Bỏ bạn trai nghèo khó, tôi đã chấp nhận kiếp vợ lẽ
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và chấm dứt tình yêu với anh để về làm lẽ của một người hơn nhiều tuổi.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, có bố mẹ làm công chức, thu nhập ổn định, nên chị em tôi cũng có đầy đủ cơm, gạo để đi học. Rồi tôi thi đỗ đại học, trong những năm đó, tôi đã gặp và yêu anh. Tuy biết gia cảnh anh nghèo khó nhưng tôi vẫn nhận lời yêu anh và hết mực với bạn trai. Khi tôi nhận lời yêu, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều “mối” khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, tôi cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi. Nhưng thực tế cuộc sống không như vậy.
Hơn 4 năm trời yêu anh, tôi không được nhận về những điều gì là bình thường nhất. Không có những đóa hồng, không có những buổi đi chơi, hẹn hò, không có những món quà dù rất nhỏ làm kỷ niệm… Tất cả là bởi vì anh nghèo quá. Tôi không hề đòi hỏi anh nhưng đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Ba mẹ tôi dù rất thương tôi nhưng cũng không muốn ngăn cản vì tôi khăng khăng nói đó là hạnh phúc của đời mình.
Rồi tôi cũng ra trường, đi làm. Để tiết kiệm, tôi đã chấp nhận từ bỏ danh dự, danh giá để dọn đến ở cùng anh. Chúng tôi sống như vợ chồng và sự thiệt thòi tôi gánh chịu hết. Tiền lương hàng tháng tôi mang về không đủ thấm vào đâu so với những khoản cần phải chi tiêu. Tôi đã cố gắng, nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chỉ như “muối bỏ bể”. Tôi sống với anh như vậy tới hơn 2 năm mà tình hình không có gì khả quan hơn. Lúc đó tôi thực sự mệt mỏi. Vì tiền bạc không có, chúng tôi gằn hắt nhau suốt ngày.
Video đang HOT
Không phải là tôi không cố gắng nhưng gần như tôi cố gắng chỉ trong trong tuyệt vọng mà thôi. Tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cũng đúng thời điểm đó, tôi quen người đàn ông khác. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi, từng có một đời vợ. Anh ấy bỏ vợ vì cô ta sống không tốt, không biết lo toan, quán xuyến gia đình. Thú thực, tình cảm của tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh cũng nói muốn tiến tới vì thấy tôi là người phụ nữ tốt.
Đúng thời điểm đó thì tôi biết mình có bầu. Đứa con là kết quả của mối tình gắn bó bao năm qua của tôi với người mình yêu. Tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình được làm mẹ. Tôi mừng vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi nhưng lo nhiều hơn vì không biết chúng tôi sẽ nuôi con như thế nào với kinh tế eo hẹp như vậy.
Khi tôi nói với anh về chuyện đứa con, anh cũng mừng lắm nhưng rồi lại nảy sinh nỗi lo giống tôi. Anh bàn với tôi tạm thời bỏ đứa bé đi, đợi thêm 1-2 năm nữa ổn định, làm đám cưới rồi sinh con một thể. Lời anh nói khiến tôi rất buồn. Nó khiến tôi phải nhìn thẳng vào một thực tế. Hôn nhân muốn hạnh phúc, tình yêu không thôi là chưa đủ.
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và quyết định chấm dứt tình yêu với người đó. Anh ấy đã khóc lóc, cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn con mình sau này sinh ra phải sống trong cảnh thiếu thốn, túng thiếu, bố mẹ thì cãi lộn suốt ngày vì tiền. Tình yêu đó tôi trân trọng nhưng tôi không có niềm tin là sẽ sống hạnh phúc được bên anh. Tôi dứt tình mặc cho mọi người chửi bới tôi là kẻ “tham vàng phụ ngãi”.
Khoảng vài tháng sau tôi về sống với một người đàn ông mà tôi mới gặp, đã có gia đình. Anh ấy có điều kiện kinh tế vững vàng, gia đình khá giả nên cuộc sống của chúng tôi rất nhẹ nhàng. Lúc đầu tôi không yêu anh nhưng khi đời sống vợ chồng diễn ra êm ả, hòa thuận, nhất là khi tôi sinh xong đứa con thì tình cảm của tôi dành cho anh ngày một nhiều hơn. Chúng tôi đang sống hạnh phúc. Nhờ anh có tiền mà tôi không phải vất vả, con tôi cũng được sống sung sướng. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng được nhờ cậy nhiều khi chúng tôi dư giả về kinh tế. Tôi cảm thấy mình đã bước đi đúng đắn.
Quả thực, tình yêu là điều quan trọng nhưng không vì thế mà phủ nhận vai trò của kinh tế. Sẽ khó mà hạnh phúc được nếu như hai vợ chồng túng thiếu triền miên. Bởi thế cho nên tôi nghĩ rằng đừng vội vàng đánh giá những người quay đầu lại để rẽ sang một con đường khác. Dù đôi khi cho tới bây giờ, nghĩ lại tôi vẫn thấy chạnh lòng với quá khứ. Lúc đó, tôi đã quyết định đoạn tuyệt với người đàn ông mà tôi yêu thương trong nhiều năm để làm lẽ của một người đàn ông nhiều tuổi. Liệu khi đó tôi có còn lựa chọn nào khác? Liệu tôi có nên tìm tới tình cũ để nói lời xin lỗi?
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...