Bỏ chồng, lấy chồng mới, tôi thấy hạnh phúc hơn nhiều
Tôi sống tuyệt vọng sau ly hôn, tưởng cả đời này mình chỉ mang nỗi buồn và sự khổ tâm để sống. Tôi trở về bên bố mẹ và sống cùng bố mẹ, lại là cô con gái ngày trước.
Trong cuộc sống có nhiều điều chúng ta không thể đoán trước được, có những thứ ta tưởng nắm chắc trong tay nhưng cuối cùng lại vụt mất một cách nhanh chóng. Cũng có những thứ ta tưởng chừng không bao giờ có được nhưng lại đến một cách tình cờ và dễ dàng.
Hôn nhân vợ chồng cũng vậy, yêu nhau, hứa hẹn rồi cưới nhau, cứ ngỡ sẽ bên nhau trọn đời nhưng có lúc lại mất mát, lại từ bỏ, lại tổn thương, thậm chí là ly hôn.
Nhiều người quan niệm, ly hôn là điều gì đó ghê gớm. Tuy tôi không ủng hộ chuyện ly hôn, không đồng tình với chuyện, thích là chia tay, không sống được là bỏ nhau một cách dễ như chơi. Nhưng, có những điều chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Vợ chồng không hòa thuận, không thể sống được với nhau thì chi bằng giải thoát cho nhau, đó là điều nên làm, không phải là tiêu cực hay cổ xúy. Chỉ là, có nhiều người dù sống khổ sở vô cùng cũng không dám ly hôn, vì họ sợ điều tiếng, họ không đủ bản lĩnh để sống một mình, đối diện với cuộc sống với bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.
Nhiều người nghĩ, ly hôn chính là điều đáng xấu hổ, là điều khiến mình không ngẩng mặt lên được. Tôi cũng từng nghĩ như thế khi tôi và chồng xảy ra xích mích. Trước đây, khi cưới chồng, tôi luôn nghĩ, nếu tôi không có anh, không sống cùng anh nữa tôi sẽ chết mất, không thể nào sống nổi. Và khi anh phạm sai lầm, tôi và anh đã cãi vã rất nhiều, thậm chí anh từng muốn ly hôn mà tôi thì không đủ can đảm. Tôi cứ nín nhịn, sống qua ngày, cố gắng vun đắp tình yêu bằng những hành động vô nghĩa, vì không thể nào cứu vãn được tình cảm của anh.
Nhiều người quan niệm, ly hôn là điều gì đó ghê gớm. Tuy tôi không ủng hộ chuyện ly hôn, không đồng tình với chuyện, thích là chia tay, không sống được là bỏ nhau một cách dễ như chơi. (Ảnh minh họa)
Chồng bảo tôi, nếu không sống được thì nên ly hôn, tôi lảng đi không dám nói gì. Bỏ anh, tôi còn mặt mũi nào nhìn người khác. Sự cương quyết của tôi khiến chồng cảm thấy khó chịu, anh không còn yêu tôi nữa, anh cặp bồ trắng trợn, có người con gái khác bên ngoài, cố tình để lộ ra để tôi chấp nhận ly hôn. Vậy mà anh không ngờ, tôi lại chấp nhận chuyện đó. Anh làm thế nào tôi cũng không chịu bỏ chồng, tôi sợ bố mẹ sẽ chẳng vượt qua được cú sốc này, và tôi sợ, sau này sẽ chẳng thể yêu được ai nữa, còn lấy chồng gì nữa khi đã bỏ chồng rồi, ai sẽ ngó ngàng tới tôi.
Nhưng chồng tôi không chỉ dừng lại ở đó, anh làm điều tồi tệ là đưa gái về nhà và khiến tôi không chịu đựng nổi, buộc phải bỏ chồng. Bố tôi biết chuyện, bố bắt tôi phải từ bỏ người chồng vô liêm sỉ ấy, không cho tôi quay lại nhà chồng. Mẹ tôi thì khóc suốt nhưng thương con gái nên cũng khuyên tôi nên bỏ chồng. Mẹ bảo, mẹ thương con, sợ con sau này khó lấy chồng nhưng mẹ không cam tâm để tôi sống khổ sở, nhục nhã như thế.
Cuối cùng, tôi cũng ra tòa làm thủ tục. Xót xa vô cùng, tôi đã lấy hết can đảm, đã khóc lóc nhiều ngày và cuối cùng cũng đủ can đảm để quyết định chia tay chồng, người đàn ông tôi từng yêu tha thiết. Anh phũ phàng như vậy, không còn yêu tôi nữa thì tôi còn cố gắng làm gì đây?
