Bộ mặt thật của chồng lộ rõ vào đúng ngày ra tòa ly hôn
Ngày dẫn nhau ra tòa, cứ tưởng anh ấy còn chút vương vấn với đứa con trai của mình, vậy mà, anh ta vẫn quyết đòi bằng được những thứ mình mua, từ cái bàn xếp đến chiếc xe đẩy của con.
Chào bạn đọc mục tâm sự , đây là lần đầu tiên tôi dám trải lòng mình ra với mọi người. Bây giờ tôi đã là một bà mẹ đơn thân, khi kể lại những dòng này, lòng tôi vẫn đau lắm, nhiều lúc nghĩ chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng còn con nên không dám.
Tôi lấy chồng đến nay đã được gần 2 năm. Trước khi làm đám cưới, tôi và chồng cũ cũng trải qua 3 năm yêu nhau.
Nhớ lại thời gian đó, khi tôi còn học năm cuối đại học, người đàn ông đó thường ngày vẫn trồng cây si, theo đuổi mãi tôi mới nhận lời. Đúng là lúc yêu và lấy nhau, mọi thứ khác một trời một vực.
Khi yêu, anh ta sẵn sàng bỏ ra hơn 1 triệu mua túi xách tặng tôi trong ngày sinh nhật, sẵn sàng đêm hôm 11 giờ còn phóng xe đi mua xôi mang đến nhà cho tôi ăn còn lúc lấy về, mọi thứ thay đổi 180 độ.
Từ một chàng trai ga lăng, lãng tử, yêu chiều người yêu, anh ta quay sang tính toán bắt tôi hàng tháng phải đóng tiền lương bao nhiêu để góp vào nộp cho bố mẹ chồng. Rồi lúc tôi mang bầu mới được 6 tuần, vợ chồng phải kiêng cữ chuyện ấy để giữ an toàn cho con, anh ta chạy đi cặp với một đứa con gái trẻ mới vào công ty.
Chuyện vỡ lỡ khi tôi dần thấy thái độ lạnh nhạt của anh ta với vợ. Anh không còn quan tâm như trước, thậm chí khi tôi kể bị nghén không ăn được gì, chồng tôi cũng chỉ ậm ừ mà không có chút hỏi han gì đến vợ.
Tôi lờ mờ nhận ra, chồng đang thay đổi. Rồi một lần khi hai vợ chồng đang ngủ, tiếng điện thoại kêu vào đúng 1 giờ sáng làm tôi tỉnh giấc. Máy của chồng tôi có tin nhắn, anh ấy vẫn đang ngủ say. Tôi rón rén cầm điện thoại lên đọc.
“Anh à, em nhớ anh quá không ngủ được”, dòng tin nhắn này được gửi từ số được anh lưu tên là M. Tôi vội lưu số đó lại và xóa luôn tin nhắn để chồng tôi không phát hiện ra.
Video đang HOT
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu âm thầm nhờ người gọi điện và điều tra. Khi tận mắt chứng kiến anh đèo cô gái trẻ đó, tôi mới tin rằng, chồng mình đã thay lòng đổi dạ.
Rồi đến ngày tôi trở dạ, mẹ chồng vội vã đưa con dâu vào viện. Lúc mẹ gọi điện cho chồng tôi về, anh vẫn còn ậm ừ bảo “Mẹ đưa nó vào trước đi, con làm chút xong việc rồi vào sau”.
Lúc tôi vào bàn đẻ đau đớn quằn quại, muốn được nghe một lời động viên từ anh nhưng khi đó, chồng tôi vẫn chưa đến. Con cất tiếng khóc chào đời, chỉ có bà nội bà ngoại vào bế nựng cháu, chồng tôi vẫn chưa đi làm về.
Khi xe đẩy vào phòng, bố đẻ tôi là người bế con gái nằm xuống giường chứ không phải chồng như những người phụ nữ khác. Và mãi đến 8 giờ tối, chồng tôi mới tay không đi vào với lý do “Cơ quan họp gấp nên giờ con mới vào được”.
Hôm đó, khoảng 11 giờ, tôi lại thấy chồng gọi điện cho cô gái kia bảo “Anh có chút việc bận, lúc nãy không ở lại được có buồn không?”. Nghe những lời anh nói mà nước mắt tôi không kìm lại được. Đau đớn về thể xác khi vừa mới mổ xong cũng không bằng nỗi đau trong tim mình khi bị chồng đối xử như vậy.
