Bố đi xuất khẩu lao động Malaysia, cả gia đình rơi vào cảnh ly tán
Cứ mỗi lần ai đấy hỏi tôi về bố hoặc mẹ, tôi lại có cảm giác thắt lại như ai đấy đang bóp trái tim tôi vỡ vun thành từng mảnh. Bơi trong tôi vẫn luôn mang cảm giác buôn tui tư khi bô me ly hôn. Chuyện đã qua một thời gian khá lâu nhưng đối với tôi dường như chỉ mới hôm qua…
Hình minh họa
Quê tôi nghèo lắm, từ khi còn nhỏ tôi đã biêt cảm nhận được cái nghèo ấy… Mùa hè thì nắng gắt, đồng ruộng nứt nẻ đến cây cỏ cũng khó sống qua nổi bơi sư khắc nghiệt. Mùa đông thì lạnh đến thấu xương, đến những con vật nuôi như trâu bò…là gia tài lớn nhất của cả nhà cũng phải lăn đùng ra c.hết.
Mười bốn t.uổi đầu nhưng tôi bé lắm, người chỉ có xíu, gầy dơ xương. Mấy chú bác bên nhà tôi gọi tôi là “con cọt” ấy vậy mà tôi đã có thể đảm đương được mọi việc bố mẹ tôi giao, và có thể làm như một người lớn vậy. Bố mẹ tôi đi làm từ sáng sớm, tôi phải dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho các em ăn rồi mới đi học, trưa học về vội vã vào nấu cơm cho các em ăn, rồi còn cho mấy con lợn, con gà nữa…
Bố mẹ tôi đi làm cả một ngày trưa không về nhà ăn cơm, chỉ có bữa tối nhà tôi mới đông đủ quay quần bên mâm cơm chỉ vỏn vẹn có mấy con cá với bát canh. Nhưng tiếng cười nói luôn rộn ràng vui vẻ trong bữa ăn. Đối với tôi đấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi và cũng như gia đình tôi!
Đến một ngày, bố tôi bảo: “Mẹ nó à, tôi đi lao động xuất khẩu một chuyến nhé, chứ cứ ở nhà bám trụ cái xứ khỉ ho co gáy này mãi cũng chả đủ ăn”.
Mẹ tôi nghĩ trầm ngâm một lúc rồi nói “Bố nó ra ngoài một mình vất vả, ăn uống, cơm nước kham khổ sao mà chịu được” giọng mẹ tôi buồn thiu, tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn ấy.
Bố tôi trấn an “Sao lại không chịu được, tôi là đàn ông, sống đâu cũng được chứ lo gì…với lại vất vả sao bằng ở quê bám lấy biển, suốt ngày chỉ lênh đênh sóng nước”
Hình minh họa
Bố nói tiếp “Tôi tính rồi, tôi se đi Malaysia vi chi phi ít t.iền vốn thôi, tuy lương thấp nhưng nếu chịu khó thì cũng được hơn ở nhà mẹ nó ạ. Đi mấy năm còn kiếm cái nhà cho con nó ở chứ cứ mưa xuống lại dột khắp nơi, tội nó”. Nghe đến đây lòng tôi trĩu lại, thấy có cái gì đó ứ lên ở cổ, ngột ngạt đến khó thở, chỉ ước rằng cuộc sống khấm khá hơn để bố mẹ tôi không còn phải lam lũ nữa.
Video đang HOT
Ba tháng sau, ngày bố tôi đi Ma Lai cũng đã đến. Từ ngày tôi sinh ra đến bây giơ đây là lần đầu tiên bố tôi phải đi xa đến thế. Trước đây bố tôi đi biển nên xa nhà có ba bốn ngày là cùng bây giơ xa đến ba bốn năm lận, một mình sống bơn chải ở nơi xa xôi xứ người…
Tôi và mẹ đưa bố tôi đi bắt xe để ra sân bay. Đến khi bố tôi chuẩn bị bước lên xe, bố quay lại dặn dò tôi mấy câu “ở nhà cùng mẹ chăm cho các em con nhé…” bất giác nước mắt tôi lăn dài, lăn dài theo bánh xe đưa bố tôi đi xa. Trên đương trở về nhà, hai mẹ con tôi không nói điều gì nữa, các em tôi cũng không hỏi gì thêm. Dường như tất cả đều hiểu được nỗi buồn của nhau…
Mới sang đến xứ người, bố tôi hay gọi về lắm, bố nói công việc cũng không mấy vất vả thì mẹ con chúng tôi đều yên tâm và thầm vui mừng khôn xiết. Chỉ nửa năm sau bố tôi đã gửi về được một số t.iền. T.iền ấy nhanh chóng trả cho chú bác mà bố mẹ tôi đã mượn để đong phi đi Ma Lai và còn dư dả cho chị em tôi đóng học phí.