Người đàn ông ấy cũng từng trải qua một đời vợ. Anh đã biết được thế nào là vấp ngã, cũng tâm lý hơn khi nghĩ về hoàn cảnh của tôi. (Ảnh minh họa)
Bỏ chồng, tôi ra đi tay trắng và chưa từng nghĩ tới một ngày tôi lại gặp được người đàn ông, là người chồng hiện tại của tôi. Tôi sống tuyệt vọng sau ly hôn, tưởng cả đời này mình chỉ mang nỗi buồn và sự khổ tâm để sống. Tôi trở về bên bố mẹ và sống cùng bố mẹ, lại là cô con gái ngày trước.
Video đang HOT
Tôi nghĩ, mình sẽ sống thế này đến già, không lấy chồng, bố mẹ tôi sẽ không trách cứ gì tôi cả. Tôi sẽ là cô con gái ngoan, ở nhà phục vụ bố mẹ, phụng dưỡng bố mẹ khi tuổi già. Vậy đó, nhưng mà, bố mẹ tôi đâu cho phép. Mẹ tôi nói, con gái lớn phải lấy chồng. Dù bỏ chồng thì cũng có người chấp nhận mình, có người xứng với mình và mình xứng với họ. Tìm một người đàn ông hợp với mình cũng không phải là quá khó. Người ta sẽ thông cảm với hoàn cảnh của tôi.
Tôi chưa có con, thế nên, việc kết hôn không phải chuyện khó. Chỉ là tình cũ vương vấn, tôi không đành lòng dứt áo ra đi. Mẹ tôi tìm mọi cách mai mối để tôi có thể kiếm được một tấm chồng.
Nhưng mãi tới năm thứ 3, sau khi người đàn ông của tôi lấy vợ, có con, tôi mới bắt đầu có tình cảm với một người cũng theo đuổi tôi hơn 1 năm trời. Tôi sống như thế, cô độc và cảm thấy bế tắc cho tới khi gặp anh.
Người đàn ông ấy cũng từng trải qua một đời vợ. Anh đã biết được thế nào là vấp ngã, cũng tâm lý hơn khi nghĩ về hoàn cảnh của tôi. Anh yêu tôi, chiều tôi, lo lắng cho tôi. Anh luôn động viên tôi rằng, cuộc sống này không tiêu cực như tôi nghĩ. Chia tay một người cũng có thể tìm được người tốt hơn và không phải đàn ông nào cũng bạc tình bạc nghĩa. Anh cũng bỏ vợ, cũng vấp ngã trong tình yêu nên lần này, anh muốn được trân trọng tình yêu này. Hai chúng tôi chưa có con nên không ràng buộc gì và đến với nhau giống như những người chưa từng có gia đình vậy. Việc này thật quá dễ dàng.
Bây giờ đây, tôi càng ngày càng nhận ra, mấy năm qua tôi đã làm phí hoài tuổi thanh xuân của mình, định không lấy chồng vì một người đàn ông bội bạc. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quyết định cưới nhau sau đó. Tôi cũng yêu anh, thương anh vô cùng, tôi đã cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi và nhận ra, mình cần có một người đàn ông để dựa vào. Mình không thể sống độc thân mãi được, còn bố mẹ, còn sinh con đẻ cái và chẳng tội gì phải lụy một người đàn ông không xứng đáng với mình. Nhất là khi anh đang hạnh phúc với người đàn bà kia. Còn gì để tôi níu kéo khi mấy năm đã trôi qua?
Tôi chấp nhận chuyện này như một lẽ tất yếu của cuộc sống. Bây giờ, tôi đã có con, con trai đã bập bẹ gọi mẹ. Chồng yêu thương tôi vô cùng. Có lúc tôi vẫn bị chuyện cũ ám ảnh, anh không giận tôi mà còn động viên, an ủi tôi, tôi thấy xúc động vô cùng.
Con lúc nào cũng quấn mẹ, tôi càng cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng và càng nhận ra, sự lựa chọn của mình là hoàn toàn đúng. Bỏ chồng và lại lấy chồng, tôi mới hiểu được, cuộc sống này là không ngừng tin và củng cố niềm tin, không nên tuyệt vọng khi đang sống. Bất cứ thứ gì cũng chỉ là tương đối và ta có quyền đòi hỏi, có quyền tự kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã thật sự hạnh phúc, đang có một mái ấm bên người chồng yêu thương mình và cậu con trai đáng yêu.
Bây giờ đây, tôi càng ngày càng nhận ra, mấy năm qua tôi đã làm phí hoài tuổi thanh xuân của mình, định không lấy chồng vì một người đàn ông bội bạc. Tôi đã sai rồi, bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được, mình là người phụ nữ hạnh phúc khi có được cả chồng và con, và một người chồng cực kì yêu thương mình.
