Bồ của chồng quan hệ với nhiều đàn ông để moi tiền
Ngoài chồng tôi, cô ta còn cặp kè với một số người khác. Vì mối quan hệ ấy, anh không dám đối mặt với vợ con, dùng cả tiền lương và tiền tiết kiệm để chi cho cô ta trong vòng có một tuần.
Những ngày vừa qua, cuộc sống đối với tôi thực sự là địa ngục. Chúng tôi đang có một gia đình yên ổn tại Hà Nội thì chồng tôi đột ngột muốn chuyển vào Sài Gòn, theo đuổi con đường dạy học. Trước kia, tôi từng nghi ngờ mối quan hệ của anh với một cô bé học sinh, nhưng anh đã bảo tôi rằng: “Không bao giờ anh ngoại tình, và càng không bao giờ có chuyện ấy với học sinh của mình”. Tôi đã tin anh dù hiểu môi trường làm việc của anh, với các cô gái đã đi làm, luôn có nhiều cạm bẫy. Và sự thật đau lòng, chỉ vừa ra khỏi nhà, anh đã sa vào vòng tay của người khác.
Cô ta sinh năm 87, là học viên một chương trình tài chính chỗ chồng tôi dạy, đang làm việc tại ngân hàng. Chính cô ta là người đã rất nhiều lần nhắn tin cho chồng tôi, ngay từ những ngày đầu anh dạy lớp đó: “Thầy ơi, có đúng là thầy có gia đình rồi không? Tại sao thầy không đeo nhẫn”? Facebook, gmail, skype của chồng tôi, thậm chí là yahoo nữa, cô ta đều add nick. Tuy nhiên, khi vợ chồng còn ở bên nhau, chồng tôi chẳng bao giờ nghĩ gì, và thậm chí còn cho tôi xem tin nhắn đấy.
Một tháng trước khi anh vào Sài Gòn, cô ta chủ động hẹn khi nào anh vào sẽ đi cà phê để cảm ơn. Nhưng sự thật là, chỉ sau buổi hẹn cà phê lần đầu, cô ta đã lấy lý do xe hỏng, để anh phải đưa cô ta về nhà. Mấy hôm sau, cô ta nhắn tin hẹn chồng tôi đến một quán cà phê. Bạn anh kể với tôi rằng chồng tôi rất bất ngờ khi quán cà phê mà cô ta hẹn là một quán dạng đèn mờ bên sông và chỉ toàn nhà nghỉ, khách sạn. Ở quán đó, cô ta đã chủ động quyến rũ chồng tôi, rồi làm này nọ, nói yêu đương. Sau đó, cô ta kêu mệt, muốn đi dạo. Vừa đi ra ngoài một chút, cô kéo tuột anh vào khách sạn.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Thật sự là tôi rất sốc bởi nếu chỉ vì bắt đầu bằng một lần ngủ với nhau, thì sao cô ta lại có thể kéo chồng tôi đi hết lần này tới lần khác? Tôi đã truy vấn nhưng anh chỉ trả lời rằng: “Cô thường xuyên lấy lý do ốm đau để níu kéo”. Và vì mối quan hệ ấy, anh không dám đối mặt với vợ con, dùng cả tiền lương và tiền tiết kiệm để chi cho cô ta trong vòng có một tuần.
Khi bị tôi phát hiện, anh đã thú nhận mọi việc và xin tha thứ. Tuy nhiên, cô ta vẫn viết thư cho tôi với lời lẽ hết sức láo xược, thách thức và xúc phạm tôi, nói tôi phải thế nào thì anh ấy mới yêu cô ta, rằng cô ta mới là tình yêu đích thực của anh. Trước đó, chính cô ta còn add nick facebook của tôi nữa (nhưng vì không biết là ai, nên tôi đã không chấp nhận).