Cứ thế bố mẹ tôi ước năm sau sẽ xây đựng được một ngôi nhà nho nhỏ nhưng đủ ấm áp đủ để che nắng che mưa. Tất nhiên se không còn bị dột mỗi khi trời mưa gio… Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu thôi đủ để làm cho chị em tôi vui và háo hức không tả nổi.
Nhưng cuộc sống đâu đơn giản như mình nghĩ, mình sắp đặt. Được một thời gian bố tôi ít liên lạc về với gia đình lắm. Mới đầu một tuần bố gọi về cho mẹ con chúng tôi một lần, rồi sau dần một tháng một lần và dần thưa hẳn. Sau nay có khi mấy tháng bố mới gọi về cho chúng tôi một lần. Tất nhiên cả t.iền ăn học của chúng tôi bố không còn bận tâm nữa, và cả ước mơ xây một ngôi nhà nhỏ cũng dần tan biến theo.
Tôi vẫn không hiểu và không biết chuyện gì đã xẩy ra. Nhưng dường như mẹ tôi đã linh cam được điều gì đó. Giâu đi nôi buôn, mẹ vẫn luôn tần tảo chạy chợ k.iếm t.iền cho chị em tôi ăn từng ngày. Mẹ ngày càng tần tảo, vất vả hơn cả khi bố tôi còn ở nhà.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, những linh cảm không lành của tôi đã đúng phần nào. Đến một hôm tôi vô tình nghe được người ta nói rằng bố tôi đã có người phụ nữ khác bên Ma Lai, người phụ nữ đo cũng đã có con và có gia đình va đa ly hôn… Tôi không tin vào điều mình nghe thấy, mọi thứ như đang quay cuồng trong tôi, tôi luôn miệng lẩm nhẩm “đây không phải sự thật, bố không phải người như thế, tôi không tin…”
Tôi chôn dấu mọi thứ mà tôi nghe được trong lòng, nhưng dường như mẹ tôi đã biết được mọi chuyện, chi la me giâu tôi ma thôi. Tôi luôn thấy mẹ hay ngồi thất thần trước nhà ánh mắt nhìn xa xăm theo một hương vô đinh. Tôi biết và cảm nhận được những gì mẹ tôi đang đối mặt nhưng tôi không thể làm gì cho mẹ. Thi thoảng tôi nghe được mẹ tôi gọi điện cho bố, khuyên bảo bố về và cũng có lúc còn nghe bố mẹ tôi to tiếng qua điện thoại.
Tôi nhớ ngày trước tuy nghèo nhưng bố mẹ tôi ít cãi vã lắm, thỉnh thoảng cũng có chút to nhỏ nhưng không lâu lại vui vẻ. Nhưng bây giơ tôi lại có cảm giác lo sợ rằng sẽ có điều gì đấy đáng sợ sẽ xay ra với gia đình nhỏ bé của mình…
Điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến. Rôi bố tôi cung về. Nhưng không phải về để hàn gắn lại gia đình nhỏ bé của chúng tôi mà để cắt đứt những gì còn vướng lại… bố mẹ tôi sẽ li hôn!
Chỉ mới vỏn vẹn hai năm xa cách nhưng bố tôi đã thay đổi trở thành một con người hoàn toàn khác xa so với trí nhớ của tôi. Bố bây giơ đã không còn nước da đen rám nắng và bản tính chân chất như trước đây nữa. Tôi nghĩ phải chăng cuộc sống xa hoa đầy chông gai và cám dỗ nơi xứ người có sức mạnh ghê rợn đến như thế.
Nó có thể khiên bố tôi, người đàn ông mà tôi luôn kính trọng trở nên lạ lẫm đến vậy….Và rồi, cuộc li hôn nhanh chóng được giải quyết bởi cả bố lẫn mẹ tôi không một ai còn muốn níu kéo. Mọi thứ sẽ được chia theo sự phán quyết của tòa và tất nhiên bốn chị em tôi cũng được chia…
Mẹ tôi quyết định ra đi, đi khỏi mảnh đất đầy cực khổ đối với mẹ và mang theo hai đứa em của tôi. Tôi ở với bố cùng em trai thứ ba của mình. Dường như chỉ có tôi hiểu rõ nhất rằng chuyện gì đã đang và sẽ xẩy ra với gia đình tôi.
