Bố mẹ chồng sắp cưới bắt kiểm tra trinh tiết tôi ngay tại chỗ
Hùng – Người yêu em quê ở Hải Dương. Anh hơn em 3 tuổi, hiện đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Em và anh ấy quen biết và yêu nhau do ở cùng dãy phòng trọ.
Về tính cách, quan điểm sống chúng em khá hợp nhau. Hùng là người đàn ông chín chắn. Anh ấy rất chiều chuộng và thương yêu em. Trước đây Hùng cũng đã trải qua một mối tình thời sinh viên nhưng không thành. Người yêu cũ của anh ấy giờ đã lập gia đình.
ảnh minh họa
Tính từ thời điểm chúng em quen biết và chính thức yêu nhau cũng đã được 4 năm. 4 năm đó em chưa lần nào về quê anh chơi tuy Hải Dương và Hà Nội rất gần nhau. Em rất muốn biết về hoàn cảnh gia đình người yêu nhưng Hùng thường né tránh. Anh bảo rằng chỉ đưa em về ra mắt khi cả hai quyết định làm đám cưới. Anh bảo mẹ anh rất khó tính và hay can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của con cái nên anh không muốn bị mẹ săm soi.
Chỉ mới đây khi hai đứa em quyết định 4 tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới thì Hùng mới đưa em về quê để giới thiệu với bố mẹ anh ấy.
Là đứa con gái xinh xắn, khỏe mạnh, có công ăn việc làm ổn định nên em khá tự tin trong lần đầu tiên ra mắt bố mẹ người yêu. Em đã chuẩn bị rất kỹ về mặt tinh thần và học hỏi nhiều kinh nghiệm qua sách báo để ghi điểm, lấy lòng bố mẹ chồng tương lai. Em biết mẹ Hùng khó tính nhưng vẫn tin vào khả năng ứng xử khéo léo, thông mình của bản thân mình.
Thế nhưng những gì vừa diễn ra cách đây ít ngày tại nhà chồng tương lai khiến em hoang mang, chán nản và muốn chấm dứt chuyện tình cảm với Hùng. Hùng hiền lành, tử tế bao nhiêu thì gia đình anh phong kiến, ghê gớm bấy nhiêu đặc biệt là mẹ chồng anh.
Video đang HOT
Vừa đặt chân đến cửa em đã thấy mẹ Hùng trừng mắt quát anh: “Hôm nay sáng mồng 1 rước gái về nhà làm gì hả mày?”. Quá choáng trước cách ăn nói chợ búa của mẹ anh khiến em bắt đầu lấy sợ. Em mở miệng chào lí nhí và ngồi nép vào một góc.
Nhà anh so với ở quê thuộc dạng khá giả. Bố mẹ anh có một cửa hàng tạp hóa ngay trước cổng nhà. Hùng là con trai một và là đích tôn của cả dòng họ.
Sau màn chào hỏi không mấy thân thiện, bố mẹ Hùng bắt đầu tìm hiểu sơ yếu lý lịch của em. 2 tiếng ngồi dạ vâng, thưa bẩm và trả lời tất cả câu hỏi của bố mẹ anh khiến đầu em đau như búa bổ. Ánh mặt của họ vẫn dữ tợn và chẳng có chút tình cảm gì với đứa con dâu tương lai. Đang bần thần nghĩ ngợi, bỗng em giật bắn người khi nghe mẹ Hùng phẩy tay gọi vào bếp: “Mày ra vườn bắt gà đi. Thằng Hùng nó chỉ thích ăn gà luộc thôi. Nhớ bắt cái con đã chặt đuôi ấy”.
Em nhanh nhảu, vâng dạ rồi mon men đi ra phía vườn sau. Trời đất ơi, gà có đến cả mấy chục con chạy tứ tung khắp vườn thế này thì em biết bắt kiểu gì? Em đi tìm con gà bị chặt đuôi và dù rất cố gắng nhưng 10 phút sau vẫn không thể bắt nổi con gà. Em đang định vào nhờ vả người yêu thì thấy mẹ Hùng toang toác chạy ra: “Cô đui mù hay tàn tật mà mỗi việc làm để tống vào mồm cũng không nên hồn hả?”. Nói xong bà đẩy mạnh vào người khiến em suýt ngã và tự đi bắt thịt gà mà không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của em. Cả bữa cơm trưa hôm đó em mặt mũi xanh lét vì sợ còn Hùng thi thoảng lén lúc mẹ không để ý thì gắp thức ăn vào bát cho người yêu.
