Blog cho hai người
Ngày còn quen nhau, tớ và cậu lập chung một blog, mật khẩu là tên ghép của hai đứa.
Để mỗi buồn vui sẽ được ghi dấu lại” – cậu đã nói như vậy. Lúc đó tớ đã hạnh phúc rất nhiều, khi tình cảm của chúng ta luôn đong đầy qua mỗi trang viết. Có khi giận hờn tớ cũng lụi cụi ngồi gõ blog. Có khi vui mừng hay chìm đắm trong yêu thương, thì những dòng blog khiến tớ yêu quí cậu hơn.
Cậu đọc blog của tớ, à không, của hai đứa mình, không bình luận, không chỉnh sửa. Có điều, tớ nhận thấy, cứ mỗi ngày qua, những dòng blog của tớ ít đi sự trẻ con, hờn dỗi, thay vào đó là sự cảm thông và chia sẻ thật sự. Bởi vì sao cậu biết không? Vì chính cậu khi viết blog đã quá đỗi nhẹ nhàng, lạc quan. Cậu khiến tó bớt sống vì bản thân hơn. Nói một cách nào đó, là cậu đã thay đổi cái bản tính ích kỉ của tớ. Điều này thì mãi mãi về sau tớ cũng luôn cám ơn cậu.
Video đang HOT
Nhưng tình cảm vơi đầy có ai biết trước ngày sau. Học càng nhiều, và càng lớn lên, cậu càng thay đổi. Cậu tỉnh bơ phớt lờ những dòng blog của tớ. Ừ, có thể cậu bận học, có thể viết mãi cũng chán. Nhưng đến khi cậu nói thẳng với tớ: “Viết blog thật ấu trĩ!” thì tớ nghe như mình đã để thứ gì rơi vỡ.
Tên con trai hiền lành, sống nội tâm và bao dung ngày xưa chẳng còn. Cậu năng động hơn, giống như bị cuốn vào thế giới khác. Thỉnh thoảng tớ lên blog, gõ cái mật khẩu tên hai đứa, lại thấy lòng nhói đau.
Chia tay. Tớ lại quay về bản tính ngày xưa, không còn ai để tớ dịu dàng nữa rồi. Tớ xóa hết những blog trong hơn hai năm trời, nhưng làm sao xóa hình ảnh cậu chừng đó ngày tháng ra khỏi trái tim.
Tối. Có tin nhắn. Cậu trách tớ sao lại xóa hết blog. Tớ không nhắn lại. Tắt đèn ngủ sớm, lòng thấy đắc thắng vì đã làm được điều gì đó khiến cậu phải đau khổ.
Nhưng tình cảm của tớ đã hết rồi, li nước đổ có hốt lại cũng chẳng đầy. Cậu muốn quay lại với tớ chỉ làm tớ thấy vô nghĩa. Thôi thì cứ lưu những kỉ niệm ngày xưa, để biết ta một thời yêu ngô nghê. Vậy thôi, cậu và blog nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin lỗi chồng, em không quên được người ấy
Anh à, em không làm sao để xóa được hình ảnh của người đó trong tâm trí của mình. Em đã cố, cố gắng rất nhiều, nhưng càng cố quên thì hình bóng người đó lại càng hiện rõ trong em. Em xin lỗi, xin lỗi anh ngàn lần, xin anh hãy để trong em còn một nơi để cất giữ hình ảnh ấy.
Và một điều em muốn anh biết, rằng em yêu anh...
Em biết rằng như thế là không đúng, nhưng em không thể thôi nghĩ đến người ấy. Em biết rằng dù chỉ một thoáng nghĩ đến người ấy là em có lỗi với anh, khiến cho anh bị tổn thương. Và em biết rằng, những dòng chữ kỉ niệm trên blog, cả lời chúc sinh nhật em gửi tới người đó qua blog của mình, điều đó làm cho anh buồn lắm. Những lúc thấy anh buồn, em lại càng thấy có lỗi, muốn lại gần bên anh nhưng sợ sẽ khiến lòng anh càng thêm chua xót.
Nhưng, thà em nói ra để chồng biết trong em còn giữ hình bóng người đó còn hơn là phải giữ riêng trong lòng, để mặc cho suy nghĩ cứ mải miết trôi đi, để rồi nó sẽ vô tình tạo cho hai chúng ta một khoảng cách. Bởi vậy mà em muốn anh biết, em vẫn nghĩ về người đó. Em không thể quên được người đó anh ạ. Giá như anh trách hờn em, giá như anh giận dữ, giá như anh thể hiện thái độ không bằng lòng thì có lẽ em đã không phải suy nghĩ nhiều đến thế. Anh chỉ lẳng lặng bế con đi chơi để mặc em một mình đối diện với chính mình. Anh vừa làm em phải nể, phải phục vừa khiến em phải suy nghĩ không thôi. Em đã nghĩ, nghĩ rất nhiều anh ạ. Em không muốn so sánh anh với người ấy nhưng em không thể không so sánh để thấy rằng đến với anh là quyết định đúng đắn nhất của đời em.
Anh và người ấy lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, một gia đình chẳng được vẹn toàn. Nhưng người ấy không giống anh, cũng không đủ tự tin, bản lĩnh để vượt qua hoàn cảnh để rồi trượt dài trong những mối quan hệ với đám bạn suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm và chìm sâu trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Người ấy bảo rằng, em là cuộc sống của người ấy, người ấy sẽ thay đổi, sẽ làm mọi thứ vì em.
Nhưng anh à, người ấy chẳng thể nào đi hàng chục cây số chỉ để ăn bữa cơm trưa cùng em. Người ấy sẽ không đủ nhẫn nại để ngồi hàng giờ đồng hồ chỉ để cho em hả cơn giận dỗi. Người ấy chẳng thể thức trắng đêm để xoa dịu những nốt xuất huyết làm em ngứa phát điên và ôm con cho em ngủ. Người ấy cũng không khiến em phải lo lắng, bất an khi đi sớm về muộn. Bờ vai người ấy rộng lắm nhưng lại chẳng thể là nơi em nương tựa. Người ấy cũng yêu em nhiều lắm nhưng chẳng bằng tình yêu của anh dành cho em và con... Nhưng chồng à, đó lại là mối tình đầu của em, mối tình học trò kéo dài theo năm tháng, em không thể xóa nhòa nó trong kí ức của mình dẫu biết rằng điều đó làm tổn thương chồng. Xin anh hãy để trong em còn một nơi để cất giữ hình ảnh ấy, anh nhé!
Theo PNO
Đi tìm nửa kia Để phát hiện ra nửa kia của mình trong hàng tỉ người trên toàn thế giới thật như... mò kim đấy bể! Tuy nhiên, bạn đừng có quá lo, có khi xa nghìn dặm nhưng cũng có khi ngay bên cạnh mà ta không biết. Đây là những nơi bạn có thể phát hiện ra nửa kia của mình! 1. Hoạt động ngoại...