Bỉ ổi chồng chưa “cởi quần” tức là chưa “làm ăn gì hết”
Anh bảo rằng, hai người mới hẹn hò và đây là lần đầu tiên họ dắt díu nhau vào nhà nghỉ. Rồi như tôi nhìn thấy vì anh chưa cởi quần nên chưa “làm ăn được gì hết”.
Tôi cười khẩy vì cái màn ngụy biện trơ trẽn của kẻ ăn vụng.
Chào mọi người!
Lúc này đây, khi phát hiện ra chồng ngoạ.i tìn.h thực sự ngay trước mắt mình, lúc này đây khi chồng đã hết đường chối cãi, lúc này đây khi chồng đang cầu xin tôi một lối thoát quay về… sao tôi lại buồn, chán nản và suy sụp niềm tin vào người chồng đã gối ấp tay kề suốt 3 năm qua thế nào.
3 năm vợ chồng, có lẽ những ngày hạnh phúc của tôi chỉ thực sự có từ khi mới cưới cho đến lúc tôi mang bầu và sinh con. Có lẽ, tính cụ thể ra, thời gian ấy cũng ngót nghét được 1 năm. Nhưng còn 2 năm còn lại, tôi luôn phải sống trong sự nghi ngờ, nỗi chạnh lòng vì biết chắc chồng ngoạ.i tìn.h. Tuy nhiên, do chưa có bằng chứng, nên tôi không dứt khoát lòng mình được.
Thậm chí, vì “ăn vụng” quá sạch nên chồng tôi vẫn cứ tỏ ra là người đàn ông đạo mạo, đường hoàng và còn nhiều lần lớn tiếng trước mặt vợ. Khi tôi nói bóng gió anh đi với con đàn bà khác, ăn ngủ với con đàn bà khác, anh chẳng ngần ngại chử.i bới om sòm hay thẳng tay tát tôi, đạp tôi những cái trời giáng.
Video đang HOT
Sau khi đán.h v.ợ những trận đòn đau điếng tới bầm giập mặt mày, tới mức tôi không dám đi ra đường trong cả tháng vì sợ mọi người phát hiện. Sau đó, anh lại nịnh nọt giảng giải là vợ dù chồng có thế này thế nọ, có lừa dối này kia thì vẫn phải tự nguyện chấp nhận tha thứ. Không thể có thói hư tật xấu tự vùng lên kia được trong cái gia đình này.
Chỉ đến mới đây, khi con đã lớn hơn và đi mẫu giáo, tôi mới đi làm trở lại. Lúc này, tôi đã tự chủ về kinh tế và không còn ăn bám chồng nữa. Tôi cũng cố gắng dành thời gian bí mật để theo dõi chồng.
Nhưng khi sự thật trần trụi được phơi bày ra trước mắt, dù căm tức song tôi vẫn lại thấy đau lòng. Người ta nói “mắt thấy tim đau” quả không có sai. Song chỉ khi bắt tại trận chồng và cô ả nhân tình kia trên chiếc giường một nhà nghỉ, vì chồng tôi chưa đến đoạn cao trào lột chiếc quần dài ra để quan hệ thì anh vẫn chối cãi. Anh bảo rằng, hai người mới hẹn hò và đây là lần đầu tiên họ dắt díu nhau vào nhà nghỉ. Rồi như tôi nhìn thấy vì anh chưa cởi quần nên chưa “làm ăn được gì hết”.
Tôi cười khẩy vì cái màn ngụy biện trơ trẽn của kẻ ăn vụng. Một thằng đàn ông đã dám làm mà không dám nhận tội. Trong khi ả kia đã trần trụi không một mảnh áo che thân trên người. Còn chồng tôi chỉ còn mỗi chiếc quần chưa cởi mà vẫn to mồm chối bay chối biến được.
Tôi sốc và bỗng ghê tởm thái độ của chồng. Tôi không thể tin được chồng tôi là một thằng đàn ông hèn hạ như thế. Vì vậy, không chịu nổi người chồng như vậy, tôi quyết định l.y hô.n. Tôi bảo chồng rằng tôi không bao giờ chấp nhận được chuyện này. Tôi coi như đã giải thoát khỏi gánh nợ đời vì đời tôi còn dài lắm..
Nhưng thoát được thằng chồng đốn mạt thế này, tôi cứ tưởng những ngày tháng sung sướng, thoải mái của mẹ con tôi bắt đầu. Song hắn vẫn liên tục làm phiền, quấy rối trong thời gian chúng tôi ly thân với những hành động vô cùng bỉ ổi.
Là phận đàn bà, ban đầu tôi không thể làm gì anh ta. Song càng nhân nhượng, anh ta càng lấn tới. Và tôi quyết cho chồng khốn nạn phải danh bại thân liệt. Một mặt tôi dọa sẽ kiện hắn. Mặt khác tôi đến cơ quan chồng làm um lên cho hắn mất hết cả thể diện. Và hắn nhanh chóng bị chuyển công tác vì những vụ b.ê bố.i lùm xùm này. Sau đó, tôi vẫn đơn phương l.y hô.n và nuôi con một mình.
Hơn 1 tháng nay sau khi đã l.y hô.n xong người chồng đểu giả, tôi thấy cuộc sống của tôi dù khó khăn vất vả nhưng đã thoải mái hơn. Tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu và luôn nghĩ, qua cơn sóng gió sẽ ngắm mặt trời lên.
