Biết mai bố mẹ ra tòa, đứa con cầu xin cả nhà ngủ với nhau lần cuối
Nó mơ mình đang đi vệ sinh và tiếng lay gọi nhí nhéo bên tai làm nó tỉnh giấc. Mở mắt ra, nó hốt hoảng khi nó đã tè dầm ướt hết cả giường, ướt cả người bố mẹ nó. Nó lí nhí câu xin lỗi. Bố mẹ nó chẳng ai bảo ai lao vào nhà tắm thay đồ.
10 giờ đêm, cả nhà nó cùng lên giường đi ngủ. (Ảnh minh họa)
10 tuổi mà nó đã bị mọi người gọi là ông cụ non rồi. Nó cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, chỉ biết mọi người nói nó còn nhỏ mà có nhiều suy nghĩ người lớn. Còn nó, nó chẳng biết nó có người lớn hay không, nó chỉ thấy, nó vẫn còn thích chơi với các bạn lắm.
Choang…
Nó vừa bước chân vào cửa nhà với vẻ mặt hớn hở vì trận bóng thắng thì chiếc cốc bố nó ném đã vỡ tan tành trước mặt nó. Sợ hãi, nó tưởng nó làm gì sai nên tái mặt. Mẹ nó lao ra ôm lấy nó, nhìn bố nó quát lên:
- Anh điên hay sao mà không nhìn con, nhỡ ném vào nó thì sao? Đừng có mà giận cá chém thớt như thế!
- Phải rồi, tôi giận cá chém thớt là vì ai chứ. Cô liệu mà nhìn lại bản thân mình đi.
Bố nó dứt lời thì lôi nó về phía mình:
- Đi, bố đưa con sang bà nội ăn cơm.
Video đang HOT
Bố nó dứt lời thì lôi nó về phía mình. (Ảnh minh họa)
Nó nhìn mẹ, ngơ ngác. Bố nó uống say làm bà nội phải gọi điện cho mẹ sang đưa nó về. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình nhỏ của nó nữa. Dạo này bố mẹ nó hay cãi nhau quá. Nó chẳng dám hỏi vì thế nào bố mẹ nó cũng sẽ mắng nó là trẻ con, chuyện người lớn không được phép xen vào. Rồi…
- Bố mẹ sẽ ra tòa ly hôn, con chọn sống với ai?
Nó nhìn bố mẹ nó, ngỡ ngàng như đang ngủ ngon thì bị một gáo nước dội thẳng vào mặt. Ly hôn nó hiểu là bố mẹ không còn yêu nhau nữa và sẽ không sống chung một nhà nữa. Nhưng nó không muốn chia tay bố mẹ đâu, nó muốn có cả bố cả mẹ.
- Con muốn ở với cả bố cả mẹ cơ! – Nó mếu máo
- Không được. Con chỉ được chọn một trong hai, bố hoặc mẹ thôi! – Cả bố lẫn mẹ nó đều đồng thanh
Nó biết, giờ nó có nói cũng không thay đổi được gì đâu. Nó lầm lũi đi lên phòng. Bên dưới, nó vẫn còn nghe thấy bố mẹ nó hẹn nhau ngày ra tòa. Đóng chặt cửa phòng, nó chẳng biết vì lý do gì mà bố mẹ nó chia tay. Nó chỉ biết bố suốt này quát mẹ về son phấn, quần áo. Còn mẹ, mẹ chán ngán bố cảnh ngày nào cũng bỏ cơm đi nhậu nhẹt. Phải chăng đấy chính là lý do mà bố mẹ nó chia tay. Nó khóc, nó không muốn bố mẹ chia tay đâu. Nhìn lên quyển lịch, nó cắn chặt môi, lấy bút đỏ khoanh vào cái ngày mà nó nghe thấy.
Nó chẳng cười nữa. Ai hỏi gì nó cũng gật đầu và nó chẳng buồn nghe. Bố mẹ nó cũng biết nó buồn vì chuyện gì nhưng tính sĩ diện, lòng tự ái của cả hai đã bị đẩy lên cao quá độ rồi.
