“Biết thế cứ bẩn như mọi hôm cho xong…”
Mặc dù đã có ba đứa con lớn nhưng anh vẫn quyết tâm sẽ sinh thêm con để có người nuôi dưỡng, thờ phụng nếu cuộc sống có bất trắc. Nhưng anh không ngờ ý định này sẽ không thực hiện được.
Cơm nước xong xuôi, chị bê mâm bát ra giếng rửa, còn anh đi kiểm tra chuồng bò. Con bò cái sắp đến ngày đẻ nên có vẻ khó chịu. Anh phủ thêm rơm vào chuồng và lấy tấm nứa quây thêm vào vách tránh gió lạnh. Lúc quay ra thì đã thấy chị rửa xong bát đũa rồi. Anh lột phăng cái áo may ô, múc nước giếng xối ào ào.
Anh gọi với vào trong nhà: “Mẹ nó ơi, lấy hộ tôi bộ quần áo để thay nhé!”. Chị chạy ra hè cửa, cằn nhằn: “Trời đang chuyển, sao anh không mang nước vào nhà tắm mà tắm ngoài trời thế để cảm à?”. Anh cười hề hề đáp: “Mẹ nó nhìn xem cơ thể tôi cường tráng thế này, tắm ngoài trời tí ốm sao được”. Chị nhăn mặt bỏ vào nhà, nghĩ thầm: “Hôm nay còn đi tắm, còn khoe sức khỏe, chắc quyết tâm lắm rồi đây”.
8h tối, chị đang xem TV, anh liền ra ngồi cạnh. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn đồng hồ khiến chị cười thầm trong bụng. Ngồi nửa tiếng, anh bảo: “Muộn rồi, đi ngủ thôi. Xem nhiều tốn điện lắm”. Chị miễn cưỡng tắt TV theo anh vào buồng. Chị tìm màn để chuẩn bị mắc thì anh gàn đi: “Không cần mắc màn. Phải có không gian thoáng rộng chiến đấu nó mới hăng chứ. Màn mùng vướng chết được”.
Anh vội vã với tay tắt công tắc đèn. Không gian tối sầm lại, chỉ phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài hắt qua cửa sổ vào phòng. Trong bóng tối, chị hỏi: “Thế anh quyết tâm làm đứa nữa thật đấy à!”. “Làm đứa nữa chứ còn hỏi thật với giả cái gì. Mà đã đi tháo vòng ra chưa đấy? Bảo đi tháo rồi mà còn không tháo là không được với tôi”, anh hỏi giật. “Tháo rồi. Gớm nó chả vụn ra rồi ấy. Bác sĩ ở trạm xá bảo phải thay vòng định kỳ, thế mà mình để cả mười mấy năm nay không thèm sờ đến”, chị đáp.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Anh để chị nằm ngả người ra rồi chuẩn bị cởi cúc. Chị nhỏm lên lấy ở dưới gối một gói đưa cho anh. Chị bảo: “Bác sĩ bảo tháo vòng xong phải chờ một thời gian, không nên có em bé luôn đâu. Họ phát cho cái này”. “Lại còn thế nữa. Tôi không dùng. Cô không nhớ hồi trước bọn phụ nữ xã mò đến phát cho tôi cả đống đấy à. Lúc đấy còn cho thằng Mía, con Mật, con Miến thổi lên làm bóng chơi. Đàn ông đàn ang sao phải dùng, như đeo gông vào thế ai chịu nổi. Chả hiểu nó tạo ra cái trò này để làm gì”, anh cằn nhằn.
“Mà còn phải chờ đến bao giờ? Sao cô không đi tháo từ sớm đi?”. “Ơ, sao bây giờ anh lại quay sang trách em. Anh lúc nào cũng không muốn dùng biện pháp bảo vệ nên em cứ phải đeo vòng. Từ hôm qua anh mới có ý định sinh thêm con nên sáng nay em đi ngay còn gì”, chị đấu dịu.
Anh và chị đã có ba đứa con lớn. Thằng Mía đã đi đại học trên thành phố sắp tốt nghiệp, con Mật cũng lên đó học trung cấp năm vừa rồi. Còn con Miến thì đang học cấp ba trên trường huyện nên ở nội trú luôn trên đấy. Nhà chỉ có hai vợ chồng với nhau. Từ tối qua, anh đột nhiên bàn với chị việc có thêm em cho ba đứa.
