Biết chồng ngoại tình, tôi cũng ngã vào vòng tay của người đàn ông khác, tôi vô cùng hả dạ vì đã trả thù chồng
Chồng tôi lạnh nhạt bao nhiêu thì anh lại ấm áp và quan tâm bao nhiêu. Nhưng càng ôm anh ta, lòng tôi không hề vơi bớt nỗi cô đơn.
Tôi từng an ủi, vỗ về một người bạn khi chồng cô ấy ngoại tình. Khi đó, tôi dắt bạn đi ăn, đi mua sắm. Tôi bảo rằng, không nắm được thì buông. Đừng buông xuôi, đau khổ vì một kẻ chẳng ra gì. Chỉ đến khi chồng tôi phản bội tôi mới thực sự hiểu cảm giác mà bạn mình đã nếm trải. Đau đớn, hờn ghen, tổn thương, dằn vặt… Nỗi đau đó ngày đêm làm mình nhứt buốt. Thậm chí đã có những phút giây lòng hận thù tràn ngập, tôi đã ước ao có thể giết chết chồng và ả đàn bà trơ trẽn kia.
Nhân tình của chồng là người tôi quen. Những bữa tiệc bạn bè, cô ta có mặt và luôn tự xưng là bạn thân của chồng. Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì. Lại từng nghĩ chồng mình có những người bạn thật tốt. Nhưng ai ngờ, chồng mình sau lưng lại dắt “bạn thân” đi nhà nghỉ.
Tôi đã yêu chồng hết cả thanh xuân của mình. Bốn năm yêu nhau, năm năm làm vợ. Người đàn ông ấy không chỉ là chồng mà là cả cuộc đời, là mọi thứ mà tôi có. Trước đây, tôi luôn nghĩ mình là người đàn bà may mắn và luôn trân trọng hạnh phúc mà tôi đang có. Nhưng khi tôi cố sức gìn giữ thì chồng lại chà đạp tình nghĩa vợ chồng dưới chân để đi ăn nằm với người khác.
Cùng lúc đó, một người bạn của tôi đi nước ngoài trở về. Anh hẹn tôi cùng một vài người bạn gặp nhau uống cà phê sau vài năm không gặp. Tôi cũng đi. Khi uống cà phê xong, bạn bè về hết chỉ hai chúng tôi ngồi lại với nhau. Anh thú thật rằng, sau bao nhiêu năm tháng anh vẫn chưa quên được tôi. Tôi biết, anh ấy yêu đơn phương mình suốt những năm đại học.
Video đang HOT
Khi đau đớn cùng cực vì bị phản bội với chồng, tôi ngã vào lòng người đàn ông yêu tôi. Khi chồng tàn nhẫn đến với nhân tình thì tôi đi ăn, đi chơi với người đàn ông đó. Chồng tôi lạnh nhạt bao nhiêu thì anh lại ấm áp và quan tâm bao nhiêu. Nhưng càng ôm anh ta, lòng tôi không hề vơi bớt nỗi cô đơn.
Tôi ngoại tình bởi tôi muốn chồng nếm trải cảm giác đau đớn bị người thương yêu nhất phản bội. Tôi muốn anh phải trải qua những ngày tháng dằn vặt, ám ảnh, nhức buốt khi người bạn đời ăn nằm với người khác. Khi mối quan hệ của tôi và người đàn ông đó được một tháng thì tôi cố tình để cho chồng biết. Tôi vờ để quên điện thoại, trong đó lưu đầy những tin nhắn yêu thương và cả những tấm hình khi tôi và anh ta vào khách sạn. Tôi biết chồng mình đã đọc hết.
Khi nhận được cái tát như trời giáng của chồng, tôi không khóc mà cười đau đớn: “Anh nói tôi trơ trẽn, là đàn bà trắc nết, lăng loàn. Vậy khi anh ăn nằm với đứa mà anh nói bạn thân thì phải gọi anh là gì? Anh có hiểu cảm giác mà tôi phải chịu đựng từng ngày, từng giờ khi biết chồng mình phản bội không?”.
Sau lần ấy, tôi cắt đứt với người đàn ông kia và sống ly thân với chồng. Một người thương tôi mà tôi lại không có tình cảm. Còn một người tôi dành cả thanh xuân để yêu thì lại nhẫn tâm phản bội. Nỗi đau này của tôi không biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai.
Sôi sục khí thế đi tìm chồng ngoại tình, ai dè vừa thấy mặt ả nhân tình vợ liền ngậm ngùi nhường chồng
Đến khi thấy người mở cửa cho mình, tôi sững sờ không nói nên lời. Đó là vợ cũ của chồng tôi.
Chị ấy cũng bất ngờ khi thấy tôi nhưng vẫn mỉm cười mời tôi vào nhà. Con trai của chị cũng ở nhà, cậu bé lễ phép chào hỏi tôi rồi vào phòng. Khí thế sục sôi trong tôi cũng như trái bóng bị xì hơi, những gì muốn nói cũng không còn nhớ.
Tôi và chồng quen nhau trong hoàn cảnh không tốt đẹp gì. Khi đó tôi là sinh viên mới ra trường làm trợ lý cho chồng tôi, anh là giám đốc kinh doanh. Khi quen anh tôi không hề biết anh đã có gia đình, tôi chỉ biết anh có một cậu con trai 7 tuổi. Anh hoàn toàn không để ai biết về tình trạng hôn nhân của mình. Nhưng dù gì thì cũng là đàn ông đã có con, lại còn là cấp trên nên tôi càng né tránh anh.
