Bộ mặt thật của cả nhà chồng bại lộ vào phút cuối
Khi cả gia đình họ mâm cao cỗ đầy ăn uống thỏa thê, họ đồng thanh đuổi mẹ con tôi đi ra khỏi nhà lúc 12 giờ trưa. Khi đó, con tôi mới được 1 tháng tuổi.
Chào mọi người, tôi xin phép được kể câu chuyện cuộc đời của mình để mong có được những cái nhìn cảm thông và chia sẻ từ mọi người. Cuộc sống quá đau khổ và tủi nhục, đến bây giờ tôi không hiểu vì sao mà tôi và con lại khổ như vậy.
Tôi cưới chồng cách đây một năm rưỡi. Cưới anh, gia đình hai bên đều ủng hộ vì theo các cụ thì “tam hợp”, anh tuổi Hợi, còn tôi tuổi Mão. Trước khi lấy chồng, tôi cũng là đứa con gái xinh xắn, kiêu ra. Tôi có những thứ mà bao người mơ ước: nghề nghiệp ổn định, đi xe tay ga, điện thoại xịn, laptop tốt… Tất cả các thứ đó đều do tôi nỗ lực làm ra chứ không nhờ cậy vào ba mẹ như những người khác.
Thế nhưng, sau khi lấy chồng, cuộc đời tôi sang trang mới, tối tăm, đau đớn bủa vây. Tất cả cũng vì tôi không biết lựa chọn chồng, lấy phải một người không ra gì.
Lúc mang bầu, tôi ốm đi viện, không làm việc như trước được nữa, mẹ con phải trông vào lương bảo hiểm. Thế nên, không kiếm đủ tiền cho chồng tôi phá, hắn ta lấy luôn cái điện thoại tôi mua trước khi cưới là 14 triệu 590 nghìn mang đi cầm. Tiêu pha, bài bạc hết, hắn ta quay vào viện tiếp tục đòi tôi “nạp” tiền.
Không có tiền, hắn nhảy vào đánh tát vì tôi đi làm không đủ cho hắn tiêu. Ảnh minh họa.
Không có tiền, hắn nhảy vào đánh tát vì tôi đi làm không đủ cho hắn tiêu. Thế nhưng, đáng buồn là mẹ chồng tôi lại đi ủng hộ con trai. Sau đó, anh ta lại lấy xe của tôi đi bán lúc nào không biết. Cái xe đó tôi phải vất vả tiết kiệm, vay mượn gần 40 triệu mới mua được. Thế mà, mẹ chồng tôi bảo “Ngu thì để nó bán”. Vâng, tôi ngu vì không kiếm đủ tiền cho chồng bài bạc, để chồng phải mang xe đi bán. Mẹ chồng tôi đấy, lúc cưới hỏi về, bao nhiêu vàng hồi môn bà ngon ngọt vay mượn, tôi đưa cho phân nửa, không đưa hết nên bây giờ quay sang tìm cách “trừng trị” tôi.
Video đang HOT
Ngày 5/3, khi tôi đang dùng máy tính, tài sản cuối cùng tôi tự sắm được trước lúc lấy chồng để làm việc, hắn ta lại về đòi tiền. Tôi không có, hắn giật lấy luôn mang ra ném xuống ao rồi quay vào chửi. Lý do ư, vì tôi không có tiền cho chồng tiêu, không chịu viết đơn xin nghỉ làm để lấy một “cục tiền” cho hắn xài.
Mẹ chồng tôi thấy thế không can ngăn con trai mà còn nhảy vào kích bác “Đánh cho nó chừa đi. Loại vợ gì mà ngu, không nghe chồng”. Vậy là chửi chán chê xong, hắn nhảy vào kéo tóc, đánh tát tôi. Hàng xóm thấy vậy vào can ngăn rồi đưa tôi đi viện vì tôi đau quá.
Đêm hôm đó, tôi vỡ ối sớm, đẻ luôn khi con mới được 35 tuần. Khi đi sinh, trong tay không một đồng. Cuối cùng, đành phải vay nhờ người bạn làm cùng cơ quan 10 triệu để trang trải chi phí.