Nhìn hai đưa em mẹ tôi dắt theo, mọi thứ trong tôi vỡ òa, chỉ cần tôi nghĩ đến khi nào tôi mới gặp được em tôi. Tôi sẽ không thể nấu cho nó ăn và dạy cho nó học mỗi tối nữa,và càng không thể nhìn các em lớn từng ngày. Có thể sẽ xa cách mãi mãi…
Tất cả những ý nghĩ ấy khiến tôi nấc nghẹn, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mấy chị em tôi cứ thế mà ôm nhau khóc, khóc không biết bao lâu, tôi chỉ có thể cảm thấy rằng mắt mình nhòe đi, sưng mọng.
Đến đứa em út chưa hiểu chuyện nhưng thấy chị nó khóc nó cũng nấc nghẹn theo. Bất giác tôi nhìn lên bố mẹ tôi bằng tia hi vọng yếu ớt, ánh mắt tôi cầu xin bố mẹ tôi nghĩ lại đừng bắt chị em tôi phải chia lia. Nhưng mắt họ ráo hoảnh, khô khốc và dường như họ đều hướng về hai nơi xa xôi nào đấy, nơi đó không có sự tồn tại của chị em tôi…
Hình minh họa
Khi bố tôi đi xuât khâu lao đông, bao nhiêu điều kì vọng và hứa hẹn để đặt chân đến vùng đất xa xôi, vùng đất hứa ấy. Vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tan thành mây khói.
Phải chăng vì cuộc sống mưu sinh Malaysia, vì thưc dục và vì những đồng t.iền hư ảo mà can tâm phá vỡ hạnh phúc của người khác và của chính bản thân mình. Tại sao ngay đi XKLĐ ai cung ao ươc đổi thay cuộc sống nhưng lại để chính cuộc sống làm đổi thay con người ?
Đi xuât khâu lao đông lam kinh tê vôn không xâu, nhưng dương như chi vi chuyên bô bich ma ngươi ta săn sang quên đi va pha bo hanh phuc nơi quê nha. Đi XKLĐ co muôn van gian kho, vât va lăm đê kiêm đuơc đông tiên nhưng hanh phuc gia đinh ơ quê nha cung quan trong lăm. Gia đinh tôi la môt ky ưc buôn, va tôi chưa bao giơ quên đươc.
Khánh Ngân
Mất vợ vì cho đi xuất khẩu lao động
Trong cuộc đời, ai cũng ước mơ có một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn và một gia đình hạnh phúc dài lâu với người bạn đời của mình. Song cuộc sống thì muôn màu muôn vẻ, cuộc đời không như là mơ và những cái kết buồn sẽ đến nếu người ta không biết vun đắp cuộc sống từ tình yêu chân thành và nghĩa tình sâu đậm qua những tháng năm...
Nếu như có một cuộc bình chọn gia đình nào nghèo nhất thôn Quảng Sơn thì có lẽ nhà Luật là ứng viên hàng đầu. Nói thế không ngoa chút nào bởi ở cái thôn mấy trăm hộ dân này chỉ còn duy nhất gia đình Luật là vẫn "trung thành" với mái tranh vách đất. Hai ba thế hệ chen chúc, nương tựa vào nhau để chống lại cái đói, cái nghèo.
Rồi được xã quan tâm hỗ trợ, hội phụ nữ cho vay vốn, bố mẹ Luật đã mạnh dạn đầu tư chăn nuôi gia cầm. Lúc được, lúc mất nhưng rồi họ cũng cố gắng thay được mái tranh bằng brô-xi-măng cho đỡ mưa, đỡ nắng. Tuy nhiên, những vụ sau đó, vật nuôi toàn bị dịch, nợ lại chồng lên nợ khiến bố Luật đau đầu, sinh ra đổ bệnh, không làm gì được, mọi việc trong nhà đổ lên đầu người con trai cả là Luật. Anh làm quần quật cả ngày, cả đêm để nuôi gia đình. Hết đi cày mướn lại đi phụ vữa nhưng cả nhà vẫn bữa đói, bữa no.