Thế nhưng, nhìn thấy con trai, chồng tôi lại tỏ ra vồ vập ôm lấy nó cưng nựng. Có lẽ những khoảnh khắc nhìn thấy chồng chơi với con mới có thể an ủi tôi phần nào.
Thời gian sau đó, chồng tôi ít đi về muộn hơn nhưng tôi biết anh ta vẫn liên lạc với cô gái kia. Mọi chuyện vẫn trong giới hạn chịu đựng cho đến một hôm, khi con sốt 40 độ mà anh ta vẫn xách xe đi đến nhà trọ của cô gái đó.
Tôi và mẹ chồng tấp tập thay nhau chườm nước hạ sốt cho con. Đến khi con hạ sốt nằm ngủ ngoan thì cũng đã 1 giờ sáng, thế nhưng lúc đó, chồng tôi vẫn đang mải miết bên nhân tình.
2 rưỡi, chồng tôi mới lò dò về. Mệt mỏi, đau đớn chịu đựng bấy lâu, nỗi căm phẫn lên đến tột độ, khi anh ta vừa dắt xe vào nhà, tôi đã chạy xuống lấy nguyên một cốc nước hắt vào mặt rồi nói ra hết những căm tức chịu đựng bấy lâu.
Mẹ chồng tôi sững sờ can ngăn, còn anh ta còn đòi giang tay đánh vợ. Sau hôm đó, tôi ôm con về ngoại và bắt đầu sống ly thân. Hai gia đình nhiều lần cố hàn gắn nhưng không được. Anh ta vẫn không dứt được bồ, còn tôi đã níu kéo bao lâu rồi nên cũng không mong đợi được gì nữa.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định nộp đơn ra tòa. Sau 3 lần hòa giải bất thành, cuối cùng tòa cũng đồng ý cho ly hôn.
Ngày cuối cùng gặp nhau, anh ta – chồng cũ – bố của con trai tôi hiện nguyên hình bộ mặt thật. Anh ta lạnh lùng đòi từ cái bàn xếp, chiếc xe đẩy, mấy cái gối ôm mua cho con. Tôi bất ngờ với người đàn ông một thời theo đuổi mình lại trở mặt như vậy.
Nhưng rồi cuối cùng, tôi chỉ biết cười mỉa vào con người đó mà trả lại hết. Lúc đó, tôi chỉ thấy đau khổ vì sai lầm của bản thân mà khiến con trai phải chịu cảnh bị chính người bố đẻ đối xử cạn tình đến như vậy.
Đôi lúc tôi thấy buồn vì không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Thế nhưng rồi tôi cũng dần hiểu ra rằng, hạnh phúc của một đứa trẻ chính là được mẹ yêu thương. Trẻ con đơn giản lắm, chỉ cần được bên mẹ mỗi ngày mà thôi…
Giờ đây khi viết những dòng này ra, nỗi oán hận và đau khổ của tôi đã hết, chỉ còn lại niềm yêu thương với con. Mỗi ngày qua đi, nhìn con lớn lên, vui cười bên mẹ, niềm hạnh phúc của tôi càng lớn dần. Chỉ mong rằng, sau này con lớn lên sẽ hiểu được lòng tôi và lý do vì sao , tôi không thể dành cho con một cuộc sống đủ đầy bố mẹ như chúng bạn.
Theo Người đưa tin
Chỉ khi bố vợ gặp nạn, bộ mặt thật của con rể hiếu đức mới lộ rõ
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. Chẳng phải khi xưa chính miệng Toàn nói luôn mong chờ có ngày báo đáp lại công ơn của bố mẹ vợ hay sao. Giờ đây khi bố vợ gặp nạn thì Toàn lại thẳng tay chối bỏ trách nhiệm.
Hương và Toàn yêu nhau khi cả hai còn học đại học. Hoàn cảnh gia đình hai bên cũng không quá khá giả nên sau khi ra trường, cả hai đều phải tự vươn lên với hai bàn tay trắng. Để cuộc sống ổn định, Hương và Toàn đã quyết định kết hôn, hy vọng gia đình nhỏ sẽ giúp cả hai có thêm động lực để phấn đấu.
