Bỏ chồng nghèo chạy theo người giàu, tôi nhận cái kết trào nước mắt
Tôi năm nay 34 tuổi, tôi từng có một cuộc hôn nhân được coi là hạnh phúc: có một người chồng yêu mình, một cậu con trai thông minh và đáng yêu.
Hào – chồng cũ của tôi làm thợ sửa điện, nước với mức lương chỉ khoảng 7 triệu. Mỗi tháng, anh đưa phần lớn số tiền lương cho tôi, chỉ lại giữ vài trăm ngàn tiêu vặt.
Trong mắt người ngoài, tôi là người phụ nữ hạnh phúc. Khi tôi cảm thấy mệt, Hào sẽ giúp tôi trông con, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Anh thậm chí còn quan tâm đến tôi khi tôi đến tháng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng hài lòng với những gì mình có. 5 năm sau ngày cưới, tôi bắt đầu cảm thấy bất mãn vì lương của anh vẫn vậy, chúng tôi vẫn đi xe máy, ở nhà thuê trong khi các bạn học cùng của tôi đã có nhà riêng, xe đẹp. Mỗi lần họp lớp hay gặp lại họ, tôi xấu hổ và tủi thân vô cùng vì tôi chẳng có gì để khoe với họ cả.
Hình minh họa
Buồn bã, chán nản vì áp lực cơm, áo, gạo tiền, tôi thường phàn nàn, kêu ca với Hào. Tuy nhiên, anh nói rằng công ty anh làm việc hiện đang gặp khó khăn nên chưa thể đề xuất tăng lương cao hơn. Anh cũng muốn nhảy việc nhưng chưa tìm được công việc phù hợp.
Nhiều lúc bức xúc, tôi so sánh Hào với chồng của những cô bạn cùng lớp. Một, hai lần nói về chuyện này, chồng tôi vẫn ôn tồn, nhẹ nhàng nói rằng mọi chuyện phải để từ từ, anh ấy sẽ cố gắng hết sức.
Video đang HOT
Tuy nhiên, trong lần mẹ tôi ốm, vợ chồng tôi thậm chí không có đủ tiền để đóng viện phí phẫu thuật cho mẹ. Tôi với Hào cãi nhau to. Cuối cùng, cả hai đều cảm thấy thật vô nghĩa nếu cứ tiếp tục sống thế này nên đồng thuận ly hôn.
Sau khi ly hôn, tôi gặp Quân – một người đàn ông đã ly dị qua sự giới thiệu của mấy người bạn cùng lớp. Tôi thích Quân vì anh khá chững chạc, quảng giao lại thu nhập mỗi tháng 40-50 triệu. Chúng tôi vội vàng tái hôn chỉ sau khi quen biết nhau được vài tháng. Lúc đó, tôi tin rằng cuối cùng tôi đã được sống cuộc sống hạnh phúc, giàu sang như tôi mong muốn. Tuy nhiên, mọi thứ thực sự khác xa với suy nghĩ của tôi.
Sau khi tái hôn, tôi cùng con về sống với Quân và con gái riêng của anh trong căn hộ 3 phòng ngủ của anh. Lúc đó, Quân mới lộ rõ bộ mặt là một người đàn ông nhỏ nhen và ích kỷ. Mặc dù tiền anh ta kiếm được nhiều, anh không bao giờ chịu đưa cho tôi giữ và quản lý. Mỗi tháng, Quân chỉ đóng 5 triệu sinh hoạt phí cho anh và con gái riêng, còn phần tôi và con trai thì tôi tự lo. Thỉnh thoảng khi tôi đòi tiền, anh chỉ đưa cho tôi vài trăm ngàn tiền tiêu vặt. Điều này hoàn toàn trái ngược với chồng cũ của tôi.
Khi tôi ốm, Quân vẫn bận rộn với công việc và nói tôi tự lo cơm nước, nếu mệt quá thì gọi đồ ăn bảo người ta ship đến nhà. Tôi nhớ đến bát cháo chồng cũ mua cho lúc bị cảm lạnh mà rơi nước mắt. Mỗi lần về nhà, Quân chỉ nằm trên ghế sofa đọc báo, chơi điện tử chứ không bao giờ chịu giúp đỡ tôi nấu nướng, dọn dẹp. Ngay cả việc chăm sóc con gái riêng của mình, anh cũng phó mặc cho tôi.
Mỗi lần tôi hỏi đến tiền lương của chồng, Quân lại nổi giận đùng đùng: “Tiền của tôi, tôi còn phải giữ để đầu tư sinh lời, làm việc lớn. Cô muốn giữ để làm gì? Hàng tháng chẳng phải tôi vẫn đưa tiền chi tiêu cho cô sao? Tham vừa thôi. Không phải của mình thì đừng có đòi hỏi”.
Đã ly hôn một lần, tôi không dám ly hôn lần nữa. Đến bây giờ, tôi mới cảm thấy hối hận khi đã bỏ chồng cũ mà đi. Tôi thực sự hối hận vì những đam mê xa hoa, phù phiếm của mình. Mỗi đêm, nhìn con trai buồn bã nói nhớ bố, tôi chỉ biết nuốt nước mắt. Tôi muốn nói lời xin lỗi đến chồng cũ của mình nhưng có lẽ đã muộn.
Theo Dân Việt
Em chồng khinh chị dâu chửa trước, ai ngờ có ngày rơi vào cảnh còn bi đát hơn, nhưng chị dâu xử lý mới khiến cả nhà tâm phục
Trước ánh mắt hoảng hốt của em chồng, Oanh nhẹ nhàng nói...
