Bố mẹ chồng mình tiền bên nào thì ngả về bên đó
Bố mẹ chồng mình thì khỏi nói, tiền bên nào thì ngả bên đó. Ngày xưa mắng chửi vợ chồng mình vô dụng bao nhiêu thì bây giờ săn đón bấy nhiêu.
Bố mẹ chồng mình thì khỏi nói, tiền bên nào thì ngả bên đó (Ảnh minh họa)
Lại nói về chữ hiếu với bố mẹ chồng, mình tin rằng cuộc đời này có vay ắt có trả. Mẹ ruột mình còn dạy thêm câu “Của phù vân xoay vần mỗi người nhận một ít”. Câu đó có nghĩa là không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời và sông có khúc, người có lúc. Đi làm dâu trên dưới 13 năm, mình đã nếm kha khá đòn đau và thấm thía được quy luật nhân quả.
Ngày trước, mình và chồng rất nghèo. Mình ăn lương công cán quèn, còn việc kinh doanh của chồng đụng đâu đổ đó. Anh tiêu tán một số của cải của bố mẹ nhưng vợ chồng con cái mình vẫn phải ăn bám họ. Vợ chồng anh chồng thì ngược lại, làm ăn rất khá. Hồi ấy mà đã đưa vợ con đi Mỹ du lịch thì biết giàu thế nào.
Tình hình khập khiễng như thế nên tất nhiên là mình và chồng bị hắt hủi ra mặt, nhất là mình. Mẹ chồng bảo vì lấy mình nên sự nghiệp chồng mới lao dốc thảm bại.
Sau đó mình bị mất việc định mở quán tạp hóa tại nhà để có thêm thu nhập. Bố mẹ chồng không cho vì sợ mất mặt. Cuối cùng mình phải dọn quán tạm bợ ngoài vỉa hè cách nhà một quãng.
Có lần trưa nắng mà khách gọi két bia đem đến nhà. Mình chiều khách nên lấy xe đạp đèo đi. Được một đoạn thì rơi và đổ ra đường. Giữa trưa nắng mình ngồi giữa đường nhặt từng mảnh vỡ mà tủi thân và xót tiền. Bán một két bia lời chưa đầy chục nghìn mà thế này thì thâm vốn còn đâu.
Ngay lúc ấy thì bố mẹ chồng chở nhau đi đâu đấy chạy từ nhà ra. Có vẻ bố chồng định dừng lại nhưng mình thấy mẹ chồng bấm bấm vào lưng ông nên ông hơi quặt vào rồi rồ ga đi mất. Tối về nhà, họ tỉnh bơ như không biết chuyện gì.
Video đang HOT
Ông bà sợ xấu mặt với họ hàng làng xóm, lúc nào cũng ảo tưởng mình giàu có hơn người. Chỉ cần nhắc đến chữ “nghèo” là họ đã thấy bị xúc phạm. Ông anh chồng mình tuy giàu nhưng ki bo có tiếng, không bao giờ giúp đỡ em. Chồng mình bức xúc nhiều lần nhưng anh em không hòa hợp nên ngày càng xa cách.
Lâu lâu mình mua được cho con cái đùi gà. Nó đứng ăn trước sân còn bà nội thì ở gần đấy nói chuyện với hàng xóm. Nói một lúc thì hai bà cãi nhau, mình đứng bên kia đường chỉ nghe thấy đúng một câu “Chỉ có thứ mày mới nghèo kiết xác, nhà tao còn mua đùi gà cho chó ăn”. Nói rồi bà giật luôn cái đùi gà của con mình cho con chó đang đứng đấy.
Con mình khóc ầm lên. Mình chạy sang dỗ con chứ không dám trách bà một tiếng. Tối về bà còn đấm mình vì tự dưng đi bán buôn trước nhà làm ai cũng nghĩ nhà mình đang khánh kiệt. Bà có thương cháu thương con đến mấy cũng không bằng một gam sĩ diện.
Mỗi lần anh chị chồng mang con về chơi là thương con mình đứt ruột. Cháu chồng mang theo hộp sữa bột ngoại đắt tiền, ngủ dậy mẹ chồng pha cho nó uống. Con mình toàn uống sữa nội nên thấy thế thì thèm lân la lại gần. Bà nội liền trợn mắt “đi chỗ khác”.
Con mình rưng rưng nước mắt. Đợi thằng cháu đầu uống xong, bà pha thêm chút nước lọc vào phần sữa thừa rồi đưa con mình uống. Mình thấy nhưng không dám can thiệp. Chẳng lẽ lại đánh con để dằn mặt bà? Là bà nội mà cư xử phân biệt như thế có được hay không? Bà bớt một muỗng sữa cho con mình uống thì chết ai?
