Bố bị tai biến, tôi chết lặng khi phát hiện mẹ có người tình
Giây phút thấy mẹ tay trong tay với người đàn ông lạ vào nhà nghỉ, mọi niềm tin và sự kính trọng của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Sau một tai nạn không may, bố tôi bị tai biến, từ đó gánh nặng trong gia đình đổ dồn lên vai mẹ tôi. Trong mắt hai chị em tôi, mẹ là thần tượng, là “siêu nhân”, là người phụ nữ vĩ đại nhất. Chúng tôi lớn lên dưới sự dạy dỗ và bàn tay nuôi nấng của mẹ. Bà là người phụ nữ tôi luôn yêu thương, kính trọng và là chỗ dựa tinh thần cho tôi và em trai.
Hiện em trai tôi đang là sinh viên năm cuối một trường đại học có tiếng, còn tôi đã ra trường, có việc làm ổn định và chuẩn bị làm đám cưới với người bạn trai thời sinh viên. Mẹ tôi vẫn chịu thương chịu khó với cửa hàng tạp hóa nhỏ dù ở cái tuổi này, bà đã xứng đáng được nghỉ ngơi. Mẹ tôi nói còn sức thì sẽ lo cho tôi và em trai đến cùng.
Bà cũng luôn là người vợ biết hi sinh và hết lòng vì chồng. Từ ngày bố tôi bị tai biến, bà từ bỏ nhiều sở thích, những cuộc vui với bạn bè để tập trung chăm sóc chồng và gia đình. Không chỉ vất vả kiếm tiền mà mẹ còn luôn chăm sóc chu đáo bố con tôi và đối xử chu toàn với anh em họ hàng nhà chồng.
Giây phút bắt gặp mẹ ngoai tình, tôi hoàn toàn sụp đổ niềm tin. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Những tưởng cuộc sống của chúng tôi sẽ bình yên trôi qua như thế, nhưng một ngày tôi phát hiện ra mẹ có người tình. Trong một lần đi chơi với bạn, tôi vô tình phát hiện ra bí mật của mẹ. Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ giống hệt mẹ tôi tình tứ bước vào nhà nghỉ với người đàn ông lạ, tôi như chết đứng.
Giây phút thấy mẹ tay trong tay với người đàn ông đó, mọi niềm tin và sự kính trọng của tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi không thể nào ngăn những dòng nước mắt đau đớn. Có muôn vàn câu hỏi tôi muốn hỏi mẹ, nhưng tâm trạng tôi rối bời.
Tôi rời cuộc vui với bạn bè, trở về nhà trong tâm trí một kẻ mất hồn. Bước vào nhà, tôi chào bố rồi lao ngay lên phòng thật nhanh để giấu đi những giọt nước mắt lã chã rơi.
Khi mẹ về, bà sang phòng tôi hỏi han như mọi ngày. Tôi không kìm chế được nên đã hỏi thẳng mẹ về người đàn ông đó. Bà sững người rồi biến sắc khi tôi gào lên trong nức nở kể lại rằng chính mắt tôi đã bắt gặp mẹ tình tứ vào nhà nghỉ với ông ta.
Mẹ tôi vô cùng bất ngờ, bà lắp bắp: “Vậy là con đã thấy hết rồi ư?”. Nói rồi mẹ ngồi xuống đất dấm dứt khóc. Bà nói từ ngày bố tôi bị bệnh, tính tình ông thay đổi, thường xuyên cáu gắt và khó tính hơn trước. Chúng tôi thì ngày càng trưởng thành, có những mối quan tâm riêng và cũng không còn gần gũi mẹ nhiều như trước. Bà cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình khi không biết phải chia sẻ với ai.
