Bị sảy thai đã đau đớn lắm rồi vậy mà khi chồng vào viện thăm, anh buông một câu khiến tôi sống không bằng chết
Lúc đó tôi hoảng loạn lắm, vừa gọi cho chồng vừa khóc và nói anh về. Chồng tôi nghe điện thoại xong cũng bắt xe về với vợ liền.
Vợ chồng tôi kết hôn 8 năm nhưng mãi không có con. Chúng tôi đều đã đi khám sức khỏe sinh sản, bác sĩ nói cả 2 hoàn toàn bình thường. Nhưng chồng tôi là người đa nghi, anh không tin vào những lời nói đó mà đoán rằng vì tôi đã từng phá thai nhiều lần nên bây giờ mới chậm đường con cái.
Suốt những năm qua, chúng tôi chạy chữa không biết bao nhiêu nơi, tốn bao nhiêu tiền của. Mỗi một lần đi tìm thầy thuốc là một lần hy vọng. Để rồi kết quả không như ý, hy vọng trong tôi lại tắt ngấm.
Chồng tôi thấy mãi không có con nên cũng sốt ruột. Lại nghĩ tôi là nguyên nhân nên anh đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi. Đã có lúc, tôi thấy cuộc hôn nhân của mình như rơi vào vực thẳm. Chúng tôi đều chán nản và hết hy vọng. Tôi cũng cảm thấy buồn khi chồng luôn nói những câu khiến tôi thêm đau khổ. Thế rồi, khi tôi đang nghĩ đến việc sẽ giải thoát cho cả hai thì tôi phát hiện mình có thai.
Suốt những năm qua, chúng tôi chạy chữa không biết bao nhiêu nơi, tốn bao nhiêu tiền của. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết điều gì đã giúp mình có thai. Nhưng đối với tôi, đó là quả ngọt sau bao ngày tôi vun đắp, gieo trồng. Tôi mang thai, chồng tôi vui lắm. Anh không còn đi làm về muộn hay tụ tập với đám bạn sau giờ làm nữa. Anh còn lên mạng, tìm những món ăn bổ dưỡng để tẩm bổ cho tôi.
Khó khăn lắm mới có con nên chồng tôi thuyết phục vợ ở nhà để dưỡng thai. Tôi lại nghĩ cơ thể mình khỏe mạnh nên muốn đi làm. Hơn nữa, nếu tôi nghỉ việc, sau này xin làm lại cũng khó. Mà phụ nữ ở nhà nội trợ thì đàn ông lại dễ sinh hư. Vậy nên tôi đã xin chồng để mình tiếp tục đi làm.
Thời gian đầu chồng tôi vẫn đưa đón vợ hàng ngày. Nhưng dạo gần đây, công ty anh chuyển địa điểm đến một nơi khác xa hơn. Tôi đành phải tự đi một mình. Hôm nào mưa gió, tôi lại gọi xe taxi.
Hôm ấy trời mưa to, chồng tôi lại đi công tác nên tôi không thể nhờ chồng. Điện thoại cho taxi nhưng nơi nào cũng máy bận, tôi bèn lấy xe máy ra để đi làm.
Xong rồi anh cũng bỏ đi mặc cho tôi đang khóc nấc vì hối hận. (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình mang thai nên đã cố tình đi chậm. Nhưng vì mưa lớn, hạn chế tầm nhìn nên tôi đã tông vào ổ gà. Khi ngã xe, bụng tôi đập vào xe nên rất đau. Sau đó mọi người đưa tôi vào viện cấp cứu.
Cấp cứu xong, bác sĩ nói không nghe thấy tim thai. Lúc đó tôi hoảng loạn lắm, vừa gọi cho chồng vừa khóc và nói anh về. Chồng tôi nghe điện thoại xong cũng bắt xe về với vợ liền. Vào bệnh viện thăm tôi, anh chẳng hỏi thăm mà chửi tôi: “Cô vui rồi chứ? Giờ thì con mất rồi, cô thoải mái đi làm rồi đấy. Tại sao cô không chết quách đi?”. Xong rồi anh cũng bỏ đi mặc cho tôi đang khóc nấc vì hối hận.