Vì thật sự càng quen biết anh thì tôi càng bị rung động. Và anh cũng nhiều lần ám chỉ không thể có tình cảm với tôi. Từ khi theo anh học hỏi, tôi càng tiến bộ, được mọi người trong công ty công nhận. Tình cảm trong tôi dành cho anh dần không thể kiểm soát.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vào một dịp công tác cùng nhau, chúng tôi đã lỡ đi quá giới hạn khi cả hai đều say khướt. Anh sau khi tỉnh táo đã thẳng thắn nói với tôi rằng anh có gia đình, nhưng anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Tôi dù sốc nhưng vẫn không tài nào từ bỏ anh được. Tôi bám vào hai chữ "trách nhiệm" đó của anh để tiếp tục mối quan hệ vụng trộm này.
Anh nói với tôi anh không thể bỏ vợ, dù có yêu tôi cũng không thể. Tôi đã rất tức giận, tìm mọi cách để biết thông tin về người vợ của anh. Nhưng đến khi thấy được hình dáng của chị ấy, tôi liền cảm thấy tội lỗi vô cùng. Trong tấm ảnh tôi tìm được, vợ của anh bị liệt ngồi trên xe lăng, kế bên là cậu con trai 7 tuổi đang ôm cổ mẹ đầy yêu thương. Hóa ra là vậy, làm sao anh nỡ lòng nào bỏ một người vợ thế này? Và làm sao chúng tôi còn có thể thấy nhẹ nhõm khi làm chuyện có lỗi với một người phụ nữ thế này?
Cảm giác tội lỗi, áy náy khiến tôi không còn dũng cảm tiếp tục mối quan hệ vụng trộm này. Tôi đã định ngỏ lời để kết thúc với anh. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn khi tôi biết mình có thai. Tôi không muốn bỏ đi đứa con của tôi và anh. Cùng lúc đó, vợ của anh biết được mối quan hệ của chúng tôi. Anh nói chị ấy rất tức giận và muốn ly hôn. Sau đó không lâu thì anh lấy tôi, vì bị gia đình tôi thúc giục.
Dù anh không nói ra nhưng tôi biết chồng mình luôn áy náy với người vợ cũ. Anh cũng thấy có lỗi với con trai. Tôi không biết đó có phải là vì anh còn tình cảm với vợ cũ hay không, nhưng cảm giác tội lỗi khiến người ta sống không hạnh phúc. Vì thế dù chúng tôi ở bên nhau như mong muốn ban đầu của tôi thì cũng không thể hạnh phúc.
Đến nay thì con trai của tôi đã tròn 3 tuổi, thằng bé giống anh như đúc. Nhưng thời gian gần đây tôi thấy anh rất lạ, thường đi sớm về khuya mà lấp lửng không nói rõ ràng với tôi. Anh hút thuốc nhiều hơn, tâm tình nặng nề như đang đắn đo điều gì đó. Chẳng lẽ anh lại chứng nào tật này mà ngoại tình rồi cảm thấy có lỗi với tôi và con?
Không thể ngồi yên, tôi liền nhờ thám tử tư điều tra thì biết được thời gian này anh thường đến nhà một người phụ nữ. Lòng tôi sục sôi ghen tuông, quyết định phải tìm đến tận nhà nhân tình của chồng để làm cho ra lẽ. Khi đến nơi, tôi chết lặng khi thấy anh bước ra từ ngôi nhà đó. Đợi anh đi rồi tôi hậm hực bấm chuông, tôi muốn nhìn cho rõ gương mặt của người đàn bà muốn cướp chồng mình.
Đến khi thấy người mở cửa cho mình, tôi sững sờ không nói nên lời. Đó là vợ cũ của chồng tôi.
Chị ấy cũng bất ngờ khi thấy tôi nhưng vẫn mỉm cười mời tôi vào nhà. Con trai của chị cũng ở nhà, cậu bé lễ phép chào hỏi tôi rồi vào phòng. Khí thế sục sôi trong tôi cũng như trái bóng bị xì hơi, những gì muốn nói cũng không còn nhớ.
Chị ấy đặt một tập giấy khám sức khỏe trước mặt tôi, đập vào mắt tôi là hai chữ "ung thư".
"Chị biết mình yếu đuối lụy tình, lại còn ích kỷ. Nhưng chị cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Liệu em có thể nhường anh ấy cho chị vài tháng, hay vài năm ngắn ngủi được không? Chị muốn anh ấy thật sự thuộc về chị trước khi chị mất. Chị muốn nhìn thấy con trai của mình sống cạnh cha nó. Sau khi chị mất hai người có thể lại là vợ chồng. Có được không em?".
Trước người phụ nữ đáng thương mà tôi đã tổn thương, cùng với tháng ngày cả tôi và chồng đều thấy dày vò mệt mỏi, tôi đã đồng ý nhường chồng mình. Tôi và chồng quyết định ly thân. Tôi không biết tương lai sẽ thế nào nhưng ít nhất lúc này tôi thấy nhẹ nhõm. Ít nhất là tôi đã có thể làm gì đó để người phụ nữ ấy có thể ra đi nhẹ nhàng hơn, như phần nào trả đi món nợ tội lỗi mình gây ra ngày xưa.
Bạn thân mới sinh, tôi vội khăn vói về quê thăm, bước vào tới sân thì chết lặng vì thấy chồng đang ôm ghì cô bạn Tôi làm kế toán, chồng tôi làm xây dựng. So với tôi, chồng thường xuyên đi công tác hơn. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh sẽ dành cho tôi và con, vì thế tôi cũng không nỡ trách móc anh. Huống hồ, đàn ông càng kiếm nhiều tiền thì vợ phải chấp nhận anh ấy bận rộn. Tôi lấy chồng đã...