Biết tôi có thai, nhà trai đưa ra đề nghị khiến bố tôi đuổi họ về ngay
Tôi nghĩ, một đám cưới vội vàng sắp diễn ra. Không sao cả, ai rồi cũng phải kết hôn, chỉ là sớm hay muộn.
Thế nhưng, mọi chuyện không êm đẹp như tôi tưởng.
Tôi và bạn trai đều 25 tuổ.i. Anh đã có công việc ổn định, còn tôi vẫn chưa đâu vào đâu, liên tục “nhảy việc” bởi nhiều lý do. Gia đình hai bên đều không khá giả.
Chúng tôi yêu nhau, thật lòng chưa hề nghĩ đến chuyện kết hôn hay tương lai như thế nào. Thế nhưng, chúng tôi buộc phải thay đổi suy nghĩ khi tôi phát hiện mình có thai.
Lúc đầu, khi biết sắp có con, cả hai vừa bối rối, vừa sợ hãi. Chúng tôi thấy mình còn trẻ, chưa muốn ràng buộc, cũng chưa đủ khả năng để gánh vác, làm chủ một gia đình. Nhưng tôi không nghĩ đến chuyện b.ỏ co.n, đó là việc quá khủng khiếp. Cả hai thống nhất sẽ về nói chuyện với bố mẹ.
Bố mẹ tôi lúc nghe tin vừa buồn, vừa giận. Nhưng dù sao, chuyện cũng đã lỡ rồi. Vả lại, bạn trai tôi bảo, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi nghĩ, một đám cưới vội vàng sắp diễn ra. Không sao cả, ai rồi cũng phải kết hôn, chỉ là sớm hay muộn. Dù chúng tôi chưa sẵn sàng, con đến như một cái duyên, là sợi dây kết nối để chúng tôi không có lý do gì để trì hoãn nữa. Thế nhưng, mọi chuyện không êm đẹp như tôi tưởng.
Tôi chán nản khi nghĩ về con đường dài phía trước (Ảnh minh họa: Freepik).
Video đang HOT
Vài hôm trước, bạn trai cùng bố mẹ anh sang nhà tôi. Tôi tưởng họ sang bàn chuyện cưới xin, nhưng kết quả là mẹ anh muốn tôi dọn sang nhà anh ở.
Mẹ anh nói, hai nhà kinh tế đều khó khăn, giờ tổ chức đám cưới thì phải vay nợ. Đằng nào “gạo cũng nấu thành cơm” rồi, chỉ cần hai đứa đi đăng ký kết hôn, làm mâm cơm cúng báo ông bà tổ tiên là được. Đám cưới cũng chỉ là hình thức, quan trọng là sống với nhau như thế nào.
Bố tôi nghe đến đó liền tức giận, cho rằng nhà trai co.i thườn.g nhà mình vì con gái lỡ dính bầu. Bố tôi nói, con gái ông sinh ra và nuôi lớn, có gả đi cũng phải mâm cỗ đón rước đàng hoàng, không có chuyện tự ôm quần áo sang nhà người ta ở. Không ai túng thiếu đến mức không làm đám cưới, chỉ có khinh nhau mới làm như thế thôi.
Không để nhà trai nói thêm, bố tôi “mời” họ ra khỏi nhà, còn ra điều kiện cưới hỏi phải đàng hoàng, đầy đủ thủ tục nọ kia. Nếu không, con nhà nào, nhà ấy lo, không liên quan gì nữa.
Nhà trai thấy thái độ bố tôi như vậy cũng tự ái bỏ về. Bạn trai gặp tôi, trách móc nọ kia, nói giờ là lúc nào rồi còn tỏ vẻ “cành cao”. Tôi thấy bố mình hơi quá, nhưng bạn trai nói cũng thật khó nghe.
Từ hôm ấy, cả hai nhà không ai đả động gì đến chuyện cưới xin nữa. Tôi hỏi bạn trai: “Giờ anh định thế nào?”. Anh ấy không trả lời, còn hỏi vặn lại: “Thế em muốn như thế nào?”.
Thú thật, tôi cũng không biết mình muốn thế nào nữa. Cái thai đang ngày một to dần, nhà trai không muốn tổ chức đám cưới (lý do thực sự tôi vẫn chưa biết là gì). Còn bố mẹ tôi nhất định không để con gái mình “theo không” về nhà chồng. Bố tôi cho rằng, nhà trai đang cố tỏ thái độ co.i thườn.g nhà tôi vì việc tôi có bầu.
Mấy hôm nay, tôi nghĩ rất nhiều, cảm thấy vô cùng quẫn bách. Tôi vẫn không dám b.ỏ co.n. Nhưng nghĩ về con đường dài phía trước, tôi bỗng thấy chán nản, không có một chút tia sáng nào.
Tôi định nghe theo ý nhà bạn trai, đi đăng ký kết hôn rồi sang nhà họ ở, cho con mình sinh ra có danh phận đàng hoàng, sau đó tính sao thì tính. Nhưng bố tôi nói, nếu tôi đã chọn đi thì đừng về nữa, khiến tôi không biết nên thế nào.
