Biết như thế, ngày trước lấy chồng giàu cho sướng
Đến bây giờ, sau 4 năm làm vợ làm chồng với người đàn ông tôi yêu thương hết lòng, tôi mới thực sự hiểu ra, tình yêu đôi khi không phải là thứ quyết định.
Một cuộc hôn nhân, ngoài tình yêu, yếu tố kinh tế rất quan trọng, nhất là khi chúng ta đã có con cái, chuyện đó càng trở nên quan trọng hơn.
Ngày trước, tôi yêu anh, tôi nào tính toán thiệt hơn. Tình yêu đầu đời của đứa con gái vừa mới bỡ ngỡ bước chân vào cổng trường đại học đầy mơ mộng và đẹp đẽ. Tôi thích một thứ tình yêu lãng mạn, thích được người yêu che chở, đưa đi chơi đây đó, ngao du sơn thủy, nói lời hay ý đẹp… Nói chung, một đứa sinh viên thì lúc nào cũng cần thứ tình cảm như thế. T.uổi 19 đâu đáng trách, yêu như vậy là đúng rồi, nếu mới yêu mà đã tính toán thiệt hơn thì mọi chuyện quá là thực dụng.
Tôi đã yêu anh, yêu si mê một người đàn ông nghèo, chẳng có gì. Anh vốn xuất thân từ tỉnh lẻ, cũng giống như tôi vậy. Nhưng gia đình anh nghèo, rất nghèo. Anh nói, bố mẹ anh làm nông nghiệp, chẳng có gì cả. Anh cố gắng đi học, hi vọng sẽ có tương lai và sẽ mang niềm tự hào về cho bố mẹ. Chính vì tư tưởng đó của anh, tôi càng yêu anh hơn. Tôi trân trọng những người con có hiếu, biết nghĩ về tương lai và đặc biệt là người có hoàn cảnh khó khăn, tôi càng thích.
Tôi vốn sợ các anh chàng nhà giàu, vì tôi luôn nghĩ, những người giàu có t.iền họ thường khinh người, không trân trọng tình cảm và sau này có thể họ sẽ thay lòng khi có quá nhiều cô gái vây quanh họ. Chính vì vậy, có nhiều anh chàng giàu có tán tỉnh tôi, tôi rất cảnh giác, dè chừng. Tôi đã trót dành tình cảm cho anh, vì tôi luôn nghĩ, người như anh sẽ biết trân trọng và yêu tôi hơn bao giờ hết.
Tôi vốn là cô gái xinh đẹp. Gia đình tôi cũng ở tỉnh, cũng bình thường, không có gì, nhưng với một người con gái, tôi dễ dàng tìm cho mình một người giàu để yêu hơn là anh. Vì con gái chỉ cần có ngoại hình thì đàn ông sẽ vây quanh. Có nhiều anh chàng công tử sẵn sàng ngả mũ tán tỉnh chỉ vì một cô nàng đẹp. Khi họ có t.iền, họ đâu quan trọng người yêu họ nghèo đâu, vì họ thừa sức bao bọc được người yêu hoặc là vợ của mình sau này.
Bố mẹ tôi thường nói với tôi rằng &’gia đình mình nghèo, con có thể chọn một anh chàng có kinh tế một chút, có nhà có cửa đàng hoàng, yêu con thì quá tốt. Con lấy người như thế sẽ không phải khổ khi xa nhà. Bố mẹ lo cho con, nếu như kinh tế ổn định, có được người yêu con, cuộc sống sung túc, bố mẹ sẽ yên tâm hơn, sau này bố mẹ cũng có thể lên thăm con. Chứ con yêu thằng như thằng T, bây giờ nó không có gì, gia đình nó cũng không có gì, bố lại thấy nó nhút nhát quá, nó cũng nhu nhược, sau này ra đời liệu nó lo được cho con không? Bố mẹ nói thế, con hãy suy nghĩ thật kĩ’. Tôi hiểu tâm trạng của bố mẹ, ai thì cũng vì lo cho tôi mà thôi. Họ cũng mong muốn tôi sống sung sướng hơn. Nhưng mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, tôi chẳng thể phụ anh được.