Cả tuần nằm viện, chồng tôi không đến thăm tôi một lần nào cả. Đã vậy lúc tôi về nhà, anh cũng không nói chuyện với tôi. Những gì chồng tôi nói trong viện là không sai. Tôi không xứng đáng được làm mẹ, phải không các bạn?
Theo Afamily
Vợ cũ là oan gia (Phần 16)
Cô sẽ thu thập đầy đủ chứng cứ của Mỹ, khiến cô ta hết đường chối cãi. Sau đó cô sẽ làm rùm beng mọi thứ lên khiến anh ta bẽ mặt. Cô là một người không thích tranh đấu, nhưng động đến cô, cô nhận định sẽ đáp trả.
- Ở nơi làm việc nghiêm túc thế này mà diễn trò lố lăng chẳng ra đâu vào đâu. - Hiệp buông một câu nói rồi đi qua hai người đến tới chỗ thang máy.
Tiến nghiêng đầu như không hiểu được người này là ai mà có thể nói những lời đó. Còn Hồng Nhung thì đương nhiên hiểu được câu nói đó nhằm vào cô. Anh ta khó chịu sao?
Hồng Nhung quay lại nói với Tiến:
Video đang HOT
- Em phải lên làm, có gì chiều về em sẽ liên lạc với anh nhé.
Tiến mỉm cười gật đầu:
- Được, anh chờ.
Tiến rời đi thì Hiệp đã phát ra một tiếng cười nhẹ như khinh bỉ. Hồng Nhung giả vờ không để ý đến điệu cười đó của anh ta. Sau vụ của Mỹ, cô thật sự không muốn tỏ ra quen biết với chồng cũ. Thiết nghĩ anh ta nên tránh xa đời cô một chút kẻo lúc nào đó cô tức nước vỡ bờ, chiến tranh xảy ra thường sẽ để lại thương vong cho cả hai bên mà.
Trong lúc chờ thang máy, không hiểu sao hôm nay ai chiếm thang máy lâu như vậy, Hiệp có quay sang hỏi người trợ lý của mình một câu như thế này:
- Sắp đến sinh nhật Mỹ, cậu có nghĩ ra được món quà nào cho cô ấy không?
Hồng Nhung biết anh ta đang cố tình, nhưng cô lại nghĩ trong đầu anh ta nên cưa sừng trên đầu để làm quà cho Mỹ. Nghĩ đến đó Hồng Nhung không nhịn được liền phì cười.
- Cô cười cái gì? - Hiệp quay sang hỏi.
- Nghĩ đến chuyện cười thì phải khóc sao?
- Cô...
- Vả lại từ giờ đừng có bắt chuyện với tôi, chúng ta không quen nhau.
Người trợ mắt tròn mắt dẹt không hiểu, liền hỏi nhỏ:
- Anh, cô ta là...
- Vợ cũ.
Người trợ lý đột nhiên cứng họng vì biết mình vừa chọc vào một cái nhọt của sếp, anh ta mím môi lại rồi chỉ biết ngậm ngùi cúi đầu xuống.
Cửa thang máy mở ra, họ cùng bước vào bên trong. Hiệp lấy tập tài liệu trên tay của trợ lý, bảo:
- Công ty bên đây vừa đưa ra một ý tưởng khá hay, mà chốt giá rẻ hơn nên chúng ta cho họ một cơ hội.
- Cái gì? - Hồng Nhung quay sang.
- Cô đừng bắt chuyện với tôi, tôi đang nói chuyện với trợ lý của mình.
- Anh...
- Cô biết chúng ta làm việc trên cơ sở tự nguyện, là sếp cô muốn vậy, tôi cũng chỉ đành thuận theo thôi.
Hồng Nhung biết anh ta đang cố tình, nhưng cô lại nghĩ trong đầu anh ta nên cưa sừng trên đầu để làm quà cho Mỹ. (Ảnh minh hoạ)
Hồng Nhung nghiến răng:
- Có phải anh đã âm mưu ngay từ đầu không?
