“Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?”
Rảnh rỗi không có việc gì làm tôi liền giở một cuốn sách ra đọc. Vô tình mở đúng bài viết về nỗi nhớ cha.
Nhìn thấy một câu trong đó viết “Bố là một cuốn sách, phận làm con có lẽ phải mất cả đời mới có thể đọc hiểu”, một nỗi đau như đâm vào ruột vào gan bỗng chốc cắn xé tâm can tôi.
Bố đã bỏ tôi đi 6 năm nay rồi. Trong suốt 6 năm đó, không lúc nào là tôi không nhớ đến bố. Thậm chí, tôi còn cầu xin ông trời cho tôi một cơ hội để tôi được làm con gái bố một lần nữa, nếu được như vậy, nhất định tôi sẽ hiếu thuận với bố để bố sẽ là người cha hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thế nhưng, ông trời chẳng bao giờ cho tôi cơ hội này cả, tôi chỉ có thể nhớ đến cha trong cảm giác tội lỗi mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, ông bà tổ tiên để lại không ít ruộng đất và tài sản, hồi nhỏ bố sống cuộc sống như những công tử. Sau đó chiến tranh, toàn bộ gia sản bị thiêu trụi, cả nhà phải sơ tán lên Hòa Bình. Vì kế sinh nhai, bố đã bỏ học, chưa đầy 14 tuổi đã phải làm đủ mọi việc nặng nhọc để kiếm tiền. Sau ngày giải phóng, bố đã giấu gia đình ghi tên vào danh sách tham gia xây dựng vùng cao và đi biệt suốt hơn 40 năm.
Mãi sau này lớn tôi mới biết gia thế của bố, tuy vậy ngay từ nhỏ tôi đã biết bố bị liệt vào thành phần địa chủ. Vào cái thời đó, dường như ngay từ khi sinh ra tôi đã thấp hơn người ta một bậc. Khi những đứa trẻ khác cố ý bắt nạt tôi, tôi không dám phản kháng lại bởi tôi sợ chúng sẽ chửi tôi là “đồ địa chủ”. Ngày học tiểu học, mỗi một học kỳ bắt đầu đều phải khai rõ thành phần, đó là lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất. Mỗi lần tim đập tay run điền vào hai chữ “địa chủ” là tôi lại có cảm giác như không muốn sống nữa. Bởi thế mà tôi đã giận bố suốt một thời gian dài, tôi giận vì bố đã khiến tôi phải chịu quá nhiều tủi nhục và xấu hổ ngay từ khi còn bé.
Nhớ lần bố về thăm gia đình có đem cho tôi chiếc quần sa tanh. Trên quần còn có một đường ren bằng chỉ vàng may rất cẩn thận. Khi tôi mặc nó đến lớp, bọn ở lớp đều nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Bọn chúng vừa nhổ nước bọt vào tôi vừa chửi tôi là “đồ địa chủ”.
Tôi đã khóc suốt dọc đường về nhà, tức mình tôi ném luôn chiếc quần xuống đất rồi dẫm cho nó thật nhàu nát. Bố bắt tôi nhặt lên, tôi kiên quyết không nhặt, bố giận quá định giơ tay đánh tôi. Tôi vừa khóc vừa la: “Ai bảo bố không là bần nông? Nếu có nhà bần nông nào nhận nuôi con thì con sẽ không làm con gái bố nữa”. Cánh tay bố giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống. Lúc đó tôi nhìn rõ nước mắt ẩn chứa bên trong khóe mắt của bố.
Trong trí nhớ của tôi, bố là người rất nghiêm khắc. Yêu cầu của bố với tôi cũng nghiêm khắc như vậy. Mọi lời nói, cách đi đứng, ăn uống đến tư thế cầm bát cũng phải làm theo yêu cầu của bố. Hồi nhỏ, bố thường nhốt tôi trong nhà bắt tôi đọc thuộc nhiều bài văn cổ. Nhưng người anh hơn tôi 1 tuổi lại được bố thả ra ngoài cho chơi. Bởi thế mà hình ảnh này đã đóng đinh trong đầu tôi rất lâu. Lúc đó tôi chỉ biết khóc và kêu khổ vì có một người bố địa chủ bắt tôi phải chịu nhiều quy tắc vớ vẩn này.
Rồi tôi cũng ngày một lớn khôn, thành phần địa chủ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa. Khi đó tôi mới biết bố yêu tôi thế nào và bắt đầu yên tâm tận hưởng mọi thứ bố dành cho tôi. Còn nhớ một buổi tối mùa đông khi tôi còn đang học trường kỹ thuật, hôm đó gió lạnh về, nhiệt độ giảm đột ngột. Bố lo chăn của tôi mỏng đắp không đủ ấm nên đã đạp xe mười mấy cây số mang chăn dày cho tôi. Giữa đường tự nhiên trời mưa to, bố sợ chăn ướt nên đã cởi áo mưa ra để bọc cho chăn. Đến ký túc xá, hai môi bố run lẩy bẩy, thâm tím, nhất thời không nói được thành lời. Lúc đó tôi còn đang mải say sưa với cuốn tiểu thuyết nên nằm ườn trên giường không buồn hỏi han bố 1 câu, càng không có chuyện đưa bố về.