Tôi cũng tâm sự với anh về tất cả những suy nghĩ của tôi nhưng tôi nói, tôi tin là anh vì yêu tôi sẽ cố gắng, tôi tin anh sẽ có công việc tốt, kiếm được nhiều t.iền và chúng tôi sẽ có tương lai tươi sáng. Chỉ cần hai đứa yêu nhau là đủ, của cải làm nên từ hai bàn tay.
Nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện. Chúng tôi kết hôn sau khi ra trường. Hai đứa thuê một căn phòng nhỏ, rất nhỏ để tiết kiệm t.iền. Anh bảo, trước mắt hãy như vậy, sau này có con thì lại tính sau, thuê phòng rộng hơn cho con có chỗ chơi. Tôi cũng đồng ý. Nhưng đúng là, từ khi trở thành vợ chồng, cuộc sống gia đình tôi cực kì khó khăn, nhà thì chật, cái gì cũng ngột ngạt, cái gì cũng thiếu thốn. Tôi chẳng dám sắm sửa cái gì, vợ chồng sống cứ tạm bợ, vài cái nồi, cái bát, cái đũa để nấu ăn, chẳng khác gì cuộc sống sinh viên trước kia.
Rồi tôi sinh con, lương hai vợ chồng không đủ mua sữa cho con. Công việc của anh cứ lông bông mãi, nay đây mai đó, mãi không ổn định được, lương cũng chỉ được vài triệu. Tôi cũng vậy, t.iền lương của tôi thì chỉ đủ để ăn tiêu và sắm sửa một ít cho con, còn lại t.iền của anh thì cũng không thể đủ để mua sữa cho con. Nhiều khi anh chậm lương, tôi phải vay thêm t.iền bạn bè mà chạy vạy từng đồng một thấy mệt mỏi vô cùng. Cuộc sống như thế trôi đi buồn tẻ, tôi câm lặng, cam chịu và chấp nhận vì tôi đâu thể trách cứ anh hay than phiền, để anh cảm thấy tủi thân được.
Video đang HOT
Thấy hai mẹ con thiếu thốn lại phải đi vay t.iền, anh cũng nản. Anh lại chuyển việc với hi vọng sẽ có một mức lương khá hơn. Trong vòng 1 năm, anh nhảy việc tới 5 lần. Tôi hốt vì mỗi lần anh lại phải thử việc 1, 2 tháng, lương thì thấp vô cùng. Cứ như thế, mẹ con tôi càng khó khăn, khoản nợ càng nhiều hơn, chồng chất hơn. Xin bố mẹ thì không dám, hai gia đình có gì đâu chứ. Nhìn con còi cọc, tôi suy nghĩ nhiều lắm. Tôi chẳng dám ăn uống, ngay cả tẩm bổ cho bản thân cũng không có vì còn lo cho con, t.iền đâu mà ăn sang trọng. Cả hai vợ chồng từ ngày cưới không dám đi đâu, cũng không có trăng mật chỉ vì cái tội, t.iền không có. Tôi buồn lắm, vì tâm trạng tôi thực sự không thoải mái khi không có kinh tế.
Chồng nghèo, tôi cũng đã bắt đầu hiểu được cái sự, nghèo là một yếu tố quá quan trọng trong cuộc sống hôn nhân. Chồng tôi thay đổi tính nết hẳn. Không có t.iền, chỉ lo việc k.iếm t.iền, còn đâu thời gian mà nghĩ đến chuyện yêu đương, ân ái vợ chồng. Sức khỏe thì không có vì suốt ngày phải lo làm lụng vất vả, ai còn thiết tha gì, con thì quấy khóc. Ngày tôi đón mẹ lên trông cháu, căn nhà chật chội, mẹ không có chỗ ngủ phải ngủ ở cái ghế tựa mà lòng tôi như cắt. Mẹ thương con gái, nghĩ lại những lời khuyên của mẹ trước kia, tôi thấy xót xa. Nhưng mà chồng tôi đâu có tội gì, anh cũng yêu tôi, chăm mẹ con tôi.
