Bố mẹ chồng lên ở nhà tôi nửa tháng để điều trị bệnh, lúc ông bà về, tôi đem ga trải giường đi giặt mà bật khóc
Sau ba năm đi thuê nhà, cuối cùng chúng tôi cũng được bố mẹ mua cho một căn hộ để ở.
Tôi sinh ra ở thành phố, còn chồng xuất thân từ quê. Ngay từ những ngày đầu yêu, bố mẹ tôi đã không đồng ý. Nhưng do tôi một lòng quyết tâm cưới nên cuối cùng ông bà đành chấp nhận. Chồng là người rất chịu thương chịu khó và thật thà nên ngày càng được lòng bố mẹ tôi. Tôi rất tự hào về chồng, luôn tin rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.
Sau ba năm đi thuê nhà, cuối cùng chúng tôi cũng được bố mẹ mua cho một căn hộ để ở. Kể từ khi cưới chồng, tôi chẳng mấy khi về quê. May ra một năm tôi về được ba ngày Tết. Tôi cảm thấy sống ở quê rất bất tiện nên khó chịu mỗi lần về. Tôi sinh hai con trai cũng không nhờ bố mẹ chồng chút nào, mọi việc đều do bố mẹ đẻ tôi lo. Tôi nghĩ, mẹ chồng ở quê cũng không thích hợp với việc chăm cháu khoa học như ở thành phố.
Cưới nhau được 7 năm nhưng mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng rất lạnh nhạt. Bản thân tôi cũng không thích thân thiết, gặp nhau thì chào hỏi thế là xong chuyện, còn việc ai người ấy làm chẳng liên quan. Nhiều lúc chồng tâm sự khuyên bảo tôi nên xem nhà chồng như nhà đẻ nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể làm điều miễn cưỡng được.
Cách đây ít lâu, bố mẹ chồng tôi đi khám bệnh trên thành phố, bác sĩ bảo mẹ chồng phải ở lại điều trị ít ngày. Do nhà tôi cũng gần viện nên chồng bảo bố mẹ đến ở, rồi chạy đi chạy lại vào viện cho tiện. Tôi dọn dẹp một căn phòng cho hai ông bà ở thoải mái. Dù không thích nhưng khi ốm đau bệnh tật tôi cũng không thể phũ phàng được.
Những ngày bố mẹ chồng ở nhà tôi, tôi luôn giữ khoảng cách và chỉ nói chuyện qua loa cho xong. Thậm chí tôi cũng không hề vào phòng để dọn dẹp. Buổi trưa chúng tôi đi làm, ông bà ăn ngoài, chỉ có buổi tối là cả nhà ngồi với nhau. Nửa tháng trôi qua đối với tôi dài lắm, bỗng dưng có người đến nhà mình ở tôi cũng khó chịu. Rồi cũng đến ngày mẹ chồng khỏi bệnh về quê, tôi thấy mình như trút được gánh nặng trên người.
Video đang HOT
Lúc bố mẹ chồng đi rồi, tôi vào phòng quét dọn. Khi lật ga trải giường lên để đi giặt, bỗng dưng tôi thấy một phong bì rơi ra. Tôi vội mở thì bên trong thấy 20 triệu cùng vài lời nhắn nhủ của mẹ chồng: “Cảm ơn con đã cho bố mẹ ở nhờ. Mẹ biết con cũng khó chịu, từ giờ bố mẹ sẽ không nhờ các con nữa. Đây là số tiề.n coi như bố mẹ cảm ơn các con nhé”.
Cầm bức thư trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt, nghĩ đến những gì tôi đã làm với bố mẹ chồng càng tự thấy xấu hổ, trách bản thân hơn. Từ giờ tôi sẽ không đối xử lạnh nhạt với nhà chồng nữa. Tôi cũng chưa dám đưa tờ giấy và số tiề.n này cho chồng xem, không biết anh xem xong sẽ có tâm trạng gì, có nổi nóng với tôi không?
(Xin giấu tên)
Thấy mặt em dâu tương lai, cả nhà phản đối kịch liệt rồi xấu hổ trước lời em trai nói
Bố mẹ tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường để hỏi chuyện nhưng tôi biết bố mẹ không hề hài lòng với nàng dâu tương lai này.
Bố mẹ tôi sinh được hai người con trai, tôi tuy là anh cả, hơn em tận 5 tuổ.i nhưng không giỏi giang bằng em. Trong khi tôi làm ngày làm đêm chỉ chỉ đủ ăn thì em trai lại kiếm được cả trăm triệu mỗi tháng khi chỉ mới 24 tuổ.i. Em còn xây được một ngôi nhà 3 tầng to đẹp báo hiếu bố mẹ, nhìn em mà tôi vừa mừng vừa xấu hổ, vì thân là anh trai lại chưa làm được gì.
Vì lương ba cọc ba đồng nên mãi 31 tuổ.i tôi mới lấy vợ. Lúc đó cũng là nhờ em cho 500 triệu, nên vợ chồng tôi mới có đủ tiề.n mua một căn chung cư nho nhỏ để ở như hiện nay. Tôi bảo em sau này sẽ trả nhưng em đều gạt đi, nói rằng anh em trong nhà tính toán làm gì, nên tôi cũng thôi.
