Biết tin tôi vô sinh, mẹ chồng đi tìm vợ cho anh sau một tuần
Anh đi nói với mọi người là tôi cứ níu kéo, lải nhải nên anh bỏ cho nhanh
Tôi 28 tuổi, kết hôn tháng 10/2016, công việc ổn định, vóc dáng và khuôn mặt ưa nhìn. Rồi tôi gặp chồng khi anh vừa bị vợ bỏ và đứa con gái đầu lòng đã mất một năm. Tôi nghe anh kể về chuyện vợ phụ bạc, bỏ anh đi theo người mới. Tôi đã đồng cảm và cùng anh quyết tâm đến với nhau. Tôi giấu chuyện anh đã có gia đình vì sợ mẹ phản đối. Khi yêu và chuẩn bị đi đến kết hôn, tôi đã biết con người này có tính gia trưởng, sĩ hão, rất nóng tính, cục cằn. Tôi đòi chia tay thì anh dọa: “Nếu mày bỏ tao, tao sẽ cho mày chết”. Quen được 6 ngày anh đã hỏi vay tôi 20 triệu nhưng tình yêu đã lấn át thù hận hay giận dỗi.
Tháng 10/2016 chúng tôi tổ chức đám cưới. Lấy tôi, anh không mua chăn màn, chiếu gối, chỉ duy nhất cái giường không có chiếu trải và nằm lại giường của vợ cũ anh. Tôi không được về nhà anh thắp hương tổ tiên, tiền đi tuần trăng mật là tiền họ hàng cho tôi làm vốn. Cuộc sống thành phố đắt đỏ, mỗi tháng anh đưa cho tôi 2 triệu chi tiêu sinh hoạt trong nhà. Tôi nghĩ thương chồng nên cứ bỏ tiền lương ra chi tiêu, nuôi cả nhân viên của anh ta nữa. Chồng tôi bán thiết bị vệ sinh nên nhà có thêm một người giao hàng. Hàng tháng tiền lương của anh tôi không quản và tiền lương của tôi anh cũng không biết, có điều tháng nào cũng hỏi vay tôi tiền.
Vợ chồng tôi kết hôn được gần một năm nhưng chưa có con, anh sợ lớn tuổi rồi nhưng đời vợ trước anh đã có con rồi nên tôi nghi nguyên nhân từ phía tôi. Vợ chồng đi khám, phát hiện ra tôi bị vô sinh do dị tật tử cung bẩm sinh. Khi nghe tin anh rất bình tĩnh và kể với chị gái. Tôi nghĩ mình bị vô sinh nên muốn giải thoát cho anh. Tôi đau khổ, còn anh cứ kể “vợ chồng anh”, tức kể về người vợ kia, trong khi tôi là vợ anh. Cuộc sống địa ngục của tôi bắt đầu khi anh gặp một người bạn cùng quê. Anh tỏ thái độ lạnh nhạt trong vòng 3 ngày sau khi biết bệnh của tôi. Chiều hôm đó, tôi đi làm về, thấy anh nhắn tin cho một người con gái trước kia của anh, có vẻ gì đó mập mờ. Tôi hỏi thì anh khùng lên chửi bới, đuổi tôi về quê ngoại, anh bảo “ở đây cho ngứa mắt”.
Rồi anh gọi điện về cho bố, báo là tôi vô sinh. 11 ngày sau mẹ đã đi tìm cho anh người đàn bà vừa sinh con xong nhưng nhà trai không cưới, bà bảo xin cả mẹ cả con về cho anh nuôi, rồi tiếp tục đi tìm đám khác, người này 30 tuổi nhưng chưa lấy chồng. Trên này, cuộc sống của tôi như địa ngục trần gian, anh mỉa mai, tỏ vẻ chán nản, lạnh nhạt và không muốn nhìn mặt tôi. Anh bảo “Anh và em giờ không có tương lai đâu, hãy giải phóng cho anh”. Tôi cầu xin và động viên anh cùng chữa trị và nhờ người mang thai hộ nhưng anh bảo “Anh không muốn có con với em”. Tôi đau khổ, chiều đi làm về tôi quyết định ly hôn và anh đồng ý. Gặp ai anh cũng khoe rằng mồ côi vợ và vợ bị vô sinh. Anh còn nói giờ có ít nhất 3 người tự nguyện sinh con cho anh.
10 tháng ở với nhau nhưng chừng đó biết bao tình cảm, kỷ niệm, trong vòng một tuần mẹ đi tìm vợ cho con trai, trong 4 ngày chồng rũ bỏ tôi. Tôi đau khổ, tuyệt vòng và không tin vào tình yêu đích thực. Tôi đã chấp nhận ở trong kho hàng, chỉ vỏn vẹn một chiếc phản kê bao quanh là hàng hóa ẩm ướt, những tưởng chồng sẽ biết sự hy sinh của mình mà trân trọng mình hơn. Nhưng anh đã phản bội tôi, không một lời động viên mà thay vào là gắt gỏng, chửi bới, mỉa mai. Tiền, vàng anh vay, giờ tôi đòi lại chửi tôi là “đồ rẻ rách”.
Tôi nhớ những kỷ niệm, nhớ những gì đã thân quen, tôi vẫn còn tình cảm với anh. Anh đi nói với mọi người là tôi cứ níu kéo, lải nhải nên anh bỏ cho nhanh. Anh hủy kết bạn với tôi trên mạng xã hội, xóa ảnh cưới và tình trạng hôn nhân “độc thân”, trong khi chưa ly hôn với tôi, tôi vẫn sống trong căn gác xép anh đi thuê để ở.
