Bị người yêu ‘đá’ vì… tội béo phì
Chúng tôi quen nhau trong một chương trình giao lưu sinh viên giữa các trường đại học. Khi đó, tôi là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ khoảng 45 cân, còn anh là một chàng trai có khuôn mặt ưa nhìn và vóc dáng cân đối.
Trong đêm giao lưu văn nghệ ngày hôm đó, tôi bất ngờ bốc thăm trúng anh – là bạn nhảy dancesport để cùng trình diễn trên sân khấu.
Anh vui vẻ mời tôi nhảy thử một vài bước để khớp nhạc cho màn trình diễn. Cả hai chúng tôi vô cùng ăn ý, nói chuyện hợp nhau và sau đêm diễn, anh đã nhanh chóng xin số điện thoại tôi.
Trong tâm trí tôi, hình bóng anh lúc nào cũng xuất hiện từ những cái chạm tay gần gũi ngày hôm đó, cho đến những câu nói, nụ cười trìu mến của anh. Tôi biết rằng, anh đã là một phần không thể thiếu trong trái tim mình và khi anh nói những lời yêu thương cũng là lúc cảm xúc trong tôi vỡ òa.
Tôi ra trường và có một công việc nhàn hạ. Những đồng tiền lương đủ giúp tôi trang trải cuộc sống, không phải lo nghĩ nhiều, tôi “thả phanh” trong việc ăn uống, không quan tâm đến chuyện giữ gìn vóc dáng.
Tôi béo lên, làn da căng mịn nhưng quần áo đã bắt đầu có dấu hiệu chật cúc. Lúc đầu, anh cũng nhắc nhở tôi: “Em bắt đầu béo lên so với thời sinh viên rồi đấy!” thế nhưng tôi cứ nghĩ rằng anh chỉ nhắc nhở chứ không quan tâm lắm đến thân hình của tôi bởi cả hai đứa đã rất gắn bó với nhau. Tôi tin vào tình yêu, tin rằng giữa hai chúng tôi chẳng điều gì có thể ngăn cản.
Tôi càng ngày càng béo cho đến lúc tôi nhận ra rằng, mình phát phì khi số cân nặng đã lên tới 58 kg. Tôi đã lên hơn chục kg so với ngày mới yêu anh. Chúng tôi đi cùng nhau không khác gì số 10 tròn trĩnh.
Những lúc cùng anh đi gặp gỡ bạn bè, ai cũng ngạc nhiên và tròn xoe mắt khi thấy tôi béo lên một cách nhanh chóng như vậy. Họ bắt đầu hỏi han, trêu đùa và câu chuyện tôi béo phì trở thành chuyện đàm tiếu trong mỗi buổi gặp mặt.
Video đang HOT
Giờ đây, tôi đã là một con người khác – một cô gái mãnh mẽ, tự tin và đầy kiêu hãnh (Ảnh minh họa)
Anh khuyên tôi giảm cân để tránh bị mọi người trêu ghẹo, thế nhưng giảm cân đâu phải là chuyện một sớm một chiều? Mỗi lần anh đả động đến chuyện đó, chúng tôi lại nảy sinh cãi vã bởi tôi cảm thấy anh quá để ý tới ý kiến của mọi người, để ý tới vóc dáng của tôi mà không quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Những trận tranh cãi khiến tôi mệt mỏi, bực dọc và cảm thấy không được thoải mái mỗi khi bên cạnh anh. Chúng tôi ít gặp nhau hơn, ít nhắn tin hơn và chuyện tình cảm của chúng tôi cũng nhạt dần cho đến một ngày, anh đã nói ra mong muốn của chính bản thân mình: “Anh muốn chúng ta chia tay nhau”.
Tôi thấy anh thật hèn hạ khi nói ra lời chia tay lạnh lùng ấy. Ngẫm lại mọi chuyện, tôi thấy anh thật nực cười khi “đá” tôi chỉ vì tôi không giữ được ngoại hình của mình. Thế nhưng điều đó là sự thật. Tôi đã phải chấp nhận chia tay tình yêu ba năm gắn bó, còn anh mau chóng tìm kiếm được một cô gái hơn hẳn tôi về ngoại hình.
Tôi buồn chán, tìm đến rượu để giải sầu, chẳng thiết nghĩ chuyện ăn uống. Trong vòng hơn một tháng thất tình, tôi giảm tám cân và vóc dáng trở lại cân đối như xưa. Tôi không thấy vui vì điều đó bởi lẽ tôi đang hủy hoại bản thân mình cho một gã đàn ông chẳng ra gì.
Ngày cưới một người bạn chung của tôi và anh, tôi trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy tới dự tiệc. Biết bao con mắt tò mò nhìn tôi và tôi biết, ánh mắt anh cũng đang đăm đăm nhìn về phía tôi. Thế nhưng giờ đây, tôi đã là một con người khác – một cô gái mãnh mẽ, tự tin và đầy kiêu hãnh. Duy chỉ có trái tim tôi là vẫn nhói đau và hằn lên vết cứa sâu trong lòng.
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...