Chị nghi ngại chuyện cha già con cọc vì cả anh lẫn chị đều đã lớn tuổi. Nhưng anh khăng khăng nói: “Giờ tai nạn rồi bất trắc thì nhiều. Người chết như rươi, hàng ngày không xem báo nghe đài đấy à. Không đông con nhiều cháu thì sau này lấy ai phụng dưỡng, thờ cúng. Thằng Mía con Mật ở trên thành phố xe cộ ầm ầm, giao thông hỗn loạn, bố ai mà biết thế nào. Mà chả nhẽ cứ giữ rịt ở nhà không cho đi học”. Chị biết tính anh gia trưởng nên cũng đành thuận theo, nhưng trong lòng cũng vẫn còn nhiều khúc mắc.
Chị nằm xuống, chờ đợi. Anh vẫn ngồi im trong bóng tối. Mãi chị mới phá tan không khí im lặng: “Hay là thôi mình đừng sinh thêm con nữa. Mai em lại đi đặt cái vòng khác. Hôm nay lúc đi về trên đường gặp chị Bòng chủ tịch hội phụ nữ, biết em đi cởi vòng, chị ấy khuyên em về động viên anh đi triệt sản đấy”. Sẵn đang bực bội, anh gầm lên: “Sư nhà nó chứ. Triệt, triệt cái con khỉ ấy. Bảo nó về mà triệt cả nhà nó đi”. “Ô hay, người ta có ý tốt, mình không làm thì thôi, sao anh phải nặng lời thế”, chị nói.
Anh hậm hực nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán. Anh lẩm bẩm: “Hồi xưa người ta đẻ ầm ầm cả mấy chục đứa liền có làm sao. Như cụ, như ông, như bà nhà mình đây này. Bây giờ hở ra một tí là cấm với đoán, tuyên truyền với cả vận động. Mệt bỏ mẹ”.
Chị lại phân trần: “Anh Hoạch quản lý thư viện xã, anh ấy làm tốt nên sắp tới được cử đi học bổ túc lên cao. Khi nào xong về sẽ nhận vị trí cao hơn. Mà công nhận anh ấy nhiệt tình chu đáo lắm”. “Nhiệt tình chu đáo với cô cơ à, hay có tình ý gì với nhau mà tôi không biết. Mà sao cô biết thằng cha ấy sắp đi học. Nắm rõ lịch trình của nhau quá nhỉ”, anh dài giọng.
“Anh đừng nghĩ vớ vẩn. Hồi con Miến thi lên trường huyện, cũng nhờ anh ý tạo điều kiện cho nó mượn sách ôn tập mới thi đỗ. Còn em cũng thỉnh thoảng cùng mấy chị tạt qua thư viện, xin anh ý báo về cho anh đọc còn gì, nếu không thì lấy đâu ra. Người ta tốt mà anh cứ nghĩ linh tinh”, chị giải thích. “Vâng, tôi nghĩ linh tinh. Đã thế lứa lợn sắp tới đếch xuất cho nhà thằng ấy nữa, để xem thế nào”, anh thách thức. “Thế không xuất cho nhà anh ấy thì xuất đi đâu?”, chị hỏi. “Xuất đâu thì xuất, miễn không phải nhà nó”, anh nói cùn.
Chuông điện thoại của anh reo vang. Anh nhỏm dậy nghe máy. “Hả cái gì? Thật á? Thế có chết không! Sao mày lại bất cẩn thế hả con? Sao mày không đeo cái bao vào? Giờ phải làm thế nào? Rồi. Mai mày về đây rồi tính”. Buông máy, anh vội vã thông báo cho chị: “Thằng Mía nó điện về, bảo người yêu nó dính bầu rồi. Nó đòi cưới vợ luôn”.
Chị ngồi phắt dậy, hốt hoảng: “Sao lại thế được chứ? Đấy tại anh không dặn dò nó kỹ lưỡng. Bây giờ bọn trẻ nó sống bừa bãi lắm. Phải làm thế nào bây giờ chứ?”. “Thì cho bọn nó cưới chứ làm sao. Còn bốn tháng nữa nó tốt nghiệp ra đi làm cũng có thể nuôi vợ con được rồi. Mai nó về thì bàn”, anh đáp.
Chị lại nằm xuống, mông lung suy nghĩ. Hai vợ chồng nằm ngẫm nghĩ, không ai nói với ai lời nào. Đến nửa đêm, anh vòng tay sang người chị, khẽ nói: “Thôi chuyện ngày mai để mai tính. Kiểu này chả làm thêm đứa nữa được rồi. Có cháu đến nơi mà còn sinh con thì thiên hạ họ cười cho. Biết thế hôm nay chả cần tắm giếng làm gì, cứ bẩn như mọi hôm cho xong. Đã trót tắm rồi thì đành dùng cái gói này vậy, không thì phí”.
