Vay chị gái 175 triệu đồng xây nhà, khi chị ốm đau tôi tận tình chăm sóc: Nghe được một câu nói, tôi lập tức bỏ về
Sau một thời gian chăm sóc chị ở viện, tôi ngỡ ngàng nhận ra tình chị em không tốt như mình tưởng.
Chị gái hào phóng cho em mượn tiề.n xây nhà
Gia đình tôi có 4 anh chị em. Chỉ có chị gái tôi là được học đại học, sau này chị làm giáo viên, công việc khá ổn định. Tôi với hai em trai học hết cấp 2 rồi đi làm công nhân. So với chúng tôi, chị gái là người có ăn học hơn cả nên là người có tiếng nói trong nhà, đến bố mẹ cũng kiêng nể chị nhất.
Năm ấy, vợ chồng chúng tôi tính xây nhà nhưng tiề.n tiết kiệm không đủ. Lúc đầu tôi tính vay của hai em trai nhưng các em cũng đang khó khăn. Không còn cách nào khác nên tôi đã nhờ chị. Chị không nói nhiều mà cho tôi vay 5 vạn NDT (tương đương với 175 triệu ND). Cầm số tiề.n, tôi mang về nhà kể với chồng với giọng điệu đầy tự hào, tôi nghĩ chị là người tốt với tôi nhất trên đời.
Số tiề.n ấy, chúng tôi không vay của chị lâu, trong vòng 2 năm chúng tôi đã trả hết. Hôm ấy, vợ chồng tôi cầm tiề.n và mua chút hoa quả xịn tới nhà chị để bày tỏ tấm lòng.
Ngỡ ngàng trước lòng người
Nhiều năm về sau, tôi nhận ra cách tôi đối nhân xử thế và cách chị nghĩ về tôi là hai chuyện khác nhau. Trả được món nợ này tôi nghĩ mình sẽ đỡ áp lực hơn, nhưng tôi không hiểu vì sao chị lại có thái độ không hay với tôi.
Video đang HOT
Một lần có việc gia đình, họ hàng chúng tôi đều ở đấy, chị cố ý nhắc lại chuyện tôi vay tiề.n trước mặt mọi người, chị hỏi:
“Lúc đầu em không vay được của ai, may mà có chị. Chỉ có chị mới có khả năng, vợ chồng em định báo đáp chị như thế nào đây?”
Nghe xong câu đó, tôi thấy ngại vô cùng. Nghĩ lại, chị tôi đâu có nói sai, mỗi lần vậy tôi đều phải hứa trước mặt họ hàng, sau này sẽ chăm sóc chị thật tốt.Tôi nói rằng ân huệ này tôi sẽ luôn ghi nhớ, cả đời không bao giờ quên. Thậm chị tôi còn dặn con cái tôi như vậy.
Tức nước vỡ bờ
Qua tuổ.i 60, sức khỏe chị ngày càng giảm sút. Một lần, do vấn đề sức khỏe chị phải nằm viện hai tháng. Đúng lúc ấy, tôi được nghỉ hưu, không có việc gì làm, tiện thể tôi qua chăm sóc chị dù gì người ngoài chăm sóc cũng không được bằng người nhà.
Bệnh tình của chị mỗi năm phải nằm viện hai lần. Mỗi lần, tôi đều là người lo lắng mọi thứ từ quần áo, giấy tờ, thủ tục, đưa chị đi kiểm tra, nấu cơm,..Mọi người cùng nằm phòng bệnh đều ngưỡng mộ chị vì có một người em gái chu đáo như tôi. Nhưng thái độ của chị tôi lại không đồng tình: “Đây là chỉ là có qua có lại, trước đây tôi cho em tôi vay tiề.n xây nhà, giờ em làm vậy thì cũng là chuyện..”
Đang nói dở, thấy tôi đi vào chị im lặng không nói gì nữa.
