Bị nghỉ làm không lương nên ở nhà bán hàng online, mẹ chồng khinh nàng dâu ra mặt và lời đáp trả khiến bà cứng họng
Mẹ chồng cho rằng tôi bán hàng không lãi được bao nhiêu, rồi đó không phải nghề nghiệp đáng được tôn trọng. Vì thế, bà luôn rêu rao với mọi người rằng con dâu “vô công rồi nghề”, “ăn tàn phá hại”…
Khoảng 1 tháng gần đây, công ty tôi gặp khó khăn nên quyết định cắt giảm nhân sự. Trong khi ai nấy đứng tim chờ xem liệu mình có phải là người bị cho nghỉ không thì tôi bất ngờ tự nộp đơn xin thôi việc.
Thật ra không phải tôi sợ bị đuổi mà chủ động xin nghỉ. Thực ra, trước kia tôi vừa làm công ty, vừa chăm con hơn 1 tuổi, vừa bán hàng online nên khá mệt. Thời gian này cháu còn phải nghỉ học, tôi càng thấy quá sức. Tôi vốn muốn nghỉ nhưng cứ do dự mãi, đây cũng coi như một bước ngoặt khiến tôi đủ can đảm đưa ra bước ngoặt này.
Vậy là tôi ung dung ở nhà chăm sóc con, cơm nước và tăng cường bán hàng online. Nhưng mẹ chồng tôi cũng từ ngày đó lại thay đổi thái độ. Bà bảo tôi bán hàng online không phải là một nghề, đó là công việc của những kẻ vô công rồi nghề, ba hoa, bốc phét để lừa thiên hạ.
Lúc nào bà cũng lấy dẫn chứng mấy cô hàng xóm mua áo, mua quần bị lừa về dằn mặt tôi: “Sống thì phải có nghề nghiệp tử tế, ổn định. Dăm ba cái món hàng lởm khởm rồi chụp hình, đem lên mạng rao bán với giá cắt cổ, lừa các ông bà già mà gọi là nghề à? Thất đức lắm đấy, chị sống cho tử tế đi” - mẹ chồng tôi đã mắng một tràng như thế khi tôi vừa giao vài chục đơn cho shipper.
Cả tôi và chồng đều ra sức giải thích nhưng mẹ chống rất cố chấp. Tôi tạm bỏ qua, không cãi nhau với mẹ chồng thêm nữa vì điện thoại rung lên liên hồi do khách gọi. Bực bội đấy nhưng tôi vẫn đành gác lại.
Nhưng khi chỉ bán hàng online và ở nhà toàn thời gian với mẹ chồng tôi mới như phát điên. Hàng hóa của tôi vừa xếp lại bà đã ra bới móc, lật tung lên như kiểu kiểm tra, dò xét. Tôi cứ nhắc thì bà vênh mặt lên, đi ra.
Video đang HOT
Có lần tôi bực quá, khóa hẳn cửa phòng lại thì bà ở ngoài đập ùm ùm rồi bảo: “Chị ra mà trông con chị, tôi không rảnh. Làm cái gì mờ ám mà phải đóng cửa phòng như thế?”
Mọi chuyện càng ngày càng quá đáng. Cho tới một lần, shipper của tôi tới nhà mà mẹ chồng lại đuổi đi, tôi vừa chạy ra mới hay cơ sự. Tôi bực lắm, quyết định không thể nhịn thêm được nữa. Đưa hàng cho shipper xong xuôi, tôi mới quay ra nói thẳng với bà: “Con giải thích với mẹ rất nhiều lần rồi, hàng hóa của con là những thứ hàng ngày con và cả nhà này vẫn dùng. Mẹ nghĩ con hại người, thế con lại hại của bản thân và chồng con mình sao?
Ai bị lừa vì mua bán hàng online con không biết, nhưng con không lừa. Mà kể cả hàng mua trực tiếp còn có vấn đề, làm sao mà tránh được.
Còn về việc mẹ coi thường nghề này, nhưng mẹ ơi, mẹ có biết phần lớn thu nhập trong cái nhà này do con không? Thời gian này con nghỉ ở công ty mà con vẫn kiếm gấp đôi số tiền con trai mẹ đấy!”
Thấy tôi nói thế, mẹ chồng chỉ ú ớ mãi không nói nên lời. Tôi hiểu, con trai chính là niềm tự hào lớn nhất với bà. Mẹ chồng cho rằng anh làm ở công ty lớn, tối ngày mặc sơ mi, áo vest bảnh bao và nghĩ vậy là giàu. Còn tôi ở nhà đầu bù tóc rối chỉ là ăn bám, nhưng khi tôi tiết lộ sự thật thì bà cứng họng. Dù khiến bà hơi buồn vì con trai, nhưng nên thẳng thắn tốt hơn, nếu không tôi còn phải chịu đựng cảnh bà đay nghiến dài dài.
Mẹ chồng gọi điện kể tội con dâu lười, không ngờ thông gia đáp một câu khiến bà im bặt
Mẹ chồng em tính tình khó chịu, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó buồn phiền.