Cuối cùng thì cái ngày mà nó khoanh đỏ cũng đến. Tối hôm đó, học bài xong, nó xuống nhà thì bố mẹ nó đang bàn chuyện gì đấy. Nó nghe láng máng là thủ tục ly hôn. Nó bước đến gần, nhìn bố mẹ, lí nhí:
- Cả nhà mình ngủ với nhau lần cuối được không ạ?
Lời đề nghị của nó tự nhiên khiến mẹ nó rơi nước mắt, bố nó cũng sững sờ. Bố mẹ nó định nói không rồi nhưng khuôn mặt đáng thương của nó… Bố mẹ nó đồng ý. Cả hai đều không ngờ…
10 giờ đêm, cả nhà nó cùng lên giường đi ngủ. Lâu lắm rồi nó mới được nằm cạnh bố mẹ nên ríu rít kể bao nhiêu là chuyện ngày xưa cả nhà đi chơi thế nào. Nó còn bắt mẹ xoa lưng, bắt bố kể chuyện nữa cơ rồi nó thiếp đi lúc nào chẳng hay mà không thể ý rằng bố mẹ nó, đang nhìn nhau bằng một ánh mắt rất lạ.
2 giờ sáng…
Nó mơ mình đang đi vệ sinh và tiếng lay gọi nhí nhéo bên tai làm nó tỉnh giấc. Mở mắt ra, nó hốt hoảng khi nó đã tè dầm ướt hết cả giường, ướt cả người bố mẹ nó. Nó lí nhí câu xin lỗi. Bố mẹ nó chẳng ai bảo ai lao vào nhà tắm thay đồ. Mãi chẳng thấy bố mẹ ra, nó gọi vọng vào thì:
- Con tự về phòng ngủ tiếp đi nhé, bố mẹ đang bận rồi!
Nghe câu đó, nó cười mỉm rồi tung tăng về phòng mình tiếp tục giấc ngủ ngon. Sáng hôm sau, theo đúng lịch bố mẹ nó sẽ ra tòa nhưng nó lại ngỡ ngàng khi mẹ nó nói bố mẹ nó sẽ không chia tay nữa, sẽ tiếp tục chung sống. Nó cười sung sướng, hỏi đi hỏi lại đến cả chục lần. Bố mẹ nó không ly hôn nữa ư? Nó gọi điện, khoe cả ông bà nội lẫn ông bà ngoại. Còn bố mẹ nó, nhìn nụ cười nở trên môi nó, cả hai đều hiểu, hạnh phúc nhất khi kết hôn chính là nụ cười của con, nên dẹp bỏ sĩ diện cá nhân đi để giữ lấy hạnh phúc gia đình.
Theo blogtin
Bí mật bại lộ khi đứa con vẫn còn trong bụng mẹ
Tôi là một cô gái ương bướng, quậy phá, không sợ trời không sợ đất nhưng lại mù quáng yêu anh. Bố tôi biết điều đó nên gắng sức gán ghép cho tôi và anh thành cặp. Tôi cũng không muốn sẽ chiếm hữu anh cho riêng mình khi anh không có chút tình cảm nào với tôi, nên đã cố gắng thay đổi bản thân mình, dịu dàng hơn, nữ tính hơn.
Rồi dường như càng gần anh tôi lại càng yêu anh nhiều hơn, vẻ lạnh lùng của anh, sự thờ ơ của anh như bóp nghẹt tim tôi. Tôi là con gái một trong gia đình giàu có quyền quý nên khi tôi bị tổn thương bố tôi là người đau nhất. Ông đã thăng chức cho anh, tạo điều kiện để anh có được công danh và tiền bạc, gia đình anh cũng nhờ vậy mà nở mày nở mặt. Nhưng anh vẫn không hề lay chuyển tình cảm. Đúng lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc thì cơ hội đến.
Hôm đó là sinh nhật bố tôi, khi khách khứa tiệc tùng đã tan thì anh đã say khướt và tôi là người phải đưa anh về, ngắm anh say sưa ngủ tôi chỉ có một khao khát được bên anh một đêm thôi cũng đủ rồi.