Tôi giả vờ chưa nghe thấy gì. Khi đi ra ngoài, chị tiếp tục nói chuyện với người mọi người. Không cần phải nghe, tôi cũng biết lại là chuyện tôi vay tiề.n chị.
Năm ngoái, chị tôi phải làm một cuộc phẫu thuật. Chị dặn tôi là phải sắp xếp chuyện nhà cửa để ở cạnh chị 1 tháng. Tôi không suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý.
Chị mới phẫu thuật, không thể lật người, tôi là người giúp chị xoay người, cơm nước tôi đều là người xúc cho chị, quần áo tất cả việc đều là một tay tôi giặt dũ. May mắn thay, mỗi ngày chị đều có tiến triển tốt.
Hôm ấy, gia đình chị đến thăm, chị rất vui mừng. Đột nhiên, chị bảo tôi ra ngoài mua giúp chị cuốn sách. Tôi nghĩ đơn giản cả ngày chị ở trong bệnh viện chán nên muốn đọc sách để giế.t thời gian. Đến lúc tôi về, đứng ở cửa phòng, nghe thấy giọng nói chị, tôi chế.t lặng.
“Em gái tôi hiền lành chất phát, cũng không phải khá giả gì. Năm đó, nếu tôi không cho em mượn tiề.n thì không biết bao lâu em tôi mới xây được nhà. Lúc đầu, tôi tính thuê bảo mẫu, nhưng tôi muốn cho em cơ hội báo đáp nên mới đồng ý để em đến đây.” – Chị nói với mọi người.
Nghe thấy vậy, tôi liền đờ người ra. Chuyện tiề.n nong đã được bao năm chị vẫn nhắc đi nhắc lại mặc dù tôi đã trả hết từ lâu. Với lại, những gì tôi đối với chị đó là tình cảm chị em ruột thịt nhưng sự việc hôm nay tôi mới biết bao lâu qua là chị lợi dụng tôi. Tôi lặng lẽ đi ra ngoài và quyết định không đến đây thêm một lần nào nữa.
Vậy nên mới nói, nhất định đừng mượn tiề.n của người thân, tiề.n có thể mượn có thể trả nhưng mượn tình cảm thì cả đời trả cũng chưa hết.
Chồng đột nhiên đặt lên bàn 2 cuốn sổ đỏ cùng giấy xét nghiệm ADN khiến tôi lặng câm, không nói thành lời
Tôi cầm giấy xét nghiệm ADN lên xem rồi bật cười trong đa.u đớ.n. Hóa ra, bấy lâu nay, anh vẫn luôn nghi ngờ vợ con.
Chồng tôi làm kinh doanh, có tầm nhìn và khả năng phán đoán tâm lý người khác khá hay. Vì vậy, anh rất dễ dàng trong việc lấy lòng tin, thiện cảm từ người khác. Đây vừa là một điểm mạnh vừa là một điểm yếu. Bởi chính anh cũng tâm sự với tôi, anh càng dễ lấy lòng người khác thì anh lại càng nghi ngờ họ. Sự đa nghi ăn sâu vào má.u thịt nên anh hi vọng tôi sẽ chung thủy, đừng làm điều khuất tất rồi để anh phát hiện ra, lúc đó thì mọi chuyện không đơn giản nữa đâu. Tôi cười xòa, bảo chồng ghen tuông quá mức, tôi vốn là người đàng hoàng, chưa từng có những suy nghĩ quá phận của một người vợ nên anh chẳng cần phải rào trước đón sau hay đ.e dọ.a làm gì cho mệt.
Con trai chúng tôi năm nay được hơn 2 tuổ.i. Cháu càng lớn càng không giống cả bố lẫn mẹ. Chồng tôi bắt đầu nghi ngờ, thường hay nói bóng gió chuyện con trai không giống mình. Tôi bảo có thể con giống ông bà, ví dụ đôi mắt con giống bà nội, đôi tai giống ông nội nhưng khuôn mặt và nét miệng lại giống dì út. Tôi còn chỉ ra, dáng đi, điệu bộ của con rất giống bố. Vậy mà chồng tôi vẫn nghi ngờ.