Tôi biết tôi sai vì đã không biết “giữ mình”, nhưng có phải hai bên bố mẹ cũng chỉ nghĩ đến bản thân họ thôi không? Không ai nghĩ cho tôi và đứ.a b.é sắp chào đời cả.
Lương hưu 12 triệu/tháng nhưng mẹ chồng tôi không chịu thuê người giúp việc, nguyên nhân khiến tôi câm nín
Tiề.n lương hưu thì nhiều mà mẹ chồng tôi không biết hưởng thụ.
Ngày tôi mới sinh con, mẹ chồng khuyên tôi nên gọi bà ngoại đến chăm sóc, còn bà bận rộn công việc, không giúp được gì. Bà cũng nói là sau này về già không cần con nào phụng dưỡng vì sẽ thuê người giúp việc.
Trong thời gian tôi sinh 2 đứa con, sống cùng với bố mẹ chồng, ông bà chỉ trông con giúp tôi vào những lúc nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa. Khi tôi làm xong việc nhà là ông bà đẩy cháu cho con dâu ngay. Nhiều lúc rất ấm ức nhưng nói ra cũng chẳng ai hiểu cho, tôi đành phải nhẫn nhịn để nhà cửa được yên ổn.
Lúc đầu chồng tôi định ở cùng với bố mẹ để sau này chăm sóc ông bà lúc về già nhưng vài lần mẹ chồng nói sau này có lương hưu, không cần dựa dẫm vào con nào, chúng tôi muốn ra ngoài sống, bà cũng không níu kéo.
Ngày đó, dù kinh tế còn rất khó khăn nhưng chúng tôi vẫn quyết định vay tiề.n mua đất làm nhà. Có lẽ lời nói của mẹ khiến chồng tôi tự ái nên quyết tâm ở riêng.
Hiện tại, bố chồng tôi đã mất, mẹ chồng về hưu và sống một mình trong ngôi nhà to rộng. Năm nay bà hơn 70 tuổ.i, sức khỏe yếu và đi lại khó khăn. Vợ chồng tôi và anh trai chồng ở cách nhà mẹ chồng khoảng 10 cây số. Tuần nào chúng tôi cũng đến thăm nom bà.
Anh cả khuyên bà qua nhà chúng tôi, mỗi con sẽ nuôi bà nửa năm, bởi anh ấy không yên tâm để mẹ sống một mình. Dù chúng tôi nói thế nào thì mẹ cũng không chịu đi, bà muốn sống ở nhà của mình cho tự do, không muốn phụ thuộc vào con nào.
Ảnh minh họa
Vậy nên anh cả quyết định thuê người làm chăm sóc cho bà. Anh chồng vừa đưa ra ý tưởng này đã được mẹ đồng ý ngay, bà còn nói sẽ tự trả lương cho họ, chúng tôi chỉ việc tìm người giúp bà.
Sau nhiều ngày tìm kiếm và tuyển chọn kỹ lưỡng, chúng tôi đã tìm cho mẹ được một người phụ nữ ngoài 50 tuổ.i, chăm chỉ, sạch sẽ và tốt tính. Khi nhìn thấy người làm, mẹ chồng tôi rất ưng ý nhưng lúc biết mỗi tháng phải trả cho giúp việc 6 triệu thì bà sợ xanh mặt.
Mẹ chồng phàn nàn:
"Chị làm việc nhà tôi rất nhàn, một ngày nấu cho tôi có 3 bữa cơm. Thời gian còn lại ngồi chơi, sao lại lấy nhiều tiề.n thế?".
Chị giúp việc nói nếu mẹ tôi không đồng ý trả lương như thế thì sẽ đi làm chỗ khác, tuy vất vả hơn chút nhưng nhiều tiề.n vẫn thích hơn là nhàn rỗi ít tiề.n.
Ngày trẻ bà mạnh miệng nói về già thuê người làm chăm sóc, bây giờ giúp việc đến trước mặt thì lại từ chối vì sợ tốn kém. 2 gia đình chúng tôi còn khó khăn nên không giúp được mẹ. Bà có tiề.n mà không chịu chi ra chăm sóc bản thân, không hiểu bà giữ tiề.n để làm gì nữa? Mọi người cho chúng tôi lời khuyên với?
Chị dâu tương lai lần nào đến chơi cũng làm vỡ bát, hỏng đồ nhưng chưa ai nói gì đã nhảy dựng lên tự ái Hỏng đồ không sao nhưng thái độ của chị ấy mới khiến tôi thấy mệt. Nhà tôi dạo này có mấy chuyện không biết có nên gọi là "drama" không nữa nhưng cũng khiến các thành viên trong nhà có phần hơi khó xử. Mà cũng không hẳn là khó xử, tôi không biết phải gọi tên cái cảm xúc này của cả...