Càng ngày anh càng cáu bẳn, anh khó chịu vì đi làm k.iếm t.iền mãi mà cũng chỉ tiêu hết. Tháng nào có việc đột xuất thì biết ngay, phải chạy vạy khắp nơi. Có hôm có em con nhà bác cưới mà hai vợ chồng về quê, tốn kém biết bao nhiêu lại còn thêm t.iền mừng cưới. Mỗi một lần về như thế là gần như mất hết cả nửa tháng t.iền ăn tiêu. Nghĩ lại mà nản vô cùng. Chồng tôi dần trở nên vũ phu, gắt gỏng, có lúc anh quát tôi, rồi trợn mắt, rồi còn dọa đ.ánh tôi.
Thật ra, tôi cũng hiểu những áp lực anh phải chịu. Tôi cũng đang phải gánh những áp lực nặng nề như vậy. Tôi không trách anh nhưng nhiều khi tôi buồn. Có lúc tôi hối hận vì không nghe lời bố mẹ, lấy những người đàn ông giàu có xung quanh tôi thì biết đâu tôi lại sung sướng, không phải chịu cảnh thuê nhà, thuê cửa như thế này, con tôi cũng không khổ. Bây giờ vợ chồng khó khăn, kéo theo con cũng khổ, còi cọc, nhìn con mà xót.
Tôi chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết cố gắng từng ngày thôi. Tôi cứ tự động viên mình rằng, còn nhiều gia đình khó khăn hơn tôi nên cố gắng nén cảm xúc, động viên chồng làm ăn dù biết mình cũng lo lắng lắm. Chỉ là cùng nhau hỗ trợ về mặt tinh thần để hai đứa cùng cố gắng. Ai cũng vậy thôi, nhất là phụ nữ khi có con cái rồi, họ luôn ao ước có cuộc sống hạnh phúc, sung túc, giàu có, có ai cấm ước mơ. Nhưng mà tôi thì không biết cố như thế nào, bế tắc, cứ qua ngày đoạn tháng thôi.
Nhiều khi tôi nghĩ, giá như ngày trước mình lấy chồng giàu thì có phải sướng cái thân không. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng quá thôi vì tôi không muốn mình là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Với lại, cuộc sống khó khăn thì ai cũng sinh ra tính xấu thôi. Chồng tôi cũng vì vợ con nên mới khổ tâm như vậy, tôi phản bội anh hay ghét bỏ anh thì không xứng đáng làm vợ. Nhưng đúng là, có lúc tôi ích kỉ khi ước gì mình không lấy anh, ước gì chồng tôi là người giàu có hơn thì tốt biết mấy… Chỉ mong chồng hãy tha lỗi cho tôi những lúc tôi có suy nghĩ như vậy, đàn bà một con mà…
Theo Khám phá
Bỏ người yêu làm phục vụ đi lấy chồng giàu, 5 năm sau gặp lại tôi tiếc hùi hụi khi biết thân phận tình cũ
Gặp lại Tuấn sau 5 năm, Linh ngỡ ngàng khi anh thú thật về thân phận của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ công việc phục vụ của anh lại là...
Yến và Tuấn yêu nhau từ cuối năm đại học đến giờ cũng được hơn năm rồi. Yến ra trường may mắn xin được công việc văn phòng với mức lương 5 triệu đồng cũng đủ chi trả cho cuộc sống ở thành phố đắt đỏ. Còn Tuấn từ lúc học xong đến giờ, anh vẫn bám trụ lại quán phở làm phục vụ, dù nhiều lần Yến bắt Tuấn bỏ việc đó đi tìm việc gì đoàng hoàng lương cao nhưng anh không chịu.