Theo afamily
Tiền lương của chồng: Ngã ngửa khi biết sự thật!
Và mọi chuyện sau đó đã sáng rõ như ban ngày khi chị biết sự thật về tiền lương của chồng. Con số đó phải cao gấp 3 lần con số anh thông báo với chị, chưa kể các khoản thưởng và làm thêm.
Hai vợ chồng anh Linh và chị Thanh (Thanh Trì, Hà Nội) đã thống nhất với nhau từ trước: tất cả thu nhập sẽ gom lại và do chị Thanh giữ. Chính anh tự nguyện giao đến 3/4 số lương cho vợ, chỉ "xin phép" vợ cho giữ lại một khoản nho nhỏ gọi là tiền trà thuốc.
Chị Thanh thấy chồng mình thành thật và thiện chí như thế thì cảm động lắm. Anh còn bảo: "Em cầm tiền muốn tiêu gì thì tiêu, miễn đừng để anh chết đói là được!". Chồng càng nói thế thì chị càng thấy quý trọng khoản tiền mồ hôi công sức anh làm ra, ít khi dám tiêu cái gì cho riêng mình.
Thấy chồng chỉ giữ lại có một khoản nhỏ trong ví, mỗi lần anh ra ngoài giao lưu bạn bè chị đều gọi với theo: "Anh còn tiền không? Có cần thêm không em đưa?". Mỗi lần như thế anh Linh lại cười tươi: "Anh có đây rồi!" khiến chị cảm động rớt nước mắt.
Chị hạnh phúc lắm vì có được người chồng thương yêu mình, biết lo nghĩ cho gia đình. Thế là chị lại chạy ra dúi cho anh ít tiền vào ví rồi mới để anh đi.
Chị Thanh nghĩ, một người đàn ông thực ra có khá nhiều khoản cần chi tiêu. Ví như khi bạn bè, người thân hoặc một đồng nghiệp nào đó bất ngờ hỏi hỏi vay tạm vài trăm nghìn mà cũng không có, bảo về xin vợ đã thì người ta cười cho thối mũi mất. Hoặc khi phải đãi khách, tặng quà... nếu không giữ một khoản tiền trong người thì anh làm sao đối phó được.
Nghĩ vậy nên từ tháng đó chị chỉ cầm 1/2 lương của anh để lo sinh hoạt trong nhà, còn lại để anh giữ chi tiêu riêng. Ban đầu anh Linh không nhận, cứ bảo: "Anh không cần tiêu gì đến tiền mấ. Có gì cần anh sẽ lấy từ chỗ em sau!". Chị phải thuyết phục mãi, nài nỉ chán anh mới chịu cầm.
Tuần trước, anh Linh bị đau ruột thừa phải vào viện mổ. Có chị đồng nghiệp anh đến thăm, lúc chị Thanh tiễn chị ấy ra cổng, chị ấy nhìn chị Thanh rồi nói đầy vẻ ngưỡng mộ:
"Chồng em tài giỏi thật đấy! Mấy lão trong phòng nhiều tuổi hơn chồng em nhưng khả năng kiếm tiền thì thua xa!".
"Chị quá khen chứ anh Linh nhà em còn kém lắm ạ!".
"Kém mà lương gấp đôi lương của chị thì chị cũng muốn kém như nó!".
Khi bà chị ấy nói ra số lương của mình thì chị Thanh thực sự choáng váng. Theo như lời chị ấy nói mà tính ra thì nguyên khoản lương của chồng chị đã phải gấp đôi số tiền mà anh Linh "kê khai" với chị rồi. Chưa nói thưởng và tiền anh làm thêm các dự án.
"Hôm trước thấy mấy lão rôm rả bàn chuyện xem mua đất ở khu nào thì ngon, chả phải vợ chồng em đang định tậu thêm một mảnh sao?" - Chị ấy bồi tiếp thêm một câu.
Chị Thanh ù hết cả tai. Chị trở lại bệnh viện mà cứ như không phải bước trên mặt đất. Chị phải đối mặt với người chồng chị hết lòng tin tưởng đang nằm trên giường bệnh kia thế nào đây? Và vì sao, vì lí do gì mà anh phải giấu giếm chị như vậy?