Thế nhưng việc làm đó của Hùng không qua nổi mắt mẹ anh. Bà gắp lại miếng thịt gà trên bát em và đay nghiến: “Nó có phải không có tay đâu mà phải gắp”.
Ăn bữa trưa xong thì bố mẹ Hùng gọi em và Hùng vào phòng nói chuyện. Mẹ Hùng chỉ vào cái giường đã trải ga trắng tinh và em gần chết điếng khi ông bà ra điều kiện bắt em phải làm “chuyện ấy” với chồng sắp cưới tại nhà anh trước khi lễ ăn hỏi diễn ra. Bố mẹ Hùng muốn kiểm tra xem em còn trong trắng hay không. Mẹ anh bảo rằng sẽ không chấp nhận con dâu đã có quan hệ với bất cứ người đàn ông nào kể cả con trai bà trước khi cưới. Bà bảo nếu rước một cô gái không còn trong trắng về làm dâu thì nhà bà, con trai bà sẽ lụn bại, hoen ố thanh danh.
Em và Hùng đã lén lút “ăn trái cấm” cách đây 1 năm về trước và nếu còn trinh thì em cũng không thể đồng ý yêu sách quái đản đó của họ. Hùng cố gắng giải thích để mẹ anh bỏ cái thủ tục kiểm tra vớ vẩn đó thì bà quát: “Muốn làm dâu nhà này thì phải trải qua thử thách đó, còn không thì biến đi cho tôi nhờ”.
Em đã không kịp giữ nổi bình tĩnh, không thể nhẫn nhịn vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà người yêu. Hùng định đi cùng em nhưng mẹ anh giữ chặt tay cấm không cho đuổi theo.
Một mình bắt xe về Hà Nội trong lòng ngổn ngăng trăm mối. Một tuần nay em dọn đến ở nhà cô bạn thân và tránh mặt Hùng. Em quá yêu Hùng và không muốn mất anh ấy nhưng liệu em có thể sống hòa thuận với gia đình chồng cay nghiệt? Xin hãy cho em một lời khuyên!
Theo VNE
Lên giường với người yêu cũ dù sắp cưới
Tôi không hề muốn mất em. Nhưng dường như chỉ còn vài ngày nữa là em sẽ rời xa tôi mãi mãi. Tôi không biết mình sẽ sống như thế nào vì vừa mới gặp lại em sau bao lâu xa cách rồi lại phải chấp nhận vĩnh viễn xa em.
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau và để tiết kiệm tiền chi phí nên hai đứa dọn về ở chung với nhau. Cuộc sống bên nhau khiến chúng tôi ngày càng yêu nhau nhiều hơn. Tôi không phải là thằng đàn ông cả thèm chóng chán rồi nhanh chóng vứt bỏ người yêu khi đã no xôi chán chè.
Hàng ngày em nấu nướng, giặt giũ chăm sóc cho tôi. Còn tôi thì yên tâm đi kiếm tiền. Chúng tôi xác định sẽ lấy nhau vấn đề là chỉ còn thời gian mà thôi. Lúc đó tôi suy nghĩ thật đơn giản là nếu tôi yêu ai đó thì bố mẹ tôi chắc chắn sẽ ủng hộ thôi.
Em có giục tôi nhưng tôi cứ bảo, em yên tâm vì gia đình tôi không khó khăn gì, bố mẹ tôi cực kì dễ tính. Chỉ cần là người mà con trai bố mẹ yêu thì bố mẹ chấp thuận tất cả. Chính vì vậy việc gặp gỡ ra mắt giữa em và bố mẹ tôi vẫn chưa thể diễn ra.
Chúng tôi đã tính đến chuyện sẽ sinh bao nhiêu đứa con, sẽ tiết kiệm tiền để mua một căn nhà nhỏ sống cùng với nhau. Chúng tôi đã dồn hết tiền mà hai đứa kiếm được để cùng mua một chung cư nhỏ trả góp. Tôi và em hăng say kiếm tiền, tiết kiệm hàng ngày hàng giờ để sắm sửa đồ đạc cho gia đình nhỏ bé của mình. Nói chung có thể tâm sự cười đùa cả đêm mà không biết chán. Cuộc sống hạnh phúc đó cứ thế trôi đi.