Nghe mẹ nói tôi vừa thương vừa giận…
Và rồi một lần tình cờ, bà gặp người đàn ông ấy. Ông ta cũng đã có một gia đình đuề huề hạnh phúc. Những cuộc trò chuyện khiến mẹ như được lấp đầy những khoảng trống suốt nhiều năm qua. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Mẹ và ông ta đã lén lút với nhau gần 1 năm nay mà chúng tôi không hề hay biết.
Mẹ nói cả hai người chỉ xác định đến với nhau để chia sẻ tình cảm chứ không có ý định tiến xa hơn vì cả hai đều không muốn phá vỡ gia đình mình.
Nghe mẹ nói tôi vừa thương vừa giận nhưng việc mẹ phản bội bố là điều tôi chưa từng nghĩ tới và không thể chấp nhận được. Toi kiên quyết bắt mẹ phải chấm dứt với ông ta và coi như đó là bí mật chỉ hai mẹ con biết. Tôi không muốn vì chuyện này em trai tôi phải suy nghĩ ảnh hưởng đến tâm lý. Hơn nữa tôi đang chuẩn bị làm đám cưới, nếu chuyện ngoại tình của mẹ vỡ lở, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn mặt chồng và gia đình chồng…
Theo doisongphapluat
Lời cầu cứu của một bà mẹ
Tôi rất hay đọc về những khó khăn khi làm mẹ, nhưng mọi bài báo rồi cũng kết thúc với cùng một giọng, rằng bà mẹ đó sẽ chẳng đánh đổi các con lấy bất cứ điều gì, rằng bà yêu con vô cùng cho dù chúng mang lại bao khó khăn vất vả, làm mẹ vẫn là điều tuyệt nhất.
Nhưng với tôi, tôi xin thừa nhận một điều, điều bất cứ ai, kể cả tôi cũng chưa từng dám thốt ra, rằng nếu có cơ hội tôi sẽ chọn con đường khác. Bởi, sâu thẳm trong lòng, tôi không thích làm mẹ.
Tôi cũng yêu con, thật sự là có, và tôi viết những điều này mà giấu tên tuổi mình để chúng không bao giờ biết được những cảm giác khủng khiếp trong tôi. Nhưng tôi cần bày tỏ ra cho lòng vơi đi gánh nặng. Từ 12 năm trước tôi bắt đầu làm mẹ, và từng ngày sau đó tôi không thể nào trốn chạy được cái cảm giác chán nản rằng lý ra tôi không nên trở thành một bà mẹ.
Đó không phải vì những lý do thông thường mà các bà mẹ hay phàn nàn như bị con tè ra người ngay trước mặt khách hay phải tối tăm mặt mũi cả ngày vì con. Chỉ bởi tôi thật sự thích cuộc đời mình trước khi làm mẹ, tôi thích tôi của ngày đó, và tôi dành nhiều thời gian mơ về ngày xưa.
Tôi cũng chăm con tốt và chúng có một người chồng tuyệt vời, có ông bà và cô dì chú bác. Các con tôi ngoan, biết hòa đồng và cư xử đúng mực. Vấn đề nằm ở tôi. Chỉ có tôi là người cảm thấy mình lạc lõng.
Tôi biết viết ra những điều này sẽ bị mọi người nói rằng tôi là bà mẹ tồi, thậm chí sẽ có người nói sao tôi không bỏ nhà mà đi, không có mẹ như tôi lũ trẻ còn sống tốt hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ đi, vì dù sống cách nào, tôi cũng không hạnh phúc. Sống cách nào tôi cũng mang trong mình cảm giác có tội, và có lẽ sẽ chỉ mình tôi phải chịu cảm giác ấy. Tôi tự nhủ không được khiến cả gia đình mình phải cảm nhận chung cảm giác của mình. Và từng đêm, khi lũ trẻ đã say giấc, tôi lại mơ về những ngày xưa, khi tôi còn son trẻ, ước mong những ngày ấy không bao giờ qua đi. Có phải tôi thực sự có vấn đề tâm lý?
Theo VNE
Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế! Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra. Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai. Phải cái mụ...