Sau khi kết hôn, cả hai thuê một căn hộ nhỏ để sinh sống. Kinh tế khá eo hẹp nên vật dụng trong nhà chẳng mua sắm gì nhiều. Để tiết kiệm chi phí, bố Hương tuần nào cũng lặn lội mang thực phẩm từ quê ra tiếp tế cho con gái. Dù khó khăn nhưng gà, thịt cá, rau, gạo đều đủ cả. Ngày nắng cũng như ngày mưa, chẳng khi nào bố Hương quên. Thấy bố vợ hết lòng vì cuộc sống của mình, Toàn đã vỗ ngực nói rằng sau này khi nào kinh tế khá giả, chắc chắn sẽ báo hiếu cho bố mẹ vợ gấp trăm lần như thế. Hương thì chỉ cần Toàn thật lòng yêu thương, kính trọng bố mẹ mình là cô đã thấy vui mừng rồi.
Trời cũng không phụ lòng người, sau 3 năm vất vả, cuộc sống của Hương và Toàn cũng khá dần lên. Nhờ năng lực và sự cố gắng, cả hai đều thăng tiến nhanh trong công việc. Hương cũng đã mua được nhà, sắm sửa thêm nhiều vật dụng mới. Giờ đây bố Hương không còn phải vất vả mang thực phẩm lên cho con gái như xưa nữa. Nhưng cái thời khó khăn đó, mỗi khi nhớ lại, Hương vẫn thấy thật cảm động và ấm áp biết chừng nào.
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. (Ảnh minh họa)
Ngày Hương sinh con, mọi việc nhà cửa cơm nước đều do một tay mẹ Hương chăm sóc hết. Bố mẹ chồng Hương cũng đã yếu, không tiện đi lại nên mọi việc đều phó mặc hết cho mẹ Hương. Nhìn mẹ tất tả ngược xuôi, chăm con, chăm cháu, lại lo cơm nước, nhà cửa, Hương thấy thương mẹ vô cùng. Sự vất vả của mẹ vợ cũng được Toàn ghi nhận. Toàn còn nói nếu bố mẹ vợ không ngại thì cứ lên ở hẳn với vợ chồng Toàn. Hương cứ ngỡ tình cảm mà Toàn dành cho bố mẹ mình là thật lòng, chứ ai ngờ đâu...
Một ngày kia, Hương nhận được tin dữ ở quê, bố Hương phải nhập viện cấp cứu. Bệnh tình của bố cần có tiền để chữa trị nên Hương đã bàn với Toàn sẽ trích ra một phần tiền tiết kiệm để đóng góp cùng với anh chị em trong nhà. Hương vừa dứt lời thì Toàn đã sỗ sàng:
- Góp gì mà góp. Con gái đi lấy chồng rồi thì hết trách nhiệm với bố mẹ. Chữa bệnh cho bố là nhiệm vụ của anh trai và chị dâu cô. Tôi là con rể, mắc mớ gì mà phải bỏ tiền ra.
- Không lẽ anh đã quên hết ân tình khi xưa của bố mẹ rồi hay sao?
- Đây không phải là lúc để cô ôn nghèo kể khổ đâu. Những thứ mà bố cô mang lên chu cấp Tết vừa rồi tôi đã quy ra tiền để biếu lại đủ cả rồi đấy thôi. Còn mẹ cô chăm sóc cô vì đó là trách nhiệm. Tại sao tôi phải trả ơn.
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. Chẳng phải khi xưa chính miệng Toàn nói luôn mong chờ có ngày báo đáp lại công ơn của bố mẹ vợ hay sao. Giờ đây khi bố vợ gặp nạn thì Toàn lại thẳng tay chối bỏ trách nhiệm. Toàn đâu thật lòng với gia đình Hương, tất cả chỉ là sự giả tạo mà thôi. Hương cứ ngỡ mình là người có phúc. Sự thật bây giờ đã được phơi bày, những tháng ngày sau này, Hương biết sống làm sao mới người chồng lật lọng và tráo trở này đây?
Theo Motthegioi
Chỉ khi mẹ đẻ gặp nạn, bộ mặt thật của mẹ chồng mới lộ rõ Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ. Tôi và anh kết hôn tới nay cũng đã được 5 năm và có với nhau một cô nhóc kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân này...