Nếu anh chị có mua đồ ăn gì ngon ngon cho con mình là bà cũng bảo “nó ăn khổ quen rồi, bây giờ ăn sướng là nó đau bụng đấy”. Bác chồng mời cả nhà đi ăn, thức ăn còn thừa rất nhiều nên mình xin gói về. Vậy thôi mà bà cũng xấu hổ, nói với mọi người là nó xin về cho chó đấy. Rồi sợ họ không tin, bà trút luôn cả xương xẩu vào. Lúc về thấy mình ngồi nhặt từng cái xương ra khỏi phần thức ăn thừa, bà khinh khỉnh chửi “Không biết nhục à? Mày còn không bằng con chó”.
Sau này nhờ chăm chỉ làm ăn, gặp may mắn và được bạn bè giúp đỡ, hiện tại vợ chồng mình rất khá. Bây giờ mình cũng buôn bán nhưng do có nhân viên quản lý nên phần lớn là ở nhà chăm con. Ngày xưa khổ quá không dám sinh đứa thứ hai nhưng giờ có điều kiện nên mới làm đứa nữa cho yên tâm.
Chồng mình từ chỗ đi buôn hàng Thái bây giờ có cả công ty riêng hẳn hoi. Quả là trời không phụ lòng người. Trong khi đó anh chị chồng thì bớt giàu hơn ngày xưa. Họ còn lừa bố mẹ cầm sổ đỏ đi thế chấp suýt bị ngân hàng về xiết nợ. May mà có chồng mình đưa tiền ra. Từ đó họ xấu hổ nên ít về thăm nhà.
Ngày xưa bà mắng chửi vợ chồng mình vô dụng bao nhiêu thì bây giờ săn đón bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng mình thì khỏi nói, tiền bên nào thì ngả bên đó. Ngày xưa bà mắng chửi vợ chồng mình vô dụng bao nhiêu thì bây giờ săn đón bấy nhiêu. Mẹ chồng cũng sợ mình trả thù những chuyện ngày trước nên lúc nào cũng nơm nớp thập thò. Mình thì không tiểu nhân đến thế, dù sao cũng là bậc bố mẹ, mình không muốn “dao đi kiếm lại” làm gì. Mình còn chăm sóc họ hơn cả ngày trước vì có điều kiện hơn mà. Vị thế con dâu trong nhà nhờ vậy mà thay đổi hắn.
Mình biết nhiều chị em không được bố mẹ chồng đối xử tốt, nhưng mình tin đời có vay có trả, nên cũng đừng ghi nhớ hận thù làm gì. Cứ tốt với người rồi đời sẽ tốt với ta.
Theo Afamily
Gửi cho nửa yêu thương
Anh muốn nói với em rằng, từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em.
Vốn dĩ không phải là người kém văn, nhưng anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu và viết như thế nào? Cảm xúc cứ đan xen lẫn lộn, chỉ muốn nói với em rằng, thời gian này, trong anh luôn thường trực nỗi nhớ em da diết.
Mình quen nhau cũng gần 3 năm rồi em nhỉ! Thời gian gặp gỡ nhau không nhiều, nhưng qua cách sống của em, gia đình em, bạn bè em, anh tin tưởng và đánh giá cao con người em. Đôi khi anh tự hỏi lòng mình, tình cảm anh dành cho em có phải là tình yêu?! Hay chỉ là những ham muốn yêu đương của một gã si tình bị yêu thương "bỏ đói"?! Xin em hãy yên tâm rằng, ở cái độ tuổi 30, tình cảm của anh không còn là những cảm xúc bồng bột, thoáng qua của thời trẻ trâu ngày nào, cái thủa mà yêu thương tới nỗi không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình.
Em biết không, đôi lúc anh trách bản thân mình, giá như ngày ấy anh cứ tiếp tục đi về phía em thì có lẽ chuyện tình của anh không gian truân đến vậy. Anh không phải người nhút nhát, nhưng không phải với ai thấy thích là anh nói lời yêu với họ, bởi tình yêu và hôn nhân cần phải được thời gian kiểm chứng, nó phải có quá trình phát triển, trải qua những gian nan, thử thách mới thấy được giá trị của hạnh phúc, giá trị của yêu thương. Có tình yêu nào không trải qua những trắc trở, gian nan, có hạnh phúc nào không đánh đổi bằng nước mắt và đau thương?! Thậm chí, có những sự mất mát, có những sự đau thương, những giọt nước mắt lăn dài,... nhưng lại chẳng thể đổi được một yêu thương bền vững. Anh và em cũng không phải ngoại lệ em nhỉ. Mỗi người đều có những trải nghiệm riêng của thứ tình cảm mà thế gian gọi là "tình yêu", những khoảnh khắc hạnh phúc, yêu thương hết sức mong manh, ngắn ngủi ấy cũng đủ để để lại trong anh, trong em những nỗi đau hằn sâu chẳng ai có thể thấy được.