Nhiều khi em nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao cùng là phận phụ nữ, bà cũng từng đi làm dâu mà với em, bà không tỏ ra thông cảm, thấu hiểu cho con dâu dù chỉ một chút. Ngược lại suốt ngày bắt bẻ, đe nạt con dâu.
Mẹ chồng em quen kiểu chỉ tay 5 ngón. Trong nhà còn bố chồng nhưng ông chẳng quyết được việc gì, cái gì cũng nhất nhất phải nghe lời mẹ chồng. Em về làm dâu, từ cơm nước quần áo, nhà cửa mình em lo liệu hết.
Sáng dậy sớm dọn dẹp, nấu đồ cho cả nhà ăn. Đợi rửa bát đũa sạch sẽ tinh tươm mới dắt xe ra khỏi cổng. Chiều rời khỏi công ty là một mạch lao ra chợ mua đồ nấu bữa tối. Ấy thế mà mẹ chồng động tý vẫn nhiếc móc em lười với vô dụng, ăn bám chồng. Trong khi lương tháng của em cao hơn chồng đến vài triệu.
Nhiều lần "móc máy" em chưa đủ, mẹ chồng còn bới cả bố mẹ đẻ em ra chửi bảo không biết dạy con. Bản thân em nhẫn nhục thế nào cũng được, nhưng nếu động chạm tới nhà đẻ thì em ức chế không nhịn nổi. Vậy là em nói lại: "Bố mẹ con không làm gì có lỗi, xin mẹ đừng lôi họ vào cuộc".
Chỉ nói có vậy mà nghe xong, mẹ chồng em vỗ đùi đành đạch chửi em mất dạy, thiếu đạo đức dám cãi lại lời nhà chồng. Đay nghiến em xong, bà quay ra gọi điện cho bố mẹ em tố họ không biết dạy con gái, để lộng ngôn bên nhà chồng.
Bố mẹ em nghe cũng bực nhưng vì con gái vẫn phải xuống nước nói khéo thôi thì em trẻ người non dạ, ăn nói thiếu chín chắn nhờ nhà chồng uốn nắn thêm. Nhưng khi gặp em, họ cũng nói thẳng: "Nếu con cảm thấy sống ở đó ngột ngạt khó sống quá thì cứ về với bố mẹ, không phải suy nghĩ gì nhiều".
Chiều tối qua, vì con em ốm quấy quá nên em không nấu được cơm. Mẹ chồng đi câu lạc bộ dưỡng sinh về không hỏi han cháu một câu còn quay ra quát lớn: "Ở nhà chơi mà có bữa cơm nấu không xong, có làm được vợ không hay để tôi lấy người khác cho con tôi?".
Em vội vàng giải thích: "Cháu nó sốt quấy quá, con không đặt được mà cắm nồi cơm, nôn ọe liên tục từ lúc mẹ đi...".
Không để em nói hết câu, mẹ chồng em liền đanh mặt:
- Không phải lý do lý trấu, lười có nghĩa là lười. Tôi còn lạ gì tính chị.
Rồi bà lại nhấc máy tố tội con dâu với nhà đẻ. Trước mặt bố chồng, bà mở loa ngoài rồi lẩm bẩm: "Để xem mẹ bố mẹ chị tạ lỗi thế nào với tôi". Cứ nghĩ bố mẹ em lại xuống nước như mọi khi. Ngờ đâu mẹ em nói luôn:
- Nếu bà cảm thấy không chấp nhận được đứa con gái lười của tôi thì cho tôi xin được rước con gái tôi về, nó ở đấy làm ô sin khổ quá tôi cũng xót lắm chứ.
Úi giời, mẹ chồng em nghe xong tịt nghít không nói lại được câu nào. Lúc sau mới bảo:
- Thì đấy là tôi góp ý với anh chị để khuyên nhủ cháu nó, chứ biết nó còn trẻ người nhà tôi cũng có chấp nó đâu.
Em nghe bố mẹ nói mà hả lòng, từ đó tới giờ mẹ chồng cũng đỡ bắt bẻ em hẳn đi. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu không đối đáp lại thì không biết em còn bị bắt nạt đến khi nào nữa.
Theo M.C/Công lý & Xã hội
Chứng kiến màn đối thoại gay gắt của 3 bà cháu, tôi kinh ngạc hiểu ra nguyên nhân bao lâu nay mẹ chồng nhất quyết không cầm tiền tôi đưa và còn đòi ăn riêng Tôi không nghe được tiếp nữa nên lao vào quát con rồi bắt con xin lỗi bà. Con gái tôi vẫn không chịu, nó nói một câu khiến tôi trợn tròn mắt kinh ngạc. Trước đây tôi rất ghét mẹ chồng mình. Bà nói rất nhiều, ăn uống thì tiết kiệm, lúc nào cũng mặc mấy bộ quần áo cũ nhăn nheo khiến...