Tình yêu sinh viên với tình yêu lúc đi làm thật khác xa nhau, Tuấn và Linh không có những buổi tối hẹn hò lãng mạn nữa, họ gặp nhau ít hơn, ít tâm sự mọi chuyện. Yến dần dần trở thành 1 cô gái điệu đà, chảnh chọe và thích dùng đồ đắt t.iền dù lương chả đáng là bao. Bận việc tối ngày, nhưng hễ cứ rảnh cái là Tuấn lại sang phòng Linh chơi. Nhìn người yêu nhịn ăn để mua quần áo, Tuấn xót lắm. Anh trách mắng Linh dừng ngay lại việc ngu xuẩn đó đi, nhưng Linh lại cáu và cãi lời anh. Cứ thế tình yêu của họ hay xảy ra xung đột và khiến tình cảm dần nhạt nhòa.
Thấy người yêu thay đổi từng ngày Tuấn buồn lắm, nhưng anh càng cố làm cô vui thì Linh càng ghét bỏ Tuấn hơn. Rồi một ngày Linh hẹn Tuấn ra công viên nói lời chia tay khiến Tuấn sốc toàn tập.
- Em nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu. Em không thể tiếp tục yêu 1 người phục vụ quán ăn, lúc nào quần áo cũng lấm lem. Em sợ khi nghe bạn bè trêu chọc rằng bạn trai em chỉ là thằng phục vụ bẩn thỉu, hèn hạ. Em muốn có cuộc sống giàu sang, em không muốn mình khổ, mình nhục. Có lẽ anh sẽ buồn khi nghe tin này, nhưng em vẫn phải nói: Sang tháng em lấy chồng rồi, chồng em là đại gia giàu có, anh ấy có thể cho em tất cả mọi thứ vì thế em chọn anh ấy. Anh hiểu điều đó đúng không?
Với em, t.iền có thể mua được hạnh phúc còn hơn nghèo cạp đất mà ăn! (ảnh minh họa)
- Em nghĩ kỹ chứ, người ta giàu có nhưng chưa chắc đã làm em hạnh phúc đâu. Suy nghĩ lại đi Linh, đừng hủy hoại tương lai của mình vào 1 kẻ giàu có nhưng vô tâm.
- Em chẳng có gì phải hối hận cả. Với em, t.iền có thể mua được hạnh phúc còn hơn nghèo cạp đất mà ăn!
Linh một mực chia tay Tuấn dù anh đã níu kéo, giải thích đủ kiểu. Đúng như lời linh nói tối hôm ấy Linh đăng ảnh cưới lên facebook khiến Tuấn sốc và đau đớn vô cùng. Ngày cưới Linh, Tuấn chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn người con gái mình yêu hạnh phúc bên kẻ khác. Anh chưa bao giờ nghĩ Linh lại hám t.iền và khinh rẻ tình yêu đến vậy, có lẽ anh đã yêu sai người rồi.
Cưới chồng đại gia về, Linh mới vỡ mộng vì những gì cô hoang tưởng. Hóa ra chồng Linh là 1 kẻ kibo, kẹt sỉ có tiếng lại suốt ngày gái gú. Từ ngày lấy chồng, hôm nao Linh cũng phải hứng chịu đòn roi của gã chồng sở khanh. Hôm nao đi chợ Linh cũng ngửa tay xin chồng từng đồng và anh ta lúc nào cũng ném 100 ngàn vào mặt rồi đe nẹt Linh dủ kiểu. Lấy chồng đại gia mà sao Linh thấy mình chẳng khác gì đứa ô sin vậy.
Rồi 1 ngày nhà Linh bị bọn xã hội đen đến xiết nợ chấn nhà vì chồng cô thua cờ bạc, vay nặng lãi. Ra đi tay trắng, lại đèo bồng thêm đứa con nhỏ cùng gã chồng hung bạo Linh chỉ biết về quê nhờ bố mẹ cưu mang. 1mình cô chạy ngược chạy xuôi buôn bán hoa quả để nuôi chồng con cũng chả thấm vào đâu, cái nghèo khiến Linh già nua và gầy dạc đi. Nhiều lúc cầm mấy đồng t.iền lẻ trong tay Linh ứa nước mắt tủi thân vì lỡ lấy nhầm chồng.
