Biết nguyên nhân mẹ chồng đổ bệnh mà tôi bật khóc tức tưởi
Cầm 2 lượng vàng của mẹ chồng, tôi áy náy quá.
Mẹ chồng tôi rất hiền lành, chân chất. Bà sống ở quê cùng chị chồng. Nhưng năm nay, chị ấy cũng lấy chồng nên bà sống thui thủi một mình. Vợ chồng tôi thương mẹ, cứ khuyên bà mãi chuyện chuyển đến ở cùng với chúng tôi nhưng bà kiên quyết không đi.
Tháng trước, tôi nhận được tin mẹ chồng bị bệnh nặng, nằm sốt li bì trong nhà. Tôi vội về quê đưa mẹ đi khám. Thấy bệnh tình của bà nghiêm trọng, tôi đành xin nghỉ làm nửa tháng để chăm sóc. Trong thời gian đó, tôi túc trực cạnh bên, lo tắm rửa, nấu cháo ép mẹ chồng ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc mấy luống rau và gà vịt. Còn chồng tôi vẫn ở thành phố đi làm và đưa đón con đi học.
Video đang HOT
Khi khỏe lại, điều đầu tiên mẹ chồng làm lại là đưa cho tôi 2 lượng vàng. Bà nói đó là số vàng bà tiết kiệm được mỗi tháng từ tiền bà bán rau. Tôi không nhận thì mẹ chồng nài ép, bảo tôi cứ cầm lấy. Bà kể rằng đã biết chuyện chồng tôi vỡ nợ nên lo nghĩ quá mới đổ bệnh. Giờ bà đưa số vàng này để tôi trả bớt một phần nợ nần cho người ta.
Tôi bật khóc tức tưởi. Chồng tôi hùn vốn mở quán nhậu với bạn bè rồi quán ế ẩm, không bán được gì. Kết quả là tiền thu vào không có mà còn lỗ và nợ đến 70 triệu. Tôi cũng vì số tiền đó mà lo lắng, ăn ngủ chẳng yên. Vợ chồng tôi làm công ăn lương, tổng tiền mỗi tháng chỉ hơn 15 triệu, vừa đủ lo ăn uống, chi tiêu trong nhà. Chúng tôi còn đang nợ ngân hàng 300 triệu tiền mua chung cư nữa nên số tiền 70 triệu kia không đủ khả năng chi trả. Tuy nhiên, vợ chồng tôi quyết định tự giải quyết, không hé răng với mẹ chồng. Tại sao bà lại biết được chuyện này chứ?
Cầm 2 lượng vàng của mẹ chồng đưa, tôi áy náy, day dứt lương tâm suốt mấy ngày nay. Dù nợ nần đã được thu xếp ổn thỏa, tôi vẫn khó chịu trong lòng lắm. Chồng tôi cứ bảo dành dụm để trả lại cho mẹ nhưng biết đến khi nào mới trả được chứ? Đã không báo hiếu được cho mẹ mà còn khiến mẹ lo nghĩ, còn trở thành gánh nặng của bà. Chúng tôi thật bất hiếu quá.
Mẹ chồng yên tâm nhắm mắt khi nghe câu khẳng định của tôi
Tôi thương mẹ chồng lắm nên khi bà trăn trở chuyện đau lòng cuối cùng của cuộc đời, tôi đã khẳng định mình sẽ giải quyết thay mẹ.
Bố mẹ chồng tôi hiền hậu, tốt tính lắm. Ở xóm, ai cũng quý ông bà. Chồng tôi may mắn giống tính bố mẹ nên cũng chân chất, thật thà, thương yêu vợ. Chỉ có em trai chồng là hơi ngang bướng, hay cáu giận và ham chơi.
Em chồng tôi chưa có vợ, thường đi ăn nhậu với bạn bè. Ỷ làm có tiền nhiều, cậu ấy thường chê bai chồng tôi không có chí tiến thủ, không dám làm giàu. Nhưng rồi sau một vụ sự cố, cậu ấy bị cụt cả hai chân trở thành tàn phế. Thời gian đó, gia đình tôi phải chạy vạy khắp nơi để lo tiền bạc cứu mạng sống của cậu ấy.
Trải qua biến cố, em chồng tôi bắt đầu tu tâm tính hơn. Cậu ấy cũng nhận ra lỗi sai của mình và thường mặc cảm về số phận. Chồng tôi cứ an ủi mãi. Vợ chồng tôi còn mở một cửa hàng tạp hóa để cậu ấy bán buôn, sống qua ngày.
Hai tháng qua, mẹ chồng tôi bệnh nặng. Bao nhiêu tiền của đã dồn hết để chữa trị cho em chồng, rồi mở tạp hóa nên khi mẹ chồng bệnh, tôi phải bán cả mảnh đất của mình. Vậy mà sau bao nỗ lực, mẹ chồng cũng không qua khỏi.
Lúc hấp hối, bà cứ ngân ngấn nước mắt, nắm tay tôi mà mắt lại nhìn về phía em chồng đang ngồi trên xe lăn. Tôi biết, em chồng chính là nỗi lo cả đời của bà. Tôi cầm tay mẹ chồng, khẳng định trong nước mắt: "Mẹ cứ yên tâm, vợ chồng con sẽ chăm sóc cậu Út chu đáo ạ". Lúc này, mẹ chồng tôi mới mỉm cười, yên tâm nhắm mắt.
Giờ tang lễ của mẹ đã lo liệu xong xuôi nhưng em chồng tôi lại bị sốc tâm lý. Cậu ấy tự nhốt mình trong phòng, không thiết ăn uống gì cả. Phải làm sao để cậu ấy vượt qua khủng hoảng tâm lý này đây?
(thuyvi...@gmail.com)
Mẹ chồng lâm bệnh nặng, con dâu choáng váng khi bà công bố chia tài sản cho bồ của con trai Đến bây giờ tôi mới biết được sự thật về chồng và đứng giữa sự lựa chọn ly hôn hay tha thứ cho chồng. Tôi kết hôn đã được 6 năm rồi, về cuộc sống vợ chồng tôi cũng bình thường như bao cặp đôi khác thôi. Đời sống của chúng tôi ngày càng một nâng lên, thu nhập của hai vợ chồng...