học ngay. Ranh con, học không lo cứ trõ mũi vào chuyện người lớn là sao??
- Rồi bố mẹ sẽ phải hối hận!!
Video đang HOT
Nghĩ đó là lời trẻ con thốt ra rồi lại nhanh quên vợ chồng Tấn chẳng thèm để ý. Ngày hôm sau họ lại sinh sự cãi nhau tiếp, sống trong cảnh chiến tranh không có hồi kết này bé Sóc buồn lắm. Nó buồn vì sự ích kỷ của người lớn, bố mẹ đẻ nó ra nhưng chẳng bao giờ quan tâm, để ý tới cảm xúc của nó cả. Nó thèm 1 gia đình hạnh phúc, thèm những buổi đi dã ngoại gia đình với nhau. Điều mà các bạn thường xuyên làm nhưng với nó là 1 điều quá xa xỉ.
Bẵng đi 1 thời gian, tầm 2 năm sau con bé Sóc đã học cấp 2. Giờ nó đang dậy thì, khá phổng phao và xinh ra trông thấy, nhưng điều nó khiến mọi người khó chịu là sự khó tính và giọt nước mắt của nó. Nó hay khóc, hay nổi cáu với nhưng người bên cạnh mà không ai hiểu lý do vì sao cả.
Thế rồi 1 buổi tối nọ khi vợ chồng Tấn đi liên hoan mãi khuya muộn mới về. Thấy cửa nhà mở mà không thấy con đâu, Lan sợ có trộm vội đi tìm con thì chết đứng khi nhòm vào phòng kín của nó. Trời đất ơi, con bé đang làm cái gì trong phòng kín thế kia?? Sao nó có thể mua thuốc ngủ để tự tử như thế chứ?? Qúa hoảng loạn, Lan xông vào cứu con thì ôi con bé đã nằm sõng xoài dưới sàn nhà, người lạnh toát, xung quanh là thuốc ngủ vương vãi ở bên.
- Sóc, con gái của mẹ. Con mở mắt ra nhìn mẹ đi, đừng làm mẹ sợ như thế?? Thằng nào đã làm gì con để con phải ra nông nỗi này. Đừng chết mà con gái.
- Cô điên à, đưa con bé đi viện rửa ruột ngay ngồi đây mà khóc lóc là giết nó đấy.
Sợ tái mặt Lan theo chồng con vào viện ngay tức thì. Ngồi ngoài đợi Lan ôm chặt lấy chồng run sợ, cô sợ con có chuyện gì thì cô sống sao nổi. Sau 1 hồi cấp cứu bác sĩ bảo.
- May anh chị phát hiện kịp thời nên thuốc chưa ngấm, con bé giờ thì ổn rồi. Đợi lát nữa nó tỉnh lại mọi người hãy vào với cháu.
- Ơn giời, con tôi không chết.
Thở phào nhẹ nhõm Lan cảm tạ trời đất, nhìn qua khe cửa thấy con nằm bất động trên giường, gương mặt nhợt nhạt mà Lan xót con quá. Lúc sau con bé tỉnh dậy thấy cả bố và mẹ ở bên, nó rơi nước mắt mà quay mặt vào trong tường trốn tránh ánh mắt của bố mẹ.
- Sóc à, bố mẹ ở đây rồi con đừng sợ. Con nói cho mẹ biết kẻ nào đã khiến con ra nông nỗi này vậy??
- Bố con phải hỏi ư?? Vì sao con muốn tự tử 2 người không sao??
- Con có chuyện gì vậy, chia sẻ với bố mẹ đi.
- Vì con không muốn là con của 2 người nữa, không muốn sống trong gia đình suốt ngày đánh chửi nhau như vậy?? Con thấy sợ cuộc sống này lắm, có phải con chết bố mẹ sẽ hòa thuận với nhau đúng không?? Ít ra là rút bỏ gánh nặng thì đúng hơn bố mẹ nhỉ.
- Sóc, con tìm đến cái chết là vì bố mẹ ư?? Bố mẹ sai, sai thật rồi. Từ giờ bố mẹ sẽ hòa thuận với nhau, con đừng nghĩ và làm những điều dại dột này nhé. Con là tất cả của bố mẹ, mất con bố mẹ cũng không sống nổi đâu. Xin con đấy.
- Con không biết, chuyện này là ở bố mẹ quyết định.
Hiểu ra lý do vì sao con bé lại tìm tới cái chết, vợ chồng Tấn nhìn nhau với ánh mắt hối hận và day dứt vô cùng. Ngày trước anh chị cứ nghĩ trẻ con không biết gì, nhưng không họ đã làm tổn thương con bé, khiến con bé có 1 tuổi thơ không mấy vui vẻ gì. Giờ là lúc vợ chồng Tấn thức tỉnh, nhận ra sai lầm của mình. Họ phải sửa trước khi bé Sóc làm điều gì dại dột nữa.
Theo WTT
Con trai đánh con dâu, mẹ chồng nói "nó là đàn ông, nó có quyền đánh mày"
Thời con gái em hiền lành lắm, chẳng bao giờ to tiếng với ai một câu. Vậy mà từ ngày lấy chồng em như biến thành một con người khác. Đến chồng em còn hét lên "Hóa ra ngày xưa cô chỉ giả vờ ngơ ngác hiền lành, giờ cưới nhau rồi mới lột cái mặt nạ ra". Anh ấy không biết rằng chính anh ấy đã biến em thành một con người khác như vậy.