Hiệp nhún vai:
- Thương trường không dành cho những kẻ ngu ngốc. Với lại, có trách hãy tự trách bên cô làm việc không uy tín đi. À, mà tôi còn nghe nói...
Nói đến đây Hiệp đột nhiên dừng lại khiến Hồng Nhung càng thêm tò mò. Có chuyện gì mà cứ úp úp mở mở, nói thẳng toẹt ra xem nào?
Hiệp xoa nắn cổ tay mình, mặt mũi đểu giả nói:
- Nghe nói dự án lần này không cần cô phải ra sức giúp đỡ nữa, đã có người khác thay thế.
Cái từ "ra sức giúp đỡ" anh ta cố tình nhấn mạnh để trêu tức cô. Hồng Nhung nuốt cơn giận vào trong lòng, vì cô biết lý do vì sao sếp lại hành xử như vậy. Nhưng nếu như anh ta không đệm vào câu cho chị ta, thì chị ta liệu có đá cô ra khỏi dự án không? Bao nhiêu năm làm việc trong công ty, cô chưa bao giờ để mất điểm trong mắt cấp trên. Vậy mà lần này...
Cửa thang máy vừa mở ra, Hồng Nhung đã đi thẳng vào phòng sếp. Cô còn cố tình chèn Hiệp lại khiến anh ta suýt đâm vào cửa thang máy.
- Này...
Hiệp lớn giọng gọi lại nhưng Hồng Nhung không thèm nghe. Vào đến phòng sếp, cô đập tay xuống bàn chị ta mà đối chất:
- Chị làm như vậy thì lợi ích của chúng ta ở đâu? Tại sao chúng ta phải xuống nước với một kẻ phá vỡ hợp đồng?
Sếp vừa gõ máy tính vừa nói giọng nghiêm nghị:
- Ra ngoài đi, tôi sắp phải gặp công ty bên họ rồi.
- Chị...
- Chuyện này không có trách nhiệm của cô nữa, cô đừng xen vào.
Hồng Nhung nhìn người phụ nữ này một hồi lâu, không nói được gì chỉ biết tức giận xô cửa ra ngoài. Vừa lúc đó Hiệp đi tới, cười với cô một nụ cười đắc thắng. Hồng Nhung nghiến răng lườm anh ta, lần đầu tiên cô muốn cào nát khuôn mặt này ra. Muốn trả thù cô nên giở cái thói hèn hạ này, tưởng cô không biết sao? Được, vậy đừng trách cô khiến anh khóc không thành tiếng.
Cô sẽ thu thập đầy đủ chứng cứ của Mỹ, khiến cô ta hết đường chối cãi. Sau đó cô sẽ làm rùm beng mọi thứ lên khiến anh ta bẽ mặt. Cô là một người không thích tranh đấu, nhưng động đến cô, cô nhận định sẽ đáp trả.
...
Hồng Nhung nhờ người tìm hiểu thông tin về cậu bạn của Mỹ, được biết hai người này học cùng nhau thời cấp ba, đã có quan hệ trên mức bạn bè một thời gian. Sở dĩ người ta dùng từ "trên mức bạn bè" với cô là cả hai không hề công khai chuyện hẹn hò, họ chỉ có những cử chỉ thân mật, thậm chí là đến nhà nhau chơi hay đi qua đêm cùng với nhau. Sau đó Mỹ sang Sing du học, cậu bạn ở lại tiếp quản công việc kinh doanh của bố mẹ, hai năm sau khi Mỹ đi Sing, cậu ta lấy một người vợ môn đăng hộ đối, giúp cậu phát triển công việc. Mọi chuyện tưởng như đã hết giữa hai người, nhưng họ vẫn giữ liên lạc, một nhau gặp khoảng 2 lần vào những dịp Mỹ trở về.