Tục ngữ có câu: “Tuổi trẻ nếu có phạm lỗi thì thượng đế cũng sẽ tha thứ”. Những lỗi lầm mà tôi gây ra cho bố, nếu thật sự có thượng đế, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ tha thứ cho tôi. Ngày bố còn sống, tôi chưa mua tặng bố thứ gì bao giờ. Món quà duy nhất tôi tặng bố là đôi găng tay bằng lông cừu mà tôi dành được tại cuộc thi pháp luật hồi còn học ở trường. Khi tôi tặng bố, bố đã nheo mắt cười và luôn mồm khen: “Đúng là con gái có khác, giỏi lắm, đâu có như con trai, chẳng có cái gì cả”.
Video đang HOT
Sau khi tôi tham gia công tác, bố ở suốt trong Nghệ An. Sau khi nghỉ hưu, bố tiếp tục được giữ lại ở đó làm việc. Khoảng thời gian đó, tôi lập gia đình, sinh con và chỉ chuyên tâm với tổ ấm của mình, hình ảnh của bố dần dần bị rơi vào lãng quên. Chỉ đến những ngày lễ khi nhận được quà của bố nhờ người gửi về tôi mới nhớ là bố vẫn ở trong đó.
Năm 97, nghỉ hưu sau 5 năm bố mới trở về quê nhà, sau khi về nhà bố không còn dậy được nữa bởi căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Thời gian bố nằm viện ngày nào tôi cũng đến, tâm hồn tôi một lần nữa bị nỗi buồn dày vò, tôi hối hận vì đã quan tâm quá ít đến bố.
Ngồi cạnh giường bệnh của bố, tôi hỏi: “Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?”, bố trả lời: “Ngốc ạ, sao bố lại trách con? Từ nhỏ đến lớn, con là đứa bố thương yêu nhất. Anh con trách bố thiên vị, đúng vậy, bố thương yêu con nhiều hơn anh con”. Bệnh là vậy nhưng bố chuyện trò với tôi nhiều lắm, mỗi lần đến thăm bố hai bố con đều thủ thỉ rất lâu.
Vào cái ngày cuối cùng của cuộc đời bố, dường như đầu óc bố không còn tỉnh táo nữa. Có lúc đến thăm bố, bố không còn cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Trong lễ truy điệu của bố, anh trai đã kể cho tôi nghe một chuyện: 2 ngày trước khi bố ra đi, bố đã gọi anh đến bên giường và bảo: “Con luôn nói bố thiên vị em bởi thế nên em mới bướng bỉnh. Em con có chỗ nào không phải với con, con đừng trách nó mà hãy trách bố bởi bố đã làm hư nó. Sau này con nhất định phải chăm sóc cho em con, con là anh, em con có chuyện con nhất định phải lo cho nó”. “Bố, người bố kính yêu của con, bố muốn con báo đáp thế nào với tình yêu bao la như biển của bố?”.
Viết đến đây nước mắt tôi giàn giụa. Bố là một cuốn sách và con chính là độc giả của cuốn sách ấy. Con nghĩ con sẽ phải dùng cả cuộc đời này mới có thể cảm nhận hết vị chua cay mặn ngọt của nó, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Theo GĐVN
Sự thật xót xa về vết sẹo dài trên bụng chồng khiến vợ chỉ muốn ly hôn vì... thua kém cô bạn thân
Phải ra ngoài mua đồ, xuống tới sảnh chung cư, tôi mới nhận ra quên ví tiền nên quay lại. Nhưng tôi lại bắt gặp cảnh tượng không ngờ và biết được sự thật động trời về chồng cùng cô bạn thân lâu năm của mình.
Cuộc sống chúng tôi vẫn hạnh phúc cho tới một ngày, Lan bạn thân cấp ba của chúng tôi tới chơi và ở lại. Tôi vô tình phát hiện sự thật động trời và chỉ biết khóc trong nước mắt vì thương Hải, thương Lan.
Tôi, Hải và Lan là bạn học cùng cấp 3. Chúng tôi từng ngồi cùng bàn, nhà chung phố, và là bộ ba nổi tiếng học giỏi của lớp. Tôi thầm mến Hải từ lâu nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Tôi sợ mình nói ra, tình bạn của chúng tôi sẽ chấm dứt tại đó.
Điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó là học thật giỏi, giỏi hơn nữa để tiếp tục sánh bước bên hai người bạn của mình. Thế nhưng, trớ trêu là tôi cũng linh cảm được Lan thầm thích Hải. Cô ấy luôn dành ánh mắt trìu mến nhìn Hải, đôi khi còn lén nhìn trộm cậu bạn thân vui đùa mà mỉm cười ngây ngốc. Tôi sợ, tìm cách dò hỏi nhưng Lan luôn một mực phủ nhận. Có lẽ, cô ấy cũng sợ điều giống như tôi.
