Bị nhà chồng nói vô dụng, tôi bực bỏ đi du lịch 1 tuần, lúc về ai cũng khép nép xin lỗi
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: “Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không?”.
Ngày trước khi đưa chồng về ra mắt, chị gái tôi đã khuyên đừng lấy anh. Nhưng vì yêu tôi cứ cố chấp cưới. Chị tôi không đồng ý vì gia đình anh khá phức tạp, nhà 3 anh em trai, chồng tôi là con cả, mẹ chồng lại mất sớm. Cưới về sẽ phải ở chung. Tôi cứ nghĩ đơn giản, ở chung mình là dâu cứ chịu khó, nhẫn nhịn thì sẽ được nhà chồng yêu thương nhưng không phải thế.
Về làm dâu, tôi phải dậy từ 5h30 để đi chợ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi dọn dẹp. Chiều tối đi làm về lại tất tả vào bếp nấu cơm, dọn dẹp phục vụ cả nhà chồng. Mấy năm đầu nhà toàn đàn ông tôi không trách, nhưng khi có 2 cô em dâu nữa thì mọi thứ vẫn thế. Tôi vẫn lo nội trợ, cơm nước. Cô em dâu thứ thì mải bán hàng, mỗi tháng đưa cho tôi 3 triệu tiền thức ăn. Còn cô em dâu út thì lười, toàn lấy cớ bầu bí, con nhỏ không làm gì.
Là chị dâu cả, tôi đành nhận hết mọi việc về, không muốn tị nạnh với các em sợ bất hoà. Vậy mà bố chồng không hài lòng, chồng thì thờ ơ, chê bài tôi người lúc nào cũng đầy mùi thức ăn, ngoại hình xuống cấp… Chưa kể 2 cô em dâu cũng khinh khỉnh ra vẻ tôi đi làm chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ giỏi ăn bám chồng. Bị đối xử không tốt tôi vẫn cố nín nhịn không dám than vãn với nhà ngoại. Cho đến khi nhà chồng giỗ cụ vào ngày chủ nhật nhưng một mình tôi vẫn lo đi chợ, cơm nước, đồ cúng.
Tất bật làm cỗ không một ai giúp, lúc bưng đồ lên để cúng không may tôi vấp chân ngã làm đổ hết. Vậy là bố chồng và chồng xúm vào mắng tôi: “Vô dụng! Có mâm cơm bưng cũng không xong. Chị để tôi cúng khấn kiểu gì đây?”. Các em thì thở dài, tỏ vẻ không vui. Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết xin lỗi, nhưng cũng không có ai bênh hay an ủi tôi một câu.
Làm lại mâm cơm khác mà tôi cứ khóc vì tủi thân, vậy mà chồng lại bảo: “Oan cái nỗi gì mà khóc!”. Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Đúng lúc đang chán nản, đám bạn Đại học lại nhắn tin rủ đi du lịch, tôi đồng ý luôn. Vậy là tôi đi vào 2 hôm sau chẳng cần suy nghĩ gì. Tôi đi, chỉ thông báo chứ chẳng xin phép ai khiến nhà chồng khó chịu vô cùng.
Video đang HOT
Hơn 10 năm làm vợ, làm dâu tối mặt tối mũi ở nhà chồng không biết hưởng thụ, sống cho bản thân, giờ tôi thấy thoải mái quá. Tôi cũng suy nghĩ sau chuyến du lịch có lẽ sẽ dọn ra ngoài ở riêng, ly thân chồng để suy nghĩ lại tất cả. Bao năm làm dâu họ biến tôi thành người giúp việc chứ chẳng có chút tôn trọng nào. Càng nghĩ tôi càng chán.
Ngày kéo vali về, cả nhà chồng thấy tôi mà ai nấy đều khép nép. Chồng xin lỗi tôi về tất cả, bố chồng thì bảo: “Con về là tốt rồi”. Lên phòng, chồng tâm sự với tôi: “Không có em, ở nhà loạn hết cả lên. Cơm nước không ai lo, nhà cửa không ai dọn. 2 đứa em dâu thì cãi lộn tùm lum vì không đứa nào chịu nội trợ. Em về nhà mình mới có cơm ngon canh ngọt”.
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: “Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không? Em về đây lấy chút đồ rồi ra ngoài ở. Chúng ta sẽ ly thân, em muốn kết thúc sự nghiệp làm giúp việc cho nhà anh”. Chồng hoang mang xin lỗi, níu kéo tôi đủ cách nhưng tôi vẫn dứt áo ra đi. Tôi không muốn ở lại căn nhà này nữa, dù họ đã nhận ra “giá trị” của tôi.
(hongphuong…@gmail.com)
Anh rể giàu chị gái mang cả xe quà về biếu Tết, đưa khăn tắm cho chị liếc nhìn vào tôi sợ ngây người
Chị tôi đi làm chỉ đủ nuôi thân thôi, tiền bạc trong nhà đều do anh rể kiếm ra. Chiếc ô tô này cũng là quà anh rể tặng chị tôi nhân dịp sinh nhật chị ấy.