Tôi đã nhờ người điều tra và biết cô ta thuê nhà ở riêng chứ không ở cùng bố mẹ. Ngoài chồng tôi, cô ta còn cặp kè với một số người khác, và có vẻ như muốn tiến đến hôn nhân với một người đàn ông. Cô ta vẫn cố tình hẹn chồng tôi đi uống cà phê hai buổi trưa ngay khi chồng tôi vào Sài Gòn, rồi kêu ốm (dù đêm trước cô ta vẫn đi ngủ khách sạn với người khác đến hơn 12h đêm), sau đó gục đầu vào người chồng tôi và ôm ấp anh ấy. Tôi đã bay vào Sài Gòn, tận mắt chứng kiến cảnh ấy, nhưng chỉ để lại tin nhắn cảnh cáo cô ta sau khi bay ngay ra Hà Nội.
Chồng tôi đã hứa sẽ không giữ liên lạc nữa, bảo cô ta sắp cưới, nhưng tôi không hoàn toàn tin anh. Tôi không biết tại sao chồng tôi lại có thể đối xử với một kẻ ngủ lang chạ (không chỉ với một người là chồng tôi) như cô ta đến vậy.
Bạn tôi nói rằng, nếu muốn tôi có thể gặp anh chàng người yêu hiện tại mà cô ta đang công khai, cho anh ta thấy rõ bộ mặt thật của người yêu mình để cô ta phải trả giá cho hành động ấy. Tôi băn khoăn không biết mình có nên làm như vậy không, bởi sự thật, trong lòng tôi chất chứa đầy thù hận, và đúng là tôi cũng muốn trả thù.
Tại sao một người như cô ta, có một chút nhan sắc, cũng tốt nghiệp đại học, có công việc đàng hoàng, tử tế lại có thể chọn cách sống bằng nghề đi ngủ với đàn ông để moi tiền? Ngay như với chồng tôi, cô ta lớn tiếng với tôi rằng, cô ta mới là tình yêu đích thực, rằng chỉ vì con tôi mà cô ta mới thế này, thế kia. Nhưng ngay thời điểm đó, cô ta vẫn cặp kè với người khác khi chồng tôi bay ra đây. Hình như, cô ta lúc nào cũng mang câu chuyện ốm đau, bệnh tật, hoàn cảnh gia đình, bố mẹ không hạnh phúc, bố cô ta là kẻ không ra gì, để lấy nước mắt, tình cảm và moi tiền của cánh đàn ông.
Theo Ngoisao
Nỗi thống khổ của người đàn ông có vợ ung thư vú
Quá thương xót cho những phụ nữ bị ung thư vú nhưng không được phát hiện sớm để bảo tồn, có thể bạn không nhớ ra rằng, chồng họ cũng là người phải sống trong địa ngục mỗi ngày, cả khi vợ họ đã ra đi.
"Sao thế được bác sĩ ơi, vợ cháu mới 28 tuổi!"
Đã hai năm kể từ ngày vợ mất, Phong (33 tuổi, Hà Nội), thấy nỗi đau buốt vẫn vẹn nguyên như thời hai vợ chồng còn cầm tay nhau chiến đấu một cách tuyệt vọng với bệnh ung thư vú.
Ngày đưa Hương đến bệnh viện để kiểm tra khối u xuất hiện ở ngực khi cô mang bầu và đã phát triển mạnh sau khi sinh con, Phong chẳng bao giờ nghĩ đó là u ác tính. Cẩn thận thì khám, thế thôi. Vậy nên khi bác sĩ kết luận ung thư, giai đoạn khá muộn, anh cứ đứng trố mắt ra một lúc rồi lắp bắp cãi: "Không phải. Sao lại thế được bác sĩ ơi, vợ cháu mới 28 tuổi mà? Con cháu chưa đầy 2 tuổi mà?".
Cả gia đình và bác sĩ "thông đồng" với nhau nói dối Hương là u lành nhưng vẫn phải phẫu thuật, và sau đó phải điều trị tia xạ để tiệt mọi nguy cơ. Nhìn làn da vợ vàng đi rồi đen sạm, nghĩ đến chuyện cô sẽ bỏ bố con mình ra đi, Phong thấy nỗi thống khổ dâng đầy khiến anh chỉ muốn nằm lăn ra sàn mà gào khóc.