Năm đó, thi đại học chúng tôi mỗi người mỗi trường. Riêng Lan, cô ấy chọn đi du học thay vì theo học tại Việt Nam. Ngày chúng tôi biết kết quả cũng là ngày tiễn Lan lên đường. Tôi và Hải khóc trong nước mắt vừa vì hạnh phúc, vừa vì nỗi đau chia ly.
Chúng tôi từng là bạn cấp 3 thân thiết. (Ảnh minh họa)
Sau đó, khi vào đại học, chúng tôi cũng trở thành một đôi. Bạn bè cấp 3 của chúng tôi khi đó hầu như ai cũng biết. Mọi người đều ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc một thời. Nhưng không lâu sau, vì những bất đồng quan điểm, hai đứa chia tay và cũng cắt đứt mọi liên lạc.
Mãi sau này, khi Lan về nước hẳn, cô ấy mới là người nối lại sợi dây tình bạn và chúng tôi lại yêu lại từ đầu. Rồi chúng tôi cũng kết hôn. Lan lại là người lo lắng cho chúng tôi nhất. Cô ấy sốt sắng chuẩn bị cho chúng tôi từ mẫu thiệp mời, tìm áo cưới, book vé và phòng tuần trăng mật. Tôi hạnh phúc khi lấy được chàng trai đẹp bên tôi năm 17 và có được cô bạn tuyệt vời.
Sau đám cưới của chúng tôi, Lan lại đi nước ngoài công tác. Cô ấy bảo phải đi 2 năm rồi sẽ trở về Việt Nam làm chức vụ giám đốc.
Bẵng đi một thời gian không liên lạc, tới tận gần đây Lan mới vui mừng báo tin sắp trở về. Khỏi nói, tôi và Hải rất vui mừng thuyết phục Lan tới nhà mình ở thay vì thuê khách sạn.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi đón Lan tới nhà, thu dọn ổn định chỗ nghỉ ngơi tôi phải chạy ra ngoài để mua thêm chút đồ dùng cho cô bạn. Xuống tới sảnh chung cư, tôi mới nhận ra quên ví tiền nên quay lại. Nhưng tôi không ngờ, tôi lại bắt gặp cảnh tượng không ngờ và biết được sự thật động trời về chồng và cô bạn thân lâu năm của mình.
Khi vừa mở cửa vào, tôi sững người khi thấy chồng tôi đang cầm bàn tay Lan, ân cần:
- Sức khỏe của em ổn chứ? Khi trở trời không đau lại chứ?
- Em ổn, còn anh? Hân có khi nào hỏi anh về vết sẹo đó không?
- À, cô ấy vô tư lắm! Anh nói sao cô ấy tin vậy chẳng mảy may nghi ngờ gì đâu!
- Vậy cũng tốt, càng biết ít, càng đỡ đau lòng!
- Vậy sao em không biết ít đi một chút, hy sinh cho anh ít đi nhiều chút?
- Em không biết! Tình yêu có bao giờ giải thích được tại sao đâu anh!
Chồng tôi áy náy vì mắc nợ bạn thân. (Ảnh minh họa)
- Lan này, năm đó, nếu không có em hiến thận có lẽ anh đã chẳng sống yên ổn được tới giờ! Dù chúng ta không tới được với nhau nhưng em cũng mau chóng ổn định đi, nhìn em mãi một mình đi về sớm tối thế này anh không yên tâm.
- Duyên tới em mới có đôi được chứ! Anh đừng cảm thấy áy náy nữa. Em hy sinh lúc đó là vì chúng ta yêu nhau, còn hiện giờ á, anh có mệnh hệ gì em kệ anh cho Hân lo đó! - Lan cười.
Tôi chết lặng trước cuộc đối đáp giữa hai người. Qua đó, tôi hiểu sơ sơ được rằng Lan và Hải đã từng yêu nhau trong khoảng thời gian chúng tôi chia tay nhau. Thậm chí, khi đó Hải còn từng bị bệnh nặng và Lan là người hiến thận cho anh. Thì ra, vết sẹo dài trên bụng anh vẫn giấu tôi đó là do phẫu thuật ghép thận.
Tôi lẳng lặng lui ra ngoài, bật khóc trong đau đớn và tội lỗi. Thì ra, hai người họ từng giấu tôi bí mật động trời tới vậy. Hơn nữa, Lan còn hy sinh cho chồng tôi tới mức như vậy mà tôi không hay. Tôi đang rất đau khổ, liệu tôi có phải người đã phá vỡ tình yêu của họ hay không? Tình yêu của tôi có quá tầm thường so với sự hy sinh của Lan hay không? Tôi có nên ly hôn và tác hợp lại cho hai người đó hay không?
Theo Afamily
Đàn bà 30 mãi thất bại vì không chịu thấu hiểu những điều này trong cuộc đời Đàn bà chạm ngưỡng 30 mà không thấu hiểu được những điều này, đừng hỏi vì sao chẳng thể hạnh phúc. Thời trẻ hãy yêu hết mình, làm việc hết sức để không phải hối hận - Ảnh minh họa: Internet Cuộc đời phụ nữ, thất bại lớn nhất là khi đã chạm ngưỡng 30 nhưng chẳng có gì trong tay. Nếu không...