Cho tới hè năm vừa rồi, tôi mới có điều kiện đưa em về ra mắt gia đình. Thật không thể ngờ được vừa mới nhìn thấy em mẹ tôi đã tỏ ngay thái độ không vừa ý. Mẹ tôi chê em quá bé quá nhỏ không xứng với tôi. Mẹ tôi lo con gái mà "bé như cái kẹo" thế kia thì chửa đẻ làm sao. Chưa kể nói đến tuổi tác mẹ tôi lại càng phản ứng dữ dội. Mẹ tôi nói tuổi tôi và tuổi em là tứ hành xung, nếu lấy nhau kiểu gì tôi cũng bị đoản mệnh. Chưa kể mẹ lo em già hơn tôi, sau này 2 vơ chồng kiểu gì không sớm thì muộn cũng trục trặc.. Mẹ vẽ ra đủ mọi lí do để không chấp thuận em. Mẹ còn bảo, cậu tôi cũng lấy vợ không hợp tuổi như thế và giờ đã đoản mệnh khi còn trẻ, giờ mẹ không muốn mất tôi.
Tôi không chịu và phân tích cho mẹ cặn kẽ nhưng nhất định mẹ không nghe. Cứ thế 2 mẹ con tôi đã cãi nhau một trận lớn. Chưa bao giờ tôi cãi mẹ và đây là lần đầu tiên. Mẹ đã phải nhập viện cấp cứu sau đó vì bệnh cao huyết áp tái phát. Cả nhà tôi đã bị một phen hú vía, còn em đã lờ mờ biết chuyện.
Mẹ tôi đưa ra tối định thư là nếu tôi không từ bỏ em thì mẹ cũng sẽ từ bỏ điều trị. Mẹ quyết tâm lấy cái chết để ngăn cản tôi.
Rồi chuyện cũng đến tai em, em buồn lắm,.em khóc suốt cả đêm. Chúng tôi ôm nhau khóc, em bảo em không oán trách gì mẹ cả. Em nói chúng tôi không có duyên nên vợ nên chồng. Em thương tôi, em cũng không muốn tôi vì em mà phải trở thành đứa con bất hiếu. Vả lại nếu mẹ đã không thích em rồi thì em cố về làm dâu sẽ chỉ là cái gai trong mắt mẹ. Em cũng sẽ không được hạnh phúc đâu. Và em nhất quyết chia tay.
Em bỏ đi vào miền nam không tin tức. Tết vừa rồi tôi về quê mới biết là em sắp tổ chức lễ cưới. Tôi quyết tâm tìm gặp em để hỏi cho ra mọi nhẽ. Gặp em bao nhiêu cảm xúc yêu thương như ban đầu tràn về. Em chợt òa khóc ôm lấy tôi. Chúng tôi đã không thể kìm nén được bản thân. Chúng tôi đã ngã vào lòng nhau mà quên hết đi mình đang là ai.
Ngày cưới của em sắp đến rồi nhưng hôm nào tôi và em cũng vẫn gặp nhau. Chúng tôi vẫn trao cho nhau những yêu thương mặn nồng trong nhà nghỉ. Em nói em biết làm thế này là có lỗi với chồng sắp cưới nhưng em không hối hận. Em muốn ở bên tôi những tháng ngày cuối cùng trước khi về làm vợ của người khác. Em hứa khi đã làm vợ người ta thì không bao giờ em liên lạc với tôi nữa. Càng nghe em nói tôi càng cảm thấy tim mình nhói đau. Tôi trách mình là thằng đàn ông khốn nạn, nhu nhược không bảo vệ hạnh phúc của mình được. Tôi trách mình không thể giữ chân được người con gái mình yêu.Tôi hối hận vì đã để tuổi xuân của em trôi đi. Cứ thế tôi dằn vặt bản thân.
Tôi không hề muốn mất em. Nhưng dường như chỉ còn vài ngày nữa là em sẽ rời xa tôi mãi mãi. Tôi không biết mình sẽ sống như thế nào vì vừa mới gặp lại em sau bao lâu xa cách rồi lại phải chấp nhận vĩnh viễn xa em.
Theo VNE
Sắp cưới mà đã mệt mỏi với mẹ chồng tương lai Tháng 6 này là chung minh lam đam cưới, là mẹ chông mà ba không phụ 1 ngàn, còn đòi hoi vơ chông minh phai đai khach sang trọng này nọ. Mình và anh quen nhau rồi cùng nhau hùn vốn mở tiệm tóc. Trong thời gian làm tiệm, chúng mình bị thiếu hụt vốn nên vay nợ khắp nơi, trong đó có...