Ba năm trước, em còn nhớ cách anh xin số của em chứ? Táo bạo và chẳng giống ai em nhỉ! Anh thấy mình sáng suốt khi quyết định đi theo và xin số của em, nhưng anh cũng thấy mình không sáng suốt khi không tiếp tục theo đuổi em ngày ấy, để giờ đây khiến em hoài nghi, lưỡng lự trước tình cảm mà anh dành cho em. Em biết không, anh tự hào là một sỹ quan Quân đội, được công tác trong một cơ quan chuyên môn, đúng với sở thích và đam mê của mình, nhưng cũng chính môi trường này đã lấy đi rất nhiều thời gian của anh, khiến anh không thể thường xuyên bên em được, khoảng cách địa lý là một trở ngại lớn để anh đến với em.
Từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn nói, "xa mặt thì cách lòng", anh thấy thêm lo về chặng đường chinh phục trái tim em. Em bảo rằng, yêu không nhất thiết phải thường xuyên gặp nhau, gần nhau, anh tự nhủ và động viên mình, hãy tiếp tục tiến về phía em. Nhưng đâu đó có người lại nói, yêu thì không cần lý do, nhưng lấy nhau thì cần nhiều lý do, vậy là giữa "tình yêu" và "hôn nhân" vẫn có một khoảng cách xa, em nhỉ! Phải chăng cũng vì điều này em đã bảo anh xin chuyển công tác về Hà Nội?! Thật lòng anh rất muốn về, và anh phấn đấu chắc chắn sẽ về, nhưng đó là khi anh đã đạt đến độ "chín" nhất định em ạ, mong em hãy hiểu cho anh.
Anh thường hay biểu lộ cảm xúc với em, có lẽ em không thích nghe nhiều, nhưng anh luôn nghĩ và tâm niệm rằng, cho đến khi còn sống trên cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ được ngừng bộc lộ yêu thương với người bạn đời của mình, ít nhất chỉ cần qua một cử chỉ giản đơn hay một lời yêu chân tình. Có lần em nói "em sống nội tâm, không thích chia sẻ", anh không phản đối em điều này, vì đó là tính cách của em, và anh sẽ không bao giờ có ý định thay đổi em, anh chấp nhận tính cách đó, hy vọng em cũng chấp nhận tính cách của anh.
Một lần anh hỏi, "em có thích hoa Loa kèn không?", em trả lời, "hoa nào em cũng thích". Lúc ấy, trong anh có một ước muốn rằng, cuối tuần nào anh cũng được nghỉ để mua hoa tặng em. Chắc ước muốn này khó thực hiện em nhỉ, bởi thế anh sẽ thực hiện điều dễ dàng hơn, nếu như em đồng ý, từ nay về sau, mùa hoa Loa kèn nào anh cũng xin được tặng cho em, bắt đầu từ mùa hoa tháng Tư năm nay, em nhé!...
Ngay lúc này đây, anh muốn nói với em rằng, từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em, từng dòng tin thông báo trên điện thoại, facebook, anh luôn hy vọng đó là tin nhắn của em. Anh thấy bình an, nhẹ nhõm khi được nghe giọng nói của em, được thấy ánh mắt của em, và nhất là khi anh được đi bên em... Cho dù chuyện của chúng ta có thế nào đi chăng nữa, giả như em thật sự không muốn hiểu anh, không sao cả, anh sẽ cố gắng sống tốt, khi đó, anh xin được cất giấu ký ức về em trong một góc nhỏ trái tim, chỉ để anh biết, em biết mà thôi. Cuối cùng, xin gửi tặng em bài hát "Bức thư tình thứ hai", mong em hãy luôn sống thật tốt, vững bước trên con đường đã chọn. Anh nhớ và yêu em nhiều!
Viết cho Thanh Nhàn yêu dấu!
Theo VNE
Bỏ theo trai, cô ấy quay về bắt tôi cưới Cô ấy nói định cưới người khác nhưng biết có thai với tôi nên quay về. Tôi có nên tin và cưới cô ấy không? Lúc này đây tôi đang hoảng loạn vô cùng. Chính bản thân tôi cũng không biết mình phải làm gì vì lòng tôi còn yêu cô ấy nhiều lắm. Tôi biết, nếu tôi chấp nhận cô ấy, nhiều...