Sự ích kỷ, tình yêu trong tôi trỗi dậy, tôi sắp xếp một màn kịch như trong các bộ phim vẫn hay có. Tôi vẫn cảm thấy chua xót khi ánh mắt anh nhìn tôi không một mảnh vải che thân trên chiếc giường, nó có chút gì đó sửng sốt nhưng vẫn toát lên vẻ khinh bỉ. Chính điều này đã làm bản năng "ngựa hoang" trong tôi bị đánh thức, tôi phải làm cho anh là chồng tôi, làm cho anh phải phục tùng tôi.
Rồi anh cũng phải cưới tôi khi trên tay tôi là giấy khám thai 4 tuần tuổi, đúng với ngày đã xảy ra vụ việc kia. Đám cưới diễn ra đúng như ý nguyện của tôi, hạnh phúc tràn ngập vì đã có được người đàn ông mình yêu. Cái thai trong bụng dần lớn lên trong sự yêu thương của cả tôi và anh, hình như tình yêu của tôi dành cho anh cũng có kết quả, anh đã chịu cười nói, âu yếm tôi và cũng mong chờ đứa con chào đời. Tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc ấy.
Nhưng rồi bí mật động trời của tôi bị anh phát hiện. Anh âm thầm đi xét nghiệm ADN của em bé và phát hiện ra đó chỉ là cái bẫy của tôi mà thôi. Ngày ấy vì muốn có anh tôi đã không ngần ngại chi tiền cho một cuộc thụ tinh nhân tạo nhằm có một đứa con để ràng buộc anh. Tôi khóc lóc, cầu xin anh tha thứ, tôi làm tất cả cũng chỉ vì tôi quá yêu anh mà thôi.
Anh vẫn điềm tĩnh mà nói: "Em đã làm sụp đổ đi tất cả, tôi đã dần cảm thấy yêu con người của em hơn sau những ngày chung chăn gối, nhưng em đã không nói cho tôi sự thật. Tôi thực sự ghê tởm con người em, em lấy con cái ra làm trò đùa, em xem thường tôi và gia đình tôi quá!".
Từng lời anh nói như xuyên vào trái tim tôi, tôi đã sai lầm, tôi ngu dại đã đánh mất tình yêu của mình chỉ vì những bồng bột của tuổi trẻ, giá như tôi đủ khôn ngoan chờ thời gian thì tôi đã có anh trọn vẹn. Giờ thì tôi đang cay đắng nhìn anh qua lại với người con gái anh yêu. Vì không muốn làm tôi và bố tôi phải mất mặt, anh đề nghị vẫn sống chung với tôi và con nhưng sẽ là dưới một mái nhà hai cuộc sống khác nhau. Thời gian gần đây, anh có quen một cô gái và qua lại với cô ta. Anh cũng kể với tôi rằng cô ấy là một cô gái tốt, rất yêu anh dù biết anh có vợ, và chấp nhận sống sau cuộc sống của anh.
Tôi vẫn rất yêu anh, nhìn anh cưng nựng đứa nhỏ tôi không khỏi có một khao khát muốn anh là của mình. Dù không được như thế thì tôi vẫn mong ngày ngày được nhìn thấy anh đi về trong căn nhà của mình. Và tôi đề nghị anh có thể mang cô ấy về sống chung với chúng tôi. Hằng ngày tôi vẫn chứng kiến chồng và nhân tình quấn quýt bên nhau, đêm đêm nằm ôm gối khóc thầm mà bất lực. Tôi chẳng có tiếng nói nào, mà đúng hơn là tôi không còn đủ tư cách để nói chồng. Ngẫm ra, tôi phải cảm ơn anh vì đã không sỉ nhục tôi, không chối bỏ đứa con của tôi.
Theo Phunutoday
Chỉ vì quá xấu, ngay cả khi tôi có thai, anh cũng không chịu cưới Bi kịch này tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mình từ trước, nhưng sao vẫn thấy hụt hẫng quá. Giá mà anh có thể vì đứa con mà chấp nhận tôi thì tốt biết bao... Việc anh từ chối không chịu cưới tôi có lẽ cũng là một cái kết được báo trước. Giờ anh cưới tôi mới là... chuyện lạ. Ngay...