Chồng em là người khá nóng nảy lại cộng thêm cái tính hay ghen. Khi yêu cứ tưởng ghen nhiều tức là yêu nhiều, lấy nhau về mới biết đó là một thói xấu. Mỗi khi em ra ngoài mà thoa tý son môi hay thấy đang bữa cơm mà chạy ra ngoài nghe điện thoại là thể nào chồng cũng tra hỏi cật vấn như thể em làm gì mờ ám lắm.
Thời gian đầu anh hỏi em còn nói, còn chìa cả điện thoại cho anh ấy xác nhận là ai gọi. Sau dần em thấy anh ấy kiểm soát quá đà ra chiều không tin tưởng em, vậy là em nhất định không cho anh ấy kiểm tra điện thoại nữa. Em nói em không có gì giấu giếm nhưng anh làm vậy là không tôn trọng, không tin tưởng em.
Mẹ chồng em nói tính anh giống bố. Bố chồng em ngày xưa cũng hay ghen. Đôi bận vì ghen mà đánh bà lên bờ xuống ruộng. Giờ già rồi không còn sức để đánh ghen nữa nhưng vẫn rất khó tính. Mỗi lần thấy em cãi lại chồng mẹ chồng đều nói: "Mày là vợ, nhịn chồng một câu thì thiệt à? Chồng nó nóng thì mình phải bớt cái mồm đi, cứ nó nói một câu mày trả một câu cho nó điên lên. Mẹ ngày xưa mà cũng như mày thì chắc chẳng còn ở trong nhà này đến giờ".
Em nói mẹ chồng rằng thời xưa khác, thời nay khác. Giờ, chỉ những người không hiểu biết, vô văn hóa mới đánh chửi vợ, mà lại chửi vô lý vô sự chỉ để ra oai mình là chồng. Là mẹ chịu đựng được, chứ con mà đánh là con bỏ đấy. Những lúc như thế mẹ chồng em cứ lắc đầu chép miệng tỏ vẻ chán nản.
Chủ nhật vừa rồi, em đi họp lớp cấp ba kỉ niệm 10 năm ra trường. Vì về muộn nên một bạn trai trong lớp đề nghị tháp tùng em về. Cậu ấy đưa em về đến cổng thì quay xe ngay, không ngờ chồng em từ trên ban công nhìn xuống thấy. Em vừa vào tới sân thì anh lao ngay xuống, chửi mắng em bằng lời lẽ ngoa ngoắt không khác một mụ đàn bà, đại loại là kêu em bày trò đi họp lớp để ăn chơi đú đởn, còn có giai đưa đón về tận nhà. Anh ấy còn hỏi cả buổi chiều đến tối ngoài ăn uống hát hò ra rồi còn đi đâu, làm gì nữa mà về muộn? Em thấy chồng nói như thế là xúc phạm, bực mình mới hét lên: "Tôi làm gì, đi những đâu còn lâu tôi mới nói". Vậy là chồng em giang tay tát em một cái không thương tiếc như hệt đánh kẻ thù.
Mẹ chồng em chạy ra, thấy con trai mình đánh vợ đã không ngăn thì thôi còn "đổ thêm dầu vào lửa": "Đàn bà con gái có chồng rồi còn ham mấy trò họp lớp như con nít. Chồng mày là đàn ông, nó có quyền đánh mày, cũng như ngày xưa bố nó có quyền đánh tao. Còn mày dám cãi chồng mày là mày giỏi, giỏi hơn tao rồi đấy".
Em buồn chồng một thì chán mẹ chồng em hai. Dù ngày xưa bà bị bạo hành nhưng bà không bao giờ bênh em. Bà chịu đựng quen rồi và coi việc chồng đánh vợ là quyền của đàn ông. Mỗi lúc chồng em cáu bẳn càu nhàu thì bà cũng về một phe với chồng khiến em cảm thấy mình rất buồn tủi và cô độc.
Từ hôm bị chồng đánh, em không buồn mở miệng với chồng. Anh cũng biết sai nhưng lại đổ lỗi do em nói láo thách thức anh trước. Bọn em cưới nhau mới có hơn một năm, vì em đang theo dở lớp cao học nên chưa có em bé. Nhiều khi em nghĩ có khi mình nhìn nhầm người rồi, nhân lúc chưa có con ly hôn ngay còn kịp. Nhưng bình thường chồng em lại rất thương em. Nếu em cứ ngoan ngoãn ở nhà, không đi sớm về muộn đột xuất, đi đâu có chồng kè kè bên cạnh, điện thoại luôn nghe công khai và không cài mật khẩu thì chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng em đâu có phải là tù nhân?
Hôm qua mẹ chồng bảo em: "Mày suốt ngày mặt mũi bí xị thế chồng nó lại chán lại mắng cho. Nếu chồng chỉ tát một cái mà đã muốn bỏ chồng thì cả đời sống một mình đi, có vợ chồng nào mà không đánh nhau cơ chứ". Có thật là vợ chồng nào cũng có lúc đánh nhau? Còn em đã quan trọng hóa vấn đề một cách thái quá?
Theo Dân trí
Sau 2 năm chồng mất, tôi ngỡ ngàng khi mẹ chồng nói: "Mẹ đã tìm được cho con một người đàn ông khác" Hơn 1 tháng sau ngày giỗ thứ 2 của chồng tôi, sau khi con gái đã ngủ, mẹ chồng sang phòng, nắm tay tôi và nói... Tôi lấy chồng từ năm 24 tuổi, anh là một người đàn ông quá hoàn hảo với tôi thời điểm đó bởi tôi biết rõ xung quanh anh có rất nhiều "bóng hồng" xinh đẹp, tài giỏi...