Là phụ nữ nên tôi cũng mong một mái ấm gia đình nhỏ yên bình, ấm áp. Tôi cũng chẳng muốn 2 vợ chồng li dị rồi khổ thân con cái, chẳng muốn nghĩ đến việc mình sẽ trở thành mẹ đơn thân. Chỉ vì bất đắc dĩ tôi mới phải như vậy thì thương mình một nhưng tôi thương con 10. Tôi đang cố gắng sống thật tốt cho thằng đểu kia sáng mắt ra. Nhưng tôi cũng sợ, với tính khí của hắn ta hung hăng và nhỏ nhen như vậy, hắn ta sẽ có ngày quay về “tính sổ” với tôi hoặc sẽ bắt con tôi đi mất? Nghĩ tới việc anh ta quay lại như vậy mà tôi sợ sệt và hãi hùng quá rồi.
Theo VNE
Chồng cứ ngồi vào mâm là "bới lông tìm vết"
Đừng nói gì đến chuyện khen ngon theo... phép lịch sự! Cứ ngồi vào mâm là anh "bới lông tìm vết".
Chị Ngọc xách giỏ, dắt xe đi chợ, miệng lẩm bẩm một câu quen thuộc:
- Riết rồi chẳng biết ăn cái gì!
Chị Ngọc không phải là bà nội trợ vụng về, ngược lại là đằng khác. Người ngoài nhìn vào mâm cơm nhà chị không khỏi trầm trồ. Dinh dưỡng đầy đủ, màu sắc phong phú, thơm ngon. Bữa cơm nhà chị lúc nào ít nhất cũng phải ba món, không có chuyện trùng lặp thực đơn. Vốn khéo tay, chịu khó dành thời gian học hỏi cùng với đam mê nấu nướng, tay nghề chị ngày càng khá hơn. Đi đâu tụ họp bạn bè, chị đều được mọi người ngưỡng mộ và khen ngợi vì biết nấu nhiều món, trình bày đẹp mắt.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng, chồng chị thì lại không nghĩ thế. Anh vốn khó chiều, lại kén ăn, ít khi ghi nhận nỗ lực của vợ. Đừng nói gì đến chuyện khen ngon theo... phép lịch sự! Cứ ngồi vào mâm là anh "bới lông tìm vết". Hôm nay ăn món này thì anh nhắc món kia, chép miệng. Rồi anh so sánh, ch.ê ba.i. Sao canh khoai mỡ mà không thấy đi chung với tép kho ba chỉ? Sao đậu que mà không chấm chao mà lại kho quẹt? Cái món này, lẽ ra phải cho thêm thật nhiều hành lá mới đúng điệu... Dường như nhìn tô dĩa nào trên bàn anh cũng thấy có thiếu sót. Rồi thì anh mang những thứ đã được thưởng thức bên ngoài ra kể, tỏ ra sành điệu. Nhìn thái độ của anh, chị Ngọc vừa giận vừa bực. Đàn ông gì mà khó chịu, v.ô duyê.n đến thế! Chẳng lẽ lại sẵng giọng bảo, thì thôi, anh đến chỗ nào ưng ý mà ăn cho vừa lòng!
Nhớ hồi mới quen, anh làm công nhân quèn, ăn tô mì gói không rau không trứng chị làm, cũng vui vẻ kêu ngon đáo để. Cuộc sống ngày càng dễ thở hơn, chị cũng "tăng đô" cho bữa cơm gia đình, nhưng sự hào hứng của chồng con dường như ngày càng tỷ lệ nghịch. Ăn gì cũng kêu ngán. Dọn gì cũng uể oải lấy lệ. Có người nội tướng nào mà chẳng thấy muốn tắt bếp cho xong!
Chị Ngọc chán nản than, chồng mình "vọng ngoại", chỉ thích quán xá nhà hàng. Bao người mơ một bữa cơm canh nóng sốt, nhiều rau ít béo, đơn giản mà ngon còn không có. Đằng này, chị quan tâm tới bao tử cả nhà, để ý từng sở thích nhỏ trong ăn uống, mà vẫn không đủ sức làm cho mấy cha con hài lòng.
Hôm rồi có bạn rủ qua nhà chơi, tới bữa chồng bạn về, bạn vô tư bảo, anh coi có gì ăn tạm dùm, em bận khách rồi. Chồng bạn vui vẻ xuống bếp, lục đục nấu nướng. Bạn bảo: "Ông chán lắm bà ơi, chẳng biết thưởng thức gì cả, cho gì ăn nấy, không bao giờ ý kiến ý ve. Tui có bày biện nấu nướng gì thì cũng như không, ông buông đũa đứng lên là quên ngay mình vừa được xơi món gì. Có chồng như thế, chả muốn vô bếp chi cho nhọc...".
Chị Ngọc tần ngần nghĩ, chẳng biết, giữa một ông chồng thờ ơ với chuyện cơm nước, mặc kệ vợ muốn nuôi sao cũng được, với một quý ông cái gì cũng ch.ê ba.i cấm cảu như chồng mình thì bà vợ nào khổ hơn. Hay đàn bà, vốn chỉ thích loay hoay tự làm khổ mình? Đường đến trái tim đàn ông phải đi qua bao tử, câu ấy quen thật, nhưng muốn làm vừa khẩu vị của chồng cũng không dễ dàng gì. Huống hồ bây giờ là thời của cơm hàng cháo chợ, mở cửa ra là gặp hàng ăn, từ cơm bụi bình dân đến nhà hàng mát rượi...
Theo VNE
Vá màng trinh vì người yêu thích thế Cô vá trinh nhưng chính là vá lại quá khứ, vá lại sai lầm của mình. Và cô muốn nhờ nó mà tìm được một hạnh phúc mới. Vậy có gì là sai đâu. - Thế nào, có làm không? Người đàn ông đeo khẩu trang kín mặt hất hàm về phía cô mà hỏi. Cái giọng ồm ồm khàn khàn cô không...