Nhiều lúc cầm mấy đồng t.iền lẻ trong tay Linh ứa nước mắt tủi thân (ảnh minh họa)
Thế rồi 1 hôm Linh đang đi trên đường thì đ.âm phải 1 chiếc xe ô tô đi ngược chiều khiến cô ngã dúi xuống đất nhưng may không sao. Người đàn ông lái ô tô vội xuống đỡ Linh lên và xin lỗi rối rít. Nghe giọng nói quen thuộc Linh vội ngước mắt lên nhìn xem ai, bỗng cô khựng lại nhìn kỹ ánh mắt đó rồi vội cúi gầm mặt xuống khi nhận ra người đàn ông kia chính là... Tuấn.
Dường như đã nhận ra Linh, Tuấn vội đỡ cô vào quán nước ven đường hỏi chuyện. Linh vẫn cúi mặt không dám nhìn Tuấn, cho đến khi Tuấn hỏi Linh có hạnh phúc không bỗng cô bật khóc nức nở. Ôm lấy Linh, Tuấn dường như biết được câu trả lời của cô. Bình tâm 1 chút Linh mới dám hỏi lại Tuấn.
- 5 năm rồi nhìn anh khác quá, giờ anh đã cưới vợ chưa và làm gì rồi. Chiếc ô tô kia của anh có vẻ đắt t.iền lắm nhỉ?
- Anh lấy vợ 2 năm nay rồi. Vợ anh không xinh nhưng cô ấy tốt bụng và yêu anh lắm. 5 năm trôi qua anh cứ ân hận mãi vì đã giấu em 1 chuyện mà không dám nói.
- Chuyện gì nữa, anh nói đi. Giờ chúng ta cũng chỉ là người cũ của nhau thôi mà, ai cũng có hạnh phúc riêng rồi anh đừng ngại.
Giờ chúng ta cũng chỉ là người cũ của nhau thôi mà (ảnh minh họa)
- Thực ra anh là con của 1 Việt kiều, bố mẹ anh lúc đó vẫn sống bên Mỹ. Anh về Việt Nam học và trông coi nhà giúp bố mẹ, chuyện anh đi làm phục vụ ở quán phở năm đó chỉ là những trải nghiệm thôi. Bố mẹ muốn thử thách anh trước khi giao toàn bộ công ty cho anh và giờ anh đã thay bố mẹ tiếp quản công ty rồi. Ngày ấy anh không dám nói thật với em sợ em yêu anh chỉ vì t.iền, nhưng không ngờ em lại chê anh nghèo hèn, công việc vớ vẩn để cưới người khác.
- Anh... anh làm giám đốc công ty sao? Hèn chi giờ anh đi xế hộp và dùng toàn đồ xịn. Thôi, em phải về cơm nước cho chồng con đây. Chồng em hay ghen lắm, anh đừng tìm đến em nữa nhé.
Linh vội ra lấy xe bỏ về mất. Cô không ngờ chuyện năm xưa Tuấn làm chỉ là 1 trò thử lòng, ngày ấy anh đã níu kéo cô nhưng cô không chịu và giờ thì cô thấy hối hận thật rồi. Giá như ngày đó cô không ham t.iền, không mờ mắt bởi gã chồng trăng hoa thì có lẽ đời cô giờ chẳng khác gì bà hoàng khi có Tuấn chăm sóc và thừa hưởng khối tài sản khổng lồ n hà anh . Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy giận mình mà xấu hổ với Tuấn thôi. Và cuộc sống nghèo khổ, tủi nhục hiện giờ có phải là cái giá cô phải trả cho việc mình bỏ Tuấn lấy người khác không?
Theo Một Thế Giới
Kết cục bi đát của cô vợ ngoại tỉnh âm mưu lấy chồng giàu Vì âm mưu lấy được chồng giàu, những bà vợ này đã phải nhận lấy những đau khổ, bi kịch trong đời sống hôn nhân. 28 t.uổi, H.A (Quận Tân Phú - TP.HCM) sống trong cuộc hôn nhân đầy nước mắt, hối hận không kịp vì trở thành cô vợ hám t.iền trong mắt mọi người kiêm người giúp việc không công của...