Một năm nay, anh ít khi bồng bế hay thân thiết với con. Thằng bé đến gần, anh lại nạt nộ, hắt hủi con. Tôi bực mình, quát lại thì anh vùng vằng, lầm bầm gì đó trong miệng, kiểu như: "Chắc gì nó là con tôi?", "Càng nhìn càng thấy giống hàng xóm". Tình cảm vợ chồng vì vậy cũng bị đóng băng, không còn mặn nồng đầm ấm như cũ.
Ảnh minh họa (Nguồn AI)
Tháng trước, vợ chồng tôi lại cãi nhau ỏm tỏi cũng vì đứ.a b.é. Con cầm bánh bao đến cho bố ăn nhưng anh hất đứa nhỏ ra, làm con ngã xuống nền nhà. Lần này, tôi cay cú không chịu nổi nữa nên lao đến đấ.m vào người chồng. Vợ chồng tôi lần đầu tiên cãi nhau to tiếng, đán.h nha.u trước mặt con. Sau lần đó, tôi làm đơn l.y hô.n nhưng chồng không ký. Vợ chồng tôi cũng ngủ riêng, nhiều lúc thấy con lủi thủi, muốn gần bố mà bố cứ xa cách làm tôi xó.t x.a, vừa thương con vừa giận chồng.
Sau lần cãi vã 1 tuần, tôi lại thấy chồng thay đổi. Anh về nhà là dỗ dành, chơi với con, còn chủ động đưa con đi siêu thị, mua gấu bông, đồ chơi... Anh đối xử với tôi cũng dịu dàng hơn. Tối qua, tôi đang đọc sách thì chồng đặt 2 cuốn sổ đỏ lên bàn cùng giấy xét nghiệm ADN. Tôi ngạc nhiên, cầm giấy lên đọc thì khựng người. Chồng tôi đã làm xét nghiệm huyết thống và con trai đúng là con của anh.
"Giờ anh tin chắc con là con ruột của mình rồi. Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ và đối xử bất công với em trong thời gian qua. Ngày mai em thu xếp công việc đi với anh một chuyến, anh làm giấy tờ chuyển nhượng để em cùng đứng tên sổ đỏ với anh. Sau này đất đai, tài sản anh sẽ để lại cho con. Tháng này anh cũng sẽ chuyển tiề.n lương sang cho em, anh không giữ nữa". Chồng tôi bình thản nói thế.
Tôi nghe mà bật cười xó.t x.a, hóa ra anh vẫn nghi ngờ tôi và con. Đến khi biết chắc chắn con là con ruột thì anh mới chịu sang tên sổ đỏ và đưa tiề.n cho tôi giữ. Tôi bảo tùy anh, muốn làm gì thì làm nhưng tình cảm và niềm tin tôi dành cho anh đã bị rạn vỡ rồi.
Sau này, tôi không biết phải đối diện thế nào với một người chồng quá đa nghi nữa? Sống với anh, tôi thấy không hạnh phúc và luôn chịu một áp lực vô hình nặng nề.
L.y hô.n chồng cũ vì không sinh được con, vừa cưới chồng mới thì có bầu, nhưng xét nghiệm ADN xong chị tôi lại phải l.y hô.n tiếp Chuyện hôn nhân của chị gái tôi cứ như cái "bùng binh" vậy, lòng vòng chán chê rồi kết quả toàn là bi kịch. Nói là l.y hô.n nhưng thực ra chị gái tôi với chồng thứ hai vẫn chưa đi đăng ký gì hết. Chị tôi bảo rút kinh nghiệm cuộc hôn nhân đầu nhiều sóng gió nên chị cứ trì hoãn...