Ngày Oanh cưới đúng là một ngày tồi tệ. Từ lúc rước dâu trời đã mưa như trút nước. Đám cưới ở quê, phông rạp tạm bợ không chịu được cơn mưa xối xả nên khách cũng nhanh chóng về hết. Đám cưới vừa vội vàng vừa lem nhem. Cô thở dài, dấu hiệu của một cuộc sống mới đầy giông bão rồi đây!
Oanh cưới khi đã có bầu 3 tháng, đang bữa ăn thì cô buồn nôn nên vội vã đứng lên vào toilet. Bên ngoài, cô em chồng nhấm nhẳng: "Khiếp quá, mới ngày đầu tiên về nhà chồng đã khoe cho cả làng biết mình có bầu. Chị làm xấu hổ gia đình này quá đấy". Oanh uất nghẹn, nước mắt lã chã rơi. Chồng vừa vỗ lưng vừa bảo cô nhịn cho qua chuyện.
Ảnh minh họa
Suốt 2 năm về sau, Oanh khéo léo, đảm đang lại sinh cháu đích tôn kháu khỉnh nên được bố chồng yêu quý. Nhưng mẹ chồng chiều con gái lắm, có lỗi lầm gì cũng che giấu và bênh vực. Thế nên cô em chồng lúc nào cũng tỏ thái độ coi thường chị dâu.
Một hôm Oanh thấy em chồng lẻn ra khỏi nhà lúc hơn 10h đêm. Từ trong cổng nhìn ra, Oanh thấy cô em đang thì thầm to nhỏ với bạn trai, rồi hôn nhau say đắm lắm. Nghĩ tuổi trẻ tự do yêu đương, hơn nữa em chồng Oanh cũng đã 20 rồi nên cô chả nói lại với bố mẹ làm gì nhỡ đâu bố chồng cô không thích lại phức tạp thêm.
Thế nhưng, chính từ cái đêm hôm ấy, tai họa đã ập xuống. Chẳng hiểu cô em chọn người yêu thế nào, mà 2 tháng sau phát hiện mang bầu, còn người yêu nghe nói đã đi du học nước ngoài. Nhìn bố chồng hầm hầm tức giận, mẹ chồng cúi mặt còn cô em chồng đang ấm ức khóc, Oanh hiểu ngay vấn đề.
Ông lạnh lùng bảo con gái: "Mày không nghe lời bố giờ thấy hậu quả rồi đấy. Không chồng mà chửa, bố mẹ nó không nhận cháu, còn người yêu mày cao chạy xa bay rồi. Giờ thì bỏ đứa bé đi rồi còn lo học hành, tốt nghiệp".
Em chồng khóc như mưa, quỳ dưới chân bố mà xin tha thứ: "Con xin bố, chỉ 2 tháng nữa con tốt nghiệp rồi. Con sinh nó ra rồi xin việc sau. Con không thể bỏ em bé được đâu".
Bố chồng vung tay định tát, Oanh vội vã xông lại đỡ thay trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ chồng. Bà biết cô đứng ở cầu thang nghe chuyện nãy giờ nhưng không bước ra. Bà cứ nghĩ cô sẽ không bao giờ bênh vực em chồng sau những va chạm nảy lửa mấy năm nay. Dù dạo này có đỡ hơn, nhưng người đã từng bị xúc phạm chuyện "ăn cơm trước kẻng" làm sao dễ tha thứ được. Lẽ ra cô phải vui vẻ, đắc ý khi em chồng rơi vào cảnh này chứ.
Ảnh minh họa
Trước ánh mắt hoảng hốt của em chồng, Oanh nhẹ nhàng nói: "Ngày con phát hiện có bầu, bố mẹ con cũng lo lắng lắm. Bố con mắng con như tát nước. Mẹ con thì khóc mãi vì không nuôi dạy con cái tử tế. Cũng may vợ chồng con đều trưởng thành, yêu nhau thật lòng và có trách nhiệm. Còn bố mẹ yêu thương đón con về nữa. Giờ cô Ngân không được như con. Bố đừng đánh tội nghiệp".
Bố chồng thở dài, tỏ vẻ bất lực. Không đánh, không mắng thì ông cũng không biết làm cách nào cho qua chuyện này được.
Ngân nhẹ nhàng khuyên: "Cứ bình tĩnh giải quyết. Nếu cô Ngân muốn làm mẹ đơn thân thì để cô ấy tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Dù có khó khăn thì những người thân như bố mẹ, anh chị sẽ không bỏ mặc em đâu. Thôi coi như đã nhận ra bộ mặt của bố đứa bé sớm cũng là cái may. Vợ chồng con sẽ hỗ trợ em mặt kinh tế".
Bố chồng lặng người, mắng con gái: "Mày nhìn đi, thường ngày mày lếu láo với chị như nào, liệu liệu mà cư xử".
Cô em chồng đanh đá ngày nào, giờ ôm lấy chị dâu mà khóc rưng rức. Thế đấy, cười người hôm trước hôm sau người cười. Cũng may Oanh là người tử tế, không chấp nhặt thói nông cạn của em chồng.
Theo Helino
Giây phút hồi quang phản chiếu, bố chồng nói một câu khiến vợ chồng tôi chết điếng Vợ chồng tôi nào có bạc đãi gì ông mà sao khi tỉnh lại, ông lại đưa ra một câu di chúc tựa sét đánh bên tai tôi như vậy? Tôi chưa bao giờ suy sụp như thế này. Bố chồng tôi 70 tuổi, 2 năm trước ông bị tai biến nên phải nằm một chỗ, lúc tỉnh lúc mê. Suốt 2 năm...