Chẳng bao lâu sau, chị còn vén thêm được bức màn bí mật khủng khiếp của chồng: anh đã có một đứa con rơi với người phụ nữ khác trước khi cưới chị. Mảnh đất anh đang lén mua đó là dành cho mẹ con cô ta. Tiền lương anh giấu chị cũng là để chu cấp cho "phòng nhì" của anh.
Theo như lời chị ấy nói mà tính ra thì nguyên khoản lương của chồng chị đã phải gấp đôi số tiền mà anh Linh "kê khai" với chị rồi, chưa nói thưởng và tiền làm thêm dự án (Ảnh minh họa).
Hồi mới lấy nhau, chị Khánh (Hồng Bàng, Hải Phòng) thấy anh Đăng - chồng chị than nghèo kể khổ rằng lương bèo bọt mà mình lại lương cao gần gấp đôi nên chị cũng không yêu cầu cao ở chồng trong khoản đóng góp.
Chị cũng biết đàn ông ra ngoài cũng nên có chút tiền trong người. Vì vậy chị chỉ đề nghị anh góp một khoản nhỏ tiền ăn, còn mọi chi phí sinh hoạt khác tạm thời chị sẽ cáng đáng. Khi nào lương lậu của anh khá hơn thì sẽ bắt anh đóng góp nhiều hơn.
Có tháng anh than thở với chị chi tiêu quá đà, việc cần kíp phát sinh, bạn bè vay nóng, cho em gái tiền tiêu... Chị cũng vui vẻ miễn cho anh đóng góp tháng ấy. Có tháng anh kêu lĩnh lương muộn, thế là chị cũng quên luôn, chả đòi anh nữa.
Chị rất tin tưởng chồng, vì anh là người sống rất giản dị. Thi thoảng anh Đăng mới đi nhậu nhẹt với bạn một bữa, còn đâu là đi đến nơi về đến chốn. Vụ giai gái thì chị đinh ninh anh có muốn cũng khó có cửa, tiền lương hẻo như thế thì lấy đâu kinh phí nuôi bồ?
Mới đây, vợ chồng chị vừa quyết định mua một căn chung cư trả góp. Chị cũng phải vay mượn khắp nơi mới hòm hòm. Từ ngày mua đất, mỗi tháng trên vai chị lại có thêm một gánh nặng mới: trả nợ tiền mua nhà.
Chị càng phải vun vén và căn ke chi tiêu hơn. Thời gian chị làm thêm giờ trên công ty và mang việc về làm cuối tuần ở nhà cũng càng ngày càng tăng khiến chị bơ phờ mệt mỏi.
Trong khi ấy lương lậu của anh Đăng thì vẫn vậy, không thấy khá khẩm hơn chút nào. Nhiều lúc chị cũng chán nản và thất vọng lắm, nhưng nghĩ có khi chồng còn buồn bực hơn chị nên lại thôi. Chị nghĩ, một người đàn ông mà để vợ gánh vác trụ cột như vậy sẽ cảm thấy mình vô dụng và bất lực lắm! Nghĩ vậy nên chị chỉ còn biết động viên anh và bản thân mình thì cố gắng, cố gắng hơn nữa!
Đến khi phát hiện ra chồng đang nuôi bồ nhí thì chị bàng hoàng cả người. Trong khi chị phải vắt kiệt sức lực để kiếm tiền trả nợ mà chồng chị lại có tiền bao gái!
"Sao có thể thế được?" - không biết câu nói ấy lặp lại bao nhiêu lần trong tâm trí chị. Chị chẳng thể nào tin được chuyện cặp bồ của chồng mà cô bạn đại học vừa gọi điện "mách".
Và mọi chuyện sau đó đã sáng rõ như ban ngày khi chị biết sự thật về tiền lương của chồng. Con số đó phải cao gấp 3 lần con số anh thông báo với chị, chưa kể các khoản làm thêm. Mất hết niềm tin nơi chồng và đau đớn vì bị phản bội, chị quyết định viết đơn li hôn...
Theo afamily
Bỗng dưng nhà có thêm... con Việc có một đứa bé khác không phải do chị sinh ra cũng gọi chồng chị là "bố" khiến ngày đêm chị bị gặm nhấm bởi nỗi đau phản bội. Loan (Quận 2, TP HCM) và anh Đức - chồng chị đang vui mừng khôn xiết chuẩn bị mọi thứ để đón đứa con đầu lòng chào đời thì cô phát hiện ra...