Mẹ Phong kể: "Con dâu bị bệnh, tôi từ Việt Trì xuống Hà Nội giúp đỡ, động viên các con. Hồi đó cái Hương còn chưa biết bệnh của mình, thằng Phong thì ngoài mặt vẫn tỏ ra hơn hớn. Nhưng có đêm, tôi thức giấc vì âm thanh lạ, qua phòng con chỉ thấy con dâu đang ngủ. Rồi tôi thấy con trai tôi đang nằm co quắp trên sàn toilet tầng dưới, nhét khăn vào miệng mà khóc, mỗi cơn nấc là một lần người nó cong gập lại. Nếu không vì sợ con dâu tỉnh giấc thì tôi cũng đã khóc òa theo nó rồi. Nhưng tôi chỉ dám ngồi xuống ôm lấy đầu Phong đặt vào lòng mình. Nó cứ gục khóc như thế cả tiếng sau mới yên".
Nhưng chẳng bao lâu sau, tự Hương cũng biết mình mắc bệnh gì. Cô hoảng loạn khi hiểu rằng mình sẽ chỉ nhìn thấy chồng con, cha mẹ trong cùng lắm là vài năm nữa. Lúc đó, Phong biết mình có nhiệm vụ làm cho quãng thời gian cuối của vợ bớt u ám bởi sợ hãi và tuyệt vọng. Dần dần, Hương lấy lại được niềm tin, thậm chí cô còn tuyên bố với họ hàng: "Chữa xong bệnh cháu phải đẻ ngay đứa nữa kẻo hỏng hết cả trứng".
Ngoài nỗi đau sắp mất vợ, hàng trăm gánh nặng về công việc và tài chính đè xuống thân hình thư sinh của Phong. Hương tuy có bảo hiểm y tế nhưng số tiền gia đình phải chi ra vẫn quá đỗi khủng khiếp. Anh bán miếng đất được thừa kế ở Việt Trì, bán hết vàng hồi môn của vợ và bộ sưu tập tranh nhỏ bé của mình... Anh điên cuồng làm thêm đêm ngày để kiếm tiền.
Số tiền đó hết, Phong bắt đầu làm cái việc mà anh chưa bao giờ làm: gặp người quen năn nỉ vay tiền. Mặt anh bạc phếch vì những lời từ chối, vì những cái hóa đơn đến hạn trả và vì sức lực cạn kiệt. Sữa của con cũng phải đổi sang loại rẻ tiền nhất. Nhìn thằng bé mới hơn 2 tuổi thèm khát nhiều thứ, Phong đau đớn nhận ra là dù rất xót con, anh thậm chí chẳng còn đủ thời gian và tâm trí mà nghĩ đến đứa trẻ sắp mồ côi đó nữa.
"Em có còn là đàn bà không anh?"
"Cuộc sống dường như đã không còn là cuộc sống kể từ lúc Hương bị ung thư", Phong nhớ lại. "Không còn gì của cuộc sống hạnh phúc chúng tôi ngày trước, một chút dấu vết cũng không. Ngày trước Hương đẹp lắm, nói như bây giờ là hotgirl của khóa, tôi phải kiếm cớ nói khó với thầy xin chuyển sang lớp cô ấy, rồi vất vả mãi mới cưa đổ được".
Nhớ đến hình ảnh đáng yêu của vợ hồi đó, gương mặt già trước tuổi của Phong hơi mỉm cười: "Cô ấy lúc nào cũng ríu rít như chim, không đảm đang khéo léo lắm nhưng nghe cô ấy líu lo thì không ai giận được, cơm sống cũng thành ngon. Hai vợ chồng rủ nhau du lịch, rồi cà phê, tụ tập bạn bè suốt. Thằng Bin mới đẻ được vài tháng, hai đứa đã tha đi chơi khắp nơi, được cái cả nhà ham vui như nhau nên lúc nào cũng cười như Liên Xô..."
"Tất cả những cái đó đã biến mất không còn dấu vết khi cô ấy bị bệnh. Thậm chí cả tình dục cũng biến mất", Phong tiếp tục. "Những khi thể hiện tình yêu, sự âu yếm với vợ, tôi cố tránh để ít chạm vào cơ thể Hương càng tốt. Không phải tôi chê vợ, mà vì tôi sợ nhắc cho cô ấy nhớ đến khiếm khuyết của mình. Vợ tôi tránh chuyện tình dục vì mặc cảm, và cũng vì các thuốc điều trị đã tiêu diệt ham muốn của cô ấy. Lúc ngủ, Hương quay hướng khác, ôm một cái gối to. Hồi đầu, thỉnh thoảng ngủ quên, Hương quay sang ôm tôi, nhưng khi ngực áp vào chồng thì giật mình lăn sang chỗ khác. Rồi cô ấy quen, lúc nào cũng chỉ ôm gối. Tôi chỉ được ôm cô ấy từ sau lưng".