Sau khi sinh xong, tôi dứt khoát chia tay với người chồng tàn bạo đó. Thế nhưng, tôi vẫn chưa được buông tha khi suốt ngày bị bồ (hiện là vợ mới của chồng tôi) liên tục nhắn tin chửi, lăng nhục. Nhắn tin chửi chán, cô ta còn gửi ảnh được chồng tôi chiều chuộng, yêu thương như thế nào. Nói thật, khi xem những hình ảnh đó, tôi chỉ thấy thương hại nhiều hơn là ghen ghét. Rồi cô ta cũng sẽ chôn chân đời mình với người đàn ông tệ bạc đó thôi.
Cuộc đời nếm trải đủ đắng cay như vậy rồi, thế mà cũng có lúc tôi ngu dại ôm con về ngôi nhà đó mấy ngày. Để rồi, khi cả gia đình họ mâm cao cỗ đầy ăn uống thỏa thê, họ đồng thanh đuổi mẹ con tôi đi ra khỏi nhà lúc 12 giờ trưa. Khi đó, con tôi mới được 1 tháng tuổi. Lý do ư, vì họ bảo tôi cho họ mượn nửa số vàng cưới còn lại nhưng tôi không có. Đến cháu họ, giọt máu của mình mà họ còn không thương thì đòi hỏi làm sao họ thương tôi được.
Hôm đó, tôi ôm con ra giữa cánh đồng, bất lực ngồi khóc ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ. Lúc ấy, tôi mới thực sự nhận ra, mình đã trắng tay hoàn toàn khi về nhà đó làm dâu, làm vợ con người tàn ác đó.
Sau đó, tôi thuê một phòng nhỏ gần nơi làm việc. Tiền ăn không có, xe cũng bị bán mất, máy tính bị hắn ta phá luôn, tiền ăn không có, tôi ăn cơm với cá khô, lạc rang qua ngày để có sữa cho con bú. May mắn, giữa lúc đó, tôi vẫn có một người bạn thân cho mượn tiền để trả tiền phòng trọ và mua một cái máy tính mới.
Cuộc đời tôi từ sau cái ngày bị gia đình đó ruồng rẫy khổ cực như thế. Nhưng tôi vẫn kiên cường tiếp tục làm việc kiếm tiền trả nợ vì con. Con tôi chính là động lực để tôi sống tiếp. Mặc dù, ngày đi làm tôi chịu nhiều điều tiếng từ những người đồng nghiệp, nhưng về đến nhà, nhìn thấy con cười là tôi quên đi tất cả. Người chủ phòng trọ cũng rất tử tế, bác ấy trông con giúp tôi mà không lấy tiền vì bác bảo “Có cháu nó ở nhà cùng cho vui chứ bác không có việc gì cũng buồn”.
Đấy, người dưng người ta còn thương mẹ con tôi như thế thì đủ hiểu những người trong gia đình đó tệ bạc như thế nào.
Tôi viết những dòng này ra không phải để trách móc gia đình nhà chồng hay kể xấu, tôi chỉ mong nhận được sự đồng cảm từ mọi người để thêm động lực vượt qua những ngày khó khăn này. Vì vậy, mong mọi người đừng “ném đá”, chỉ cần những lời động viên thôi là đủ tôi thêm nghị lực sống tiếp rồi. Tôi xin cảm ơn.
Theo Nguoiduatin
Nhờ có cô bạn "đểu" mà tôi biết được bộ mặt thật của chồng
Là bạn thân với nhau hơn 10 năm vậy mà cô ả lại đành lòng cướp chồng của bạn trắng trợn đến vậy. Thế nhưng cũng may nhờ có người bạn "đểu" ấy tôi mới biết bộ mặt thật của chồng.
Câu chuyện tôi sắp tâm sự ra đây có lẽ cũng đã có không ít người đồng cảnh ngộ với tôi. Thế nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" mỗi người rơi vào trường hợp này đều có những cách xử trí khác nhau. Đối với tôi, thứ gì đã không thuộc về mình thì có níu kéo cũng không được, thôi thì tự mình buông tay còn dễ hơn là chấp nhận việc bị người khác cướp đi. Chẳng vì thế mà ngay cả chồng, người chung chăn chung giường tôi cũng sẵn sàng "cho đi".
Vợ chồng tôi kết hôn được gần 2 năm, có với nhau một cô công chúa nhỏ, thế nhưng chỉ vì tin tưởng bạn thân mà gia đình tôi tan nát. Tôi với cô ả cướp chồng ấy là bạn thân với nhau hơn 11 năm, hai đứa xưa nay như hình với bóng, bạn bè thường nói vui "Hai đứa mà sau này lấy chung chồng cũng được đó". Ấy vậy mà câu nói đùa xưa nay thành thật, chỉ có điều tôi thà mất chồng chứ không chịu cảnh "chồng chung".