Rõ ràng có điều gì đó mờ ám trong chuyện này, họ có tình cảm với nhau nhưng lại không công khai. Chính mắt cô đã thấy họ ôm hôn nhau trong nhà hàng, điều đó không thể chối cãi được. giờ cô chỉ cần tìm một bằng chứng thuyết phục nữa thôi.
Mải tìm hiểu nên Hồng Nhung quên luôn sự tồn tại của Tiến. Mãi tới hai ngày sau anh ta mới đứng dưới chung cư của cô đợi. Anh cũng không gọi điện, chỉ đứng ở đó cho đến khi thấy xe cô từ hầm lao ra liền chặn lại. Cái xe cà tàng này phanh lúc giật lúc không khiến cô suýt nữa lao người về phía trước, may mà Tiến giữ lại được.
Anh nói giọng giận dỗi:
- Em coi anh là trò đùa của em sao?
Hồng Nhung đúng là đã quên mất chuyện này, cô ú ớ không biết phải trả lời thế nào.
- Anh cứ suy nghĩ mãi, nhưng rồi anh nhận ra người đàn ông đó. Em đang giận dỗi gì anh ta nên mới nhận lời hẹn hò với anh phải không?
Cô là một người không thích tranh đấu, nhưng động đến cô, cô nhận định sẽ đáp trả. (Ảnh minh hoạ)
Trời đất, người ta nói quả không sai. Thông minh quá cùng là một nỗi khổ. Hồng Nhung dựng xe gọn vào lề đường, cô nói:
- Không phải, tại mấy hôm nay em bận quá.
- Bận? Anh tưởng khi người ta đang yêu, việc vàn với họ đều không quan trọng nữa. Rốt cuộc mục đích của em là gì hả Hồng Nhung?
Hồng Nhung ôm trán mình, đây quả là một câu hỏi khó? Nhưng cô vẫn nhìn anh và đáp:
- Em muốn mình có một mái ấm, em muốn sinh con. Mục đích của em thiết thực và không có mơ mộng. Chắc bởi vì thế nên anh nghi ngờ em. Tiến, em đã hơn ba mươi rồi, em không thể dịu dàng hay ngây ngô như những đứa con gái đôi mươi nữa. Nếu anh không thể chịu được chuyện này thì xin lỗi, chúng ta dừng lại đi. Dù sao mới cũng chỉ mới bắt đầu thôi.
Hồng Nhung gạt chân chống định rời đi thì Tiến giữ cô lại. Anh ôm cô thật chặt. Con người anh nghiêm túc, kỷ luật nhưng lại luôn thích thể hiện tình cảm ở chốn đông người như thế này sao?
- Buông em ra.
- Anh xin lỗi! - Tiến nói khiến những cái giãy giụa của Hồng Nhung yếu dần đi - Anh xin lỗi nhưng anh không kìm được lòng mình. Đã lâu lắm rồi anh mới lại yêu.
Hồng Nhung thở dài, tự nhiên cô thấy mình như một cái bóng của vợ anh trong lòng. Anh yêu cô, hay là yêu một ai đó giống như vợ anh? Song, mục đích của cô cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cô không yêu người này, cô khẳng định như thế. Nhưng cô không còn cách nào khác nữa cả. Trong cô chỉ toàn sự tức giận, trống rỗng và ham muốn một hơi ấm. Tiến có thể khoả lấp sự trống rỗng, cho cô một hơi ấm tạm bợ, nhưng còn sự tức giận vô cớ này thì sao?
Có lẽ phải đợi đến khi cô tìm được bằng chứng để lật đổ cái thói ngông cuồng của Hiệp đi mới được.
Theo Eva
Giữa bữa cơm bị em chồng "bóc mẽ", nàng dâu chỉ đáp một câu mà vị thế đảo lộn, được cả bố mẹ chồng bênh vực Lời nói của Trang khiến cô em chồng chết sững. Trước ánh nhìn của mọi người, Trâm xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu vì chị dâu cao tay không dễ bắt nạt. "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Mày cứ chuẩn bị tinh thần trước khi kết hôn đi, kẻo bao giờ có gặp chuyện, còn biết đường...