Trong thôn đã có nhiều gia đình giàu lên nhờ đi xuất khẩu lao động. Vậy là Luật quyết định vay ngân hàng cho vợ đi Malaysia làm công nhân may. Anh biết, để cho một người vợ thật thà, quanh năm chỉ biết con gà, thửa lúa đi làm ăn xa cũng không yên tâm lắm. Nhưng không còn cách nào khác, bởi anh giờ đang là trụ cột, bố mẹ già yếu, bệnh tật, trông cả vào anh, đi thì không đành nên mới động viên vợ chịu thương chịu khó xa gia đình, chồng con ít năm để kiếm thêm thu nhập...
Vợ đi chỉ vài tháng đã gửi t.iền về, Luật mừng lắm, cầm xấp t.iền trên tay, anh nghĩ cứ theo đà này chỉ hơn 1 năm là có thể trả hết nợ, 2 năm còn lại sẽ đủ t.iền xây nhà và có thêm ít vốn để làm ăn. Quan trọng là có t.iền chạy chữa bệnh cho bố mẹ. "Ba năm thôi, nhanh mà, cả nhà sẽ được sum vầy bên nhau" - Luật tự động viên mình như vậy, trong mắt người đàn ông khắc khổ đã ánh lên niềm vui khôn xiết. Nhưng cuộc đời thật là oái oăm, người vợ mà anh hết mực thương yêu báo tin ít ngày nữa sẽ về nước để làm thủ tục ly hôn với anh.
Luật không ngờ được rằng, chỉ chưa đầy một năm đi xuất khẩu lao động, vợ anh đã thay đổi như vậy. Càng đau khổ hơn khi món nợ mấy chục triệu đồng chạy vạy cho vợ xuất ngoại chưa trả hết, giờ đang lơ lửng trên đầu.
Mặc dù khuyên răn, nói lý lẽ thế nào đi nữa, vợ Luật vẫn kiên quyết đòi chia tay. Cô bảo: "tôi đã chịu khổ nhiều quá rồi, từ khi về làm dâu nhà này, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối, không một ngày được ngẩng đầu lên với thiên hạ. Đã nghèo rồi còn bắt đẻ nhiều, tôi không phải là con ở, càng không phải là máy đẻ của nhà anh. Với lại tôi bên ấy đã có người thương, tốt nhất anh giải thoát cho tôi".
Vợ đã nói vậy thì không còn tình nghĩa gì nữa, trước đây khi lấy nhau về, đều cùng cảnh nghèo, cô ấy có oán thán gì đâu, nay đi nước ngoài, cuộc sống an nhàn hơn, lại có kẻ chiều chuộng, thế là thay đổi. "Nếu mình khăng khăng ly hôn, tôi cũng không thể níu giữ. Ba đứa con cứ để tôi nuôi, chúng nó quen với cuộc sống ở nhà này rồi. Mình trở lại bên đó có trách nhiệm gửi t.iền cho tôi trả xong nợ và chu cấp một phần cho các con. Hi vọng chúng nó sẽ không oán trách mình, dù gì đó cũng là số phận mà tụi nó phải chịu" - Luật rầu rĩ nói với vợ như vậy. Những tưởng ly hôn xong, dứt bỏ được gánh nặng gia đình nơi quê nhà, vợ Luật sẽ sống sung sướng.
Ngờ đâu, cô lại gặp phải đúng gã Sở Khanh, lừa tình, lừa cả t.iền. Thấy cô gái quê hiền lành, chăm chỉ làm ăn gửi t.iền về cho gia đình, gã ngọt nhạt tán tỉnh, lợi dụng cô đang thiếu thốn tình cảm gia đình, vẽ ra viễn cảnh tương lai giàu có nơi đất khách... Đến khi cô tin tưởng đưa hết t.iền dành dụm được cho gã thì gã cao chạy xa bay. Cái hạnh phúc tuy nghèo khó, thiếu thốn nơi quê nhà giờ đây với vợ Luật là một giấc mơ xa vời...
Phương Trinh
Chồng bắt vợ vay t.iền để đi xuất khẩu lao động rồi mất hút Vợ chồng tôi lấy nhau cũng gần 15 năm, đã có hai mặt con, thế mà chỉ vì người đàn bà khác, anh nhẫn tâm từ bỏ mẹ con tôi, để lại cho tôi một người mất hết sức lao động cùng hai người con đang t.uổi ăn học và một đống nợ nần... Hoá ra bấy lâu nay tôi vẫn bị chồng...