Video đang HOT
Theo Phununews
Đớn đau chồng khóc van xin: 'Mình ly hôn đi, cưới vợ mới anh vẫn lo cho em và con'
Chúng tôi còn yêu nhau, nhưng cả hai đều đã quá mệt mỏi với cảnh sống chạy ăn từng bữa. Người tình của anh giàu có. Nếu ly hôn, anh cưới cô ta, cuộc đời sẽ sang trang mới.
Tới giờ tôi mới thấm thía lời bố mẹ khuyên răn ngày xưa. Lúc đó, chúng tôi chỉ "biết yêu thôi chẳng biết gì". Hai đứa nhà xa nhau cả mấy nghìn cây số, bố mẹ đôi bên đều nghèo. Gặp nhau ở thành phố, đem lòng yêu nhau rồi nhất quyết cưới cho kì được.
Ngày đó mẹ tôi đã ra sức ngăn cản, khuyên tôi không nên lấy chồng xa, đã vậy lại còn nghèo, nhưng tôi không nghe, cứ nằng nặc làm theo ý mình.
Tôi và chồng kết hôn được 6 năm rồi. Chúng tôi cũng có với nhau một đứa con gái hơn 4 tuổi. Chúng tôi ở trọ thành phố, chật vật kiếm từng đồng lo cho cuộc sống.
Gia đình hai bên xa nhau, đi làm để dành được một ít cũng chẳng đủ cho những lần về thăm nhà, thăm quê tốn kém tiền tàu xe, quà bánh.
Đã vậy gia đình chồng tôi cũng nghèo, anh phải có trách nghiệm cáng đáng cùng với bố mẹ. Bởi vậy, cưới nhau 6 năm mà chúng tôi vẫn tay trắng, nhiều lần con ốm còn phải đi vay từ vài trăm bạc.
Tới giờ tôi mới thấm thía lời bố mẹ khuyên răn ngày xưa. Lúc đó, chúng tôi chỉ "biết yêu thôi chẳng biết gì". (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã từng yêu nhau mãnh liệt lắm. Vì yêu nhiều nên chúng tôi mới quyết vượt mọi rào cản để đến bên nhau như thế. Nhưng 6 năm qua sống trong cảnh nghèo túng, khốn khó và mệt mỏi, tôi không còn cảm thấy tình yêu đó nữa.
Rồi... tôi phát hiện chồng mình có bồ. Đau đớn, hận, căm thù... đều có đủ cả những cảm xúc đó. Thử hỏi làm sao mà không hận cho được khi mà tôi vì lấy anh ta mà khổ sở thế này, vậy mà anh ta vẫn còn phản bội tôi.
Nhưng rồi, trong cuộc nói chuyện hôm đó giữa hai vợ chồng, tôi tự hỏi phải chăng ly hôn lúc này là sự giải thoát?
Anh khóc khi tôi tra khảo chuyện ngoại tình. Anh thừa nhận! Anh còn nói thực ra cũng chẳng yêu đương gì người phụ nữ đó cả, cũng chỉ có chút quý mến.
Nhưng cô ta thì thật lòng, không chỉ muốn cặp kè mà còn muốn cưới. Cô ta giàu có nhưng ít nhất cũng đủ để khiến cuộc đời anh sang một trang mới.
Suy nghĩ rất lâu rồi anh nói: "Hay mình ly hôn đi, anh tái hôn, nhất định sẽ lo cho mẹ con em. Mà biết đâu, bỏ nhau, em lại tìm được người khác tốt hơn anh. Chứ cứ sống thế này khổ quá, chẳng có tương lai gì"
"Hay mình ly hôn đi, anh tái hôn, nhất định sẽ lo cho mẹ con em. Mà biết đâu, bỏ nhau, em lại tìm được người khác tốt hơn anh. Chứ cứ sống thế này khổ quá, chẳng có tương lai gì" (Ảnh minh họa)
Tôi buồn nhiều lắm. Tôi chẳng bao giờ nghĩ thời buổi này rồi mà còn phải bỏ nhau vì nghèo. Nhưng nhìn ra thiên hạ, bạn bè tôi họ đã khá lắm rồi, vậy mà chúng tôi vẫn còn phải sống cảnh lo từ vài trăm nghìn một.
Nghĩ đến lời đề nghị của chồng, tôi thấy đó cũng là một giải pháp.
Tôi đã định đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn, nhưng rồi bao người lại gàn tôi. Mọi người nói tôi lấy gì đảm bảo sau khi ly hôn, anh sống hạnh phúc bên người vợ mới lại nghĩ đến mẹ con tôi.
Bây giờ làm chồng, làm cha chính thức mà còn chưa lo được, sau này anh có con khác, vợ khác, nghĩ gì đến mẹ con tôi nữa. Như thế, chẳng phải tôi ly hôn là tự nhiên chuốc thêm khổ vào người.
Anh bỏ vợ dễ lấy vợ khác, còn tôi bỏ chồng, lại mang theo một đứa con gái thì ai chấp nhận.
Tôi phải làm sao đây? Cứ sống bên nhau thế này không biết bao giờ mới thoát khổ, mà nếu ly hôn thì tôi là người chịu nhiều thiệt thòi hơn, chẳng có gì đảm bảo cho tương lai của tôi và con cả. Làm thế nào cho đúng, để giải thoát chúng tôi khỏi nỗi khổ này đây?
Theo Ngọc Linh /Phununews
Tưởng cướp được đời gái quê ai dè vừa kéo khóa lên em đã phán ngay câu xanh rờn Gái quê, hai tiếng gái quê khiến anh nghĩ rằng mình chắc chắn được an toàn cho đến khi em phán câu xanh rờn đó. Trước nay anh vốn là gã chàng trai đào hoa. Gia đình khá giả chưa kể được gương mặt ưa nhìn khiến biết bao nhiêu cô gái say mê. Lợi dụng những gì mình có để có thể...