Em trai tôi cái gì cũng tốt. Đẹp trai, kiế.m tiề.n giỏi, có trách nhiệm với gia đình, sống có tình có nghĩa nhưng ngặt nỗi 29 tuổ.i mà em vẫn chưa đưa cô nào về nhà ra mắt nên bố mẹ tôi ngóng lắm. Mãi tới gần đây, khi bước qua tuổ.i 30 em mới thông báo sẽ đưa nàng dâu tương lai về ra mắt gia đình.
Em trai tôi tài giỏi, có nhà có xe mà mãi không đưa bạn gái về ra mắt khiến cả nhà ai cũng sốt ruột. (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, cả nhà tôi ai cũng mừng. Hôm đó gia đình tôi cũng về quê để xem mặt mũi em dâu tương lai ra sao. Từ sáng sớm mẹ và vợ tôi đã đi chợ để chuẩn bị mâm cơm nho nhỏ thết đãi bạn gái của em trai.
Đến khoảng 10 giờ sáng, xe ô tô của em trai đỗ trước cửa. Cả nhà ào ào ra đón, nhưng khi thấy bạn gái của em trai xuất hiện, nụ cười trên môi mọi người vụt tắt, nhưng để giữ phép lịch sự, bố mẹ tôi vẫn mời cô ấy vào nhà.
- Thưa bố mẹ, anh chị, đây là Vân, bạn gái của con. Cô ấy bằng tuổ.i con, làm cùng công ty con ạ. Chúng con yêu nhau nhiều năm rồi nhưng nay con mới có dịp đưa cô ấy về thăm nhà mình.
Bố mẹ tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường để hỏi chuyện nhưng tôi biết bố mẹ không hề hài lòng với nàng dâu tương lai này. Vân tuy xinh gái, có gương mặt hiền từ, đôi mắt tinh nhanh nhưng ngặt nỗi cô ấy ngồi xe lăn. Em trai tôi xuất sắc như vậy, bên ngoài thiếu gì người con gái xinh đẹp hơn mà em lại chọn cô ta chứ.
Tuy vậy, bố mẹ và tôi chẳng dám nói thẳng trước mặt Vân, đành kéo em ra một góc khác nói chuyện. Khuyên can hết lời mà em vẫn u mê bất ngộ, cương quyết cưới Vân bằng được.
Không hài lòng về em dâu tương lai, cả nhà kéo em ra một góc khuyên bỏ nhưng không được. (Ảnh minh họa)
- Con ơi sao con dại dột thế, thiếu gì người mà con lại chọn con bé đấy. Nó ngồi xe lăn sau con sẽ rất vất vả để chăm sóc nó, như vậy là chuốc lấy khổ vào người đấy con ơi. Nếu con cứ kiên quyết lấy nó, bố mẹ sẽ từ mặt con.
- Bạn gái con tuy tàn nhưng không phế. Từ ngày thành lập công ty, chính cô ấy đã giúp đỡ con, nhờ đó con mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Ngày trước con mải mê chạy theo công việc mà quên mất gia đình, chính Vân đã nhắc nhở con phải thường xuyên gọi điện về cho bố mẹ, xây nhà khang trang cho bố mẹ ở.
Thực ra, trước đây Vân lành lặn như những người khác. Ngày anh trai cưới vợ, vì con về trước lo đám cưới anh nên cô ấy đành về sau một mình do còn giải quyết nốt một số công việc của công ty. Trên đường đi, cô ấy không may bị ta.i nạ.n rồi mới phải ngồi xe lăn như vậy, nhưng cô ấy không hề than trời trách đất, luôn tràn đầy năng lượng sống tích cực và vẫn có thể tự làm được mọi việc.
Khi nghe con kể về hoàn cảnh của anh, cô ấy còn khuyên con nên cho anh một số tiề.n để mua nhà ở. Tính ra trong khoản 500 triệu đó có 100 triệu là của Vân trích tiề.n túi bỏ ra đấy ạ.
Em trai kể, trong mắt ánh lên niềm tự hào, còn gia đình tôi ai nấy đều cúi gằm mặt xấu hổ, không nói được lời nào nữa. Tôi không thể ngờ một cô gái nhỏ bé như thế lại có nghị lực sống phi thường đến vậy. Em trai đã nói vậy thì chúng tôi đành chúc phúc cho em, chỉ mong sau này em mãi hạnh phúc.
Bố mẹ cho của hồi môn một ngôi nhà, khi đi hưởng tuần trăng mật về, nhìn thấy hai người ngồi ở ghế sofa mà tôi 'dở khóc dở cười' Kết hôn xong, vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật ngay. Dù chuyến đi chỉ vài ngày nhưng tôi và chồng rất vui vẻ. Từ nhỏ tôi được bố mẹ chăm sóc chẳng khác gì công chúa. Khi học cấp 2, hầu hết các bạn đều phải tự đi xe đạp đến trường nhưng tôi thì vẫn được bố đưa đón tận...