Theo Phunutoday
Tôi gặp bố vợ sắp cưới trong hoàn cảnh trớ trêu
Chúng tôi mới quen nhau, nhưng tình cảm phát triển khá nhanh. Hòa năm nay đã 30. Còn tôi, hơn cô 10 tuổi, đã qua một đời vợ nhưng chưa kịp có con nên sớm độc thân do vợ tôi qua đời sau khi cuới ít ngày.
ảnh minh họa
Sau cú "sốc" như trời giáng đó, tôi tưởng không sao có thể gượng dậy. Nhưng rồi thời gian cũng giúp tôi nguôi ngoai dần nỗi đau. Tôi lao vào công việc, quan hệ với bạn bè và rồi may mắn cũng đến với tôi khi quen biết được Hòa.
Tôi lấy làm ngạc nhiên là Hòa có nhan sắc, vậy mà tất cả bạn bè đều "chứng giám" là cô ấy chưa từng yêu ai trước tôi. Hơn 2 tháng quen biết, Hòa mời tôi đến nhà, coi như một sự ra mắt gia đình. Tôi rất hồi hộp chờ đợi phút giây xuất hiện ở nhà Hòa khi có đông đủ mọi thành viên. Hôm đó là buổi sáng một ngày chủ nhật. Nhưng sắp đến giờ tôi có mặt thì ông bố cô có việc đột xuất phải đi. Vậy là tôi đã không gặp được ông.
Có lẽ trước khi tôi đến, Hòa đã kể rõ với mọi người về người bạn nam của mình nên tôi thấy mẹ và các em của cô đối với tôi không xa lạ. Điều đó khiến tôi yên tâm. Nhưng về phía tôi thì luôn bị chi phối, phân tâm khi nhìn tấm ảnh một cặp nam nữ đã ở tuổi xế chiều chụp rất tình cảm lồng trong tấm khung kính treo trên tường. Tôi nhận ra người phụ nữ là mẹ Hòa. Như vậy, người kia sẽ là cha cô.
Tôi cứ nghĩ mãi: Hình như người đàn ông này mình đã gặp ở đâu mà trông rất quen. Một lát sau, tôi bỗng nhớ ra: Ông chính là thầy giáo chủ nhiệm năm mình học ở phổ thông. 22 năm đã trôi qua, mà sao thầy có thể già nhanh như thế này vì hồi trước, ông rất thư sinh, trẻ trung, ở tuổi như tôi bây giờ. Tôi hỏi Hòa:
- Ba em năm nay ở tuổi nào?
- Cụ 62 nhưng do cách đây mấy năm suýt qua đời sau trận ốm thập tử nhất sinh nên trông già hơn tuổi, chứ trước đây cụ đẹp, trẻ hơn nhiều.
Vậy là đúng rồi! Và tấm ảnh đã đưa tôi sống lại quá khứ.
- Toàn! Em có thấy hành vi của em là rất đáng xấu hổ không? Đang là học sinh phổ thông mà như vậy thì có thể chấp nhận được không?
Tôi ấp úng, sợ co rúm người lại, chưa biết trả lời thế nào thì thầy nói tiếp:
- Năm nay các em phải thi tốt nghiệp, rồi thi đại học. Với tội này của các em, tôi biết nói với nhà trường thế nào để các em có thể thoát kỷ luật? Mà đã bị kỷ luật thì có thể không được thi tốt nghiệp, phải học đúp.
- Thưa thầy... Thưa thầy...em... yêu bạn ấy thực sự.
- Yêu thì phải đàng hoàng, trong sáng, phải giúp nhau học tập tốt và biết vì nhau mà phấn đấu, vươn lên chứ. Sao lại đóng cửa để bảo vệ bắt được, lập biên bản?
- Dạ, thưa thầy... chúng em không...
- Biên bản đã nói lên tất cả, và các em đã ký. Ai cũng như các em thì xã hội loạn à? Mới là học sinh đã vậy, không coi bố mẹ, nhà trường là gì nữa sao! Mà sao các em có thể liều lĩnh biến trường học thành nơi...
Nói đến đó, thầy Toàn lắc đầu, tỏ rõ sự thất vọng.