Chị gái tôi lấy chồng năm ngoái. Lúc chị lấy chồng, gia đình tôi ai cũng mừng vì anh rể giàu có lại tốt bụng và rất chiều vợ. Từ đó đến nay, anh rể quan tâm bố mẹ vợ hết mực, chẳng bao giờ tiếc ông bà điều gì.
Dịp Tết chị gái còn phải ở nhà chồng vì gia đình anh nhiều khách khứa, cần sự có mặt của con dâu trong những ngày Tết. Bởi thế chị tôi tranh thủ về chơi với bố mẹ từ trước Tết. Chị lái xe riêng, một mình chị về do anh rể cuối năm rất bận.
Chị tôi đi làm chỉ đủ nuôi thân thôi, tiền bạc trong nhà đều do anh rể kiếm ra. (Ảnh minh họa)
Cô bác và họ hàng nhà tôi thấy chị lái xe chở cả một xe quà tặng về biếu Tết bố mẹ, toàn là đồ nhập khẩu đắt tiền, ai cũng phải xuýt xoa ghen tị. Anh rể tôi đúng là đáng đồng tiền bát gạo, vừa có điều kiện vừa rất rộng rãi, hào phóng với nhà vợ. Chị tôi đi làm chỉ đủ nuôi thân thôi, tiền bạc trong nhà đều do anh rể kiếm ra. Chiếc ô tô này cũng là quà anh rể tặng chị tôi nhân dịp sinh nhật chị ấy.
Bố mẹ tôi vui lắm, không phải vì quà chị gái mang về mà vì thấy con gái sống hạnh phúc, có một cuộc hôn nhân viên mãn. Chị gái về chơi ngủ lại một tối, hai chị em gái ngủ chung phòng, trước đây chị còn ở nhà chúng tôi cũng vẫn ở chung như thế.
Buổi tối chị tôi đi tắm, gần xong chị gọi với ra nhờ tôi lấy hộ khăn tắm. Cánh cửa hé ra, chị gái thò tay đón lấy khăn tắm tôi đưa. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà tôi phải hoảng hốt kêu lên khi nhìn rõ cánh tay và phần thân trên ở trần của chị gái mình. Trên cơ thể chị có rất nhiều dấu vết xanh tím, mới cũ khác nhau, trông rất đáng sợ. Nhất là da chị tôi trắng nên những dấu vết ấy lại càng nổi bật.
Đợi chị tắm xong, tôi quyết hỏi cho bằng được. Không thể giấu em gái, chị tôi cuối cùng đã thừa nhận những vết tích đó đều là do anh rể gây ra khiến tôi sợ ngây người.
Chị gái kể khi ra ngoài anh rể luôn đeo chiếc mặt nạ lịch sự, tử tế và lịch lãm nhưng đó không phải là bản chất thật sự của anh. Lúc về nhà, không còn những ánh mắt của người ngoài nhìn vào, anh rể mới bộc lộ sự thô lỗ, cộc cằn tới cay nghiệt của mình.
Anh đối xử với chị tôi thô lỗ từ lời nói đến hành động. Không đến mức là đánh vợ thâm tím mặt mày phải nhập viện nhưng mấy hành động kiểu như vặn tay, túm tóc thì là chuyện thường xuyên. Hễ chị không làm vừa ý mình là anh ta mạt sát, chỉ trích chị bằng những lời rất nặng nề.
Lẽ nào cả cuộc đời của chị cứ thế chôn vùi theo cuộc hôn nhân này ư? (Ảnh minh họa)
Buổi tối trong phòng ngủ cũng vậy, anh ta luôn thô lỗ bắt vợ chiều theo mình không để ý tới cảm xúc của vợ. Bởi thế mà trên cơ thể chị tôi lúc nào cũng có dấu vết xanh tím, vết cũ chưa khỏi đã lại có thêm vết mới. Chị nói chiếc ô tô kia nào phải anh ta tặng sinh nhật, do một lần anh ta quá quắt, chị đòi ly hôn nên rể tặng quà xin lỗi.
"Chị không bỏ được, có lẽ chị cũng là loại người giống như anh ta, trọng hình thức và sĩ diện. Bây giờ chị ly hôn, mọi thứ vỡ lở thì chị không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Rồi gia đình mình sẽ bị xì xào chỉ trỏ...", chị tôi mệt mỏi trả lời khi tôi nói tới chuyện ly hôn.
Tôi biết phải khuyên chị thế nào? Giàu có mà không hạnh phúc thì cũng đâu còn ý nghĩa? Lẽ nào cả cuộc đời của chị cứ thế chôn vùi theo cuộc hôn nhân này ư? Anh chị chưa có con, rồi sau này chị sinh cháu thì cháu tôi sẽ lớn lên thế nào khi có một gia đình như vậy?
Tuyên bố với nhà chồng "nhất định đẻ con trai" mà ai cũng mừng, nhưng biết lý do đằng sau thì tất cả cúi mặt Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì bêu xấu, lên án mẹ chồng không ra gì. Bố chồng tôi là trưởng họ nên rất đặt nặng việc có cháu trai, ngày xưa bà đẻ 3 đứa con gái bố vẫn bắt cố thêm, thật may đứa thứ 4 là con trai thì ông mới cho mẹ "nghỉ". Chồng...