Vì là bạn bè thân thiết nên tôi chưa bao giờ giấu giếm gì cô bạn ấy, có chuyện vui buồn tôi đều tâm sự, thế rồi chính sự chủ quan trải lòng của tôi mà cô ả mới rắp tâm cướp chồng bạn thân. Cũng có thể chỉ vì sự ghen ghét đố kỵ mà cô ta trở thành người tàn nhẫn đến thế, tôi không nghĩ việc tôi có chồng đẹp trai, giàu có lại là cái tội lớn với bạn thân.
Gia đình tôi luôn coi cô ả là người thân thích nên ngay cả chìa khóa vào nhà tôi, tôi cũng đánh thêm một chìa cho cô ta để cô ta có thể ra vào nhà tôi tự do như người nhà. Hóa ra chính sự tin tưởng của tôi đã tạo điều kiện cho cô ta cướp chồng tôi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết chồng tôi và cô ta cặp kè từ bao giờ, nhưng chính trong cái ngày tôi đưa con về nhà ngoại chơi là ngày mà tôi chứng kiến tất cả sự giả dối của chồng và sự bỉ ổi của bạn thân.
Chiếc camera tôi lắp thêm trên nóc phòng ngủ vốn chỉ định để theo dõi con nhỏ mỗi khi tôi làm việc nhà, nấu ăn... tránh trường hợp mẹ bất cẩn để con ngã, bỏng... nào ngờ, chiếc camera ấy đã giúp tôi nhìn rõ bộ mặt thật của chồng và cô bạn thân hơn 10 năm.
Camera còn ghi rõ hình ảnh cô ả từ từ mở cửa phòng ngủ của tôi, còn chồng tôi đã nằm sẵn trên đó. Hai người ân ái, quấn lấy nhau không mảnh vải che thân. Thật đau đớn, nếu không phải tôi tận mắt chứng kiến thì có lẽ tôi sẽ chỉ mãi là bù nhìn, là con ngốc trước chồng và bạn thân. Tại sao cả hai người tôi yêu thương nhất lại đối xử với tôi như vậy.
Hai người bọn họ đã tiến triển đến mức đó vậy sao vẫn có thể hành động như không hề có chuyện gì trước mắt tôi, vẫn cười đùa tự nhiên, vẫn quan tâm tôi. Thậm chí chồng tôi còn đối xử với tôi như "bà hoàng", như thể sẽ mang tất cả những gì tôi muốn đến, có thể lên trời hái sao xuống cho tôi nếu tôi thích... Càng nghĩ đến sự giả dối của chồng, của cô bạn "đểu" tim tôi càng đau.
Những ngày sau đó tôi quyết định ly hôn chồng mà không một lần níu kéo, mặc cho chồng, cho bạn thân giải thích, van xin tôi tha thứ... nhưng tất cả đã quá muộn màng, tôi thà không có chồng chứ không thể sống nhìn mặt, yêu thương, ngày ngày phải đối mặt với người chồng phản bội.
Và rồi, đau đớn hơn gấp trăm vạn lần khi tôi nhận ra được bộ mặt thật của chồng. Rõ ràng là anh ta đã cầu xin sự tha thứ ở tôi, đã van nài tôi, giải thích tất cả chỉ là phút giây bồng bột... vậy mà chỉ hơn 1 tháng sau khi ly hôn chồng tôi cùng cô ả đó kết hôn. Đám cưới họ còn mời tôi đến dự. Liệu tôi có nên đến dự đám cưới, chúc phúc cho hai con người "khốn nạn" đó không? Tôi nên làm gì lúc này?
Theo ĐSPL
Bộ mặt thật ghê sợ của vị sếp già đáng kính Phòng tối om, Liên đẩy cửa vào, không ngừng gọi tên sếp vì sợ xảy ra chuyện. Bất ngờ cánh cửa phòng đóng chặt lại, có bàn tay ôm chặt lấy ngực Liên, miệng thì thầm... Đỗ được đại học, với Liên đã là một thành công lớn. Sức học của Liên yếu, nếu không đỗ đại học, Liên sẽ phải ở nhà...