Vâng. Lần ấy, tôi đã không thể biện minh được cho hành vi xốc nổi của mình. Năm đó, tôi và Mai yêu nhau. Một lần đến trường dự sinh hoạt gì đó, sau khi mọi người đã về hết, thấy xung quanh yên tĩnh, lại xa cổng trường có bảo vệ ngồi, chúng tôi đã rủ nhau vào một phòng nhỏ gần cầu thang chỉ với ý định nói chuyện, hôn nhau cho đỡ nhớ. Rồi cái gì đến đã đến, chỉ sau đó vài phút, chúng tôi đã không làm chủ được mình, muốn đi xa hơn. Đúng lúc đó, chúng tôi giật thót mình bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Bác bảo vệ đã xuất hiện, chẳng hiểu ông ta quan sát lúc nào mà giỏi vậy. Thế là chúng tôi bị lập biên bản. May mà chưa kịp "làm gì", và cần cảm ơn mùa đông vì phải mất thời gian tháo cởi xiêm y, chứ nếu không, ắt là đã diễn ra... Và như thế thì thật kinh khủng.
Như vậy là tuy chưa "có gì" xảy ra, nhưng tôi vẫn được coi là bị bắt quả tang. Và hôm sau, rất may là thầy Toàn với tư cách giáo viên chủ nhiệm đã biết vụ việc đầu tiên. Thầy yêu cầu người bảo vệ không cho ai biết việc này để thầy tìm cách xử lý. Vì rất quý trọng thầy nên ông ta đã nghe lời.
Sau đó, chúng tôi đều phải làm bản kiểm điểm và hứa sẽ cố gắng học tập, đạt kết quả tốt. Nếu giữ được đúng như vậy, thầy sẽ "tha" và cho qua, không đưa ra hội đồng kỷ luật nhà trường. Và tôi sẽ thoát tội. Bằng không, dĩ nhiên là bị xử lý đích đáng. Chúng tôi mừng quýnh, không ngờ thầy lại quá độ lượng với mình. Biết ơn thầy, tôi và Mai đã cố giữ đúng lời hứa với thầy.
Vậy là chúng tôi đã thoát án kỷ luật. Sau đó, mọi việc coi như không có gì xảy ra. Cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp, rồi vào đại học thông đồng bén giọt. Chúng tôi cưới nhau sau khi ra trường được 3 năm. Nhưng rồi thật không may, sống với nhau mới được 2 năm, Mai đã qua đời sau một tai nạn giao thông thảm khốc khi đang mang thai đứa con mới mấy tháng. Suốt từ đó đến nay, tôi chưa gặp được ai phù hợp để có thể tái thiết tổ ấm.
Và giờ đây, Hòa là cô gái tôi đang yêu với hy vọng sẽ thay thế Mai, đem lại hạnh phúc cho tôi. Nhưng tôi vô cùng băn khoăn bởi chuyện xảy ra 22 năm về trước. Liệu thầy Toàn năm xưa, nay sắp là bố vợ tôi có nhận ra cậu con rể "bất hảo" ngày ấy liên quan đến một vụ việc chẳng hay ho gì? Chắc chắn ông không thể nghĩ khác ý nghĩ: Thằng cha này đã từng trai gái bậy bạ từ hồi còn học phổ thông. Nếu nghĩ vậy thì liệu ông có chấp nhận để cho con gái làm vợ tôi? Và liệu ông có cho Hòa biết rõ sự việc 22 năm trước? Khi ấy, làm sao cô có thể giữ được tình cảm với tôi? Khả năng tôi mất Hoà là cái chắc.
Xin các anh, chị cho tôi một lời khuyên?
Đặng Ngọc Toàn (Hà Nội) Chia sẻ:
Phải chấp nhận mọi khả năng thôi. Nhưng hy vọng là ông thầy cũ vì biết rõ hiện tại tốt đẹp của bạn mà bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận bạn làm rể. Còn nếu khả năng thứ hai: Ông cho con gái biết sự việc chẳng hay ho ngày trước của bạn thì bạn cần nói rõ với Hòa, nhất là sự kiện bạn và cô Mai cưới nhau rồi Mai qua đời. Hãy trung thực, thành tâm. Hãy để Hòa biết rõ tất cả và quyết định.
Nếu Hòa thực sự là một cô gái có nhiều phẩm chất đáng quý thì tin rằng cô ấy sẽ cảm thông để vượt lên, đến với bạn vì dĩ vãng đã lùi quá xa rồi. Vả lại, Hòa cũng sẽ hiểu mối quan hệ của bạn năm xưa là tình yêu thực sự. Cô ấy sẽ trân trọng thôi.
TS Nguyễn Đình San
Theo ANTĐ
Gái trinh sống thử với đàn ông có một đời vợ chỉ thiệt thân Từ lúc ở với anh tôi không khi nào được thảnh thơi, mọi chuyện tiền nong chi phí trong nhà một mình tôi gánh hết. Anh không màng quan tâm tới bất cứ thứ gì. Tôi năm nay chỉ mới 23 tuổi, anh thì lớn hơn tôi 10 tuổi. Cách đây một năm, tôi và anh quen nhau qua một người bạn. Đó...