Hương bảo với chồng, cô cho phép anh đi "giải quyết nhu cầu" ở ngoài. Nhưng cô không ngờ rằng, một người đàn ông 29 tuổi như Phong cũng gần như mất nhu cầu xác thịt.
"Chừng ấy thứ ồ ạt giáng xuống đầu nên trong con người tôi chẳng còn chỗ cho cái chuyện xa xỉ ấy. Tôi như người mất chức năng đàn ông. Nhưng vợ tôi không tin. Cô ấy miệng thì bảo anh cứ đi 'bóc bánh', em chẳng quan tâm đâu, nhưng trong bụng khóc thầm. Tôi nghĩ cô ấy luôn hình dung ra cảnh tôi làm chuyện đó với người khác để rồi vật vã thương thân".
Một đêm Phong chợt tỉnh giấc, đèn sáng và nửa giường trống không. Anh nhìn ra thấy vợ đang đứng trước tủ gương, áo mở hết khuy. Cô đăm đắm ngắm bầu ngực lành lặn tuy đã héo mòn nhưng vẫn còn vẻ tròn đầy, rồi áp bàn tay lên phần ngực trống bên kia, rón rén như vẫn còn sợ đau. Rồi cô ngồi thụp, úp mặt vào hai bàn tay. Phong lao xuống. Hai vợ chồng ôm nhau khóc.
"Em có còn là đàn bà nữa không anh?", câu hỏi trong cơn nức nở của Hương vẫn làm Phong xót xa đến tận bây giờ.
"Mẹ đã lên trời..."
Làm đám tang cho vợ xong xuôi, Phong nhận ra rằng thế không có nghĩa là xong việc, vì cái khoảng trống hoác mà Hương để lại hiện hình rõ rệt trong đứa con của họ, đứa trẻ mà giờ đây anh đã có thời gian để quan tâm đến. Và đó là lúc nỗi xót con trở nên nhức nhối nhất.
"Nó hỏi tôi, sao lần này mẹ ở trong bệnh viện lâu vậy ba, bao giờ mẹ về? Tôi bảo, mẹ con lên trời chữa bệnh, bao giờ con lớn mẹ mới về. Suốt gần 3 năm, nó quen với việc mẹ vắng nhà rất lâu để nằm viện rồi nên cũng không than thở gì nữa. Nhưng từ đó, nó rất hay nhìn lên trời. Hễ ai cho đồ chơi đẹp là nó lại giơ lên trời khoe với mẹ, có món gì ngon, nó cũng ngẩng lên mời mẹ Hương ơi ăn với con nhé. Thằng bé khôn quá, nên nhìn nó, không ai là không rơi nước mắt", Phong tâm sự.
Phong nghĩ, anh đã bị ám ảnh vĩnh viễn bởi căn bệnh ung thư vú. Mỗi lần thấy các cô gái mặc áo hở ngực, những bức ảnh gợi cảm vẫn đăng tràn lan trên mạng, hoặc những ma-nơ-canh bị lột trần trong tủ kính của shop thời trang trên phố, anh không khỏi nghĩ đến cảnh vợ mình đứng trước gương lúc đêm khuya, tay áp lên phần vú đã bị cắt bỏ mà hỏi anh rằng cô ấy có còn là đàn bà nữa không.
Theo Datviet
Văn hoá "ăn phụ nữ " của đàn ông Việt Phụ nữ Việt Nam chịu thiệt thòi so với nam giới đến bất ngờ.Tôi - một người đàn ông Việt Nam, sau khi đọc bài "Chồng chê tôi sex quê mùa" muốn có ý kiến sau . Trước hết, tôi nói văn hoá "ăn phụ nữ" là muốn nói đến văn hoá trung bình, mặt bằng chung, chứ không phải tất cả mọi...