Bị mẹ phản đối hôn nhân vì truyền thống ‘đáng sợ’ của gia đình bạn gái
Yêu và xác định cưới cô ấy làm vợ, không ngờ mẹ tôi phản đối kịch liệt chỉ vì “mẹ nó từng ngoại tình mà con gái thì giống mẹ”.
Yêu một cô nàng cùng quê, tôi bị bố mẹ phản đối. Ảnh minh họa
Tôi ra Hà Nội học đại học từ năm 19 tuổi, ngót nghét cũng lăn lộn ở thủ đô mười năm, trải qua ba bốn mối tình với những người con gái không cùng quê hương, không cùng giọng nói. Có mối tình đậm sâu, cũng có mối tình hời hợt. Ở tuổi ba mươi, tôi thực sự muốn tìm bến đỗ cho cuộc đời mình. Thật tình cờ, trong một lần đi họp Hội đồng hương, nàng ấy đã lọt vào tầm ngắm của tôi. Trò chuyện rồi mới ngỡ ngàng, cô ấy không chỉ cùng huyện mà còn cùng làng, cùng xóm.
Tôi không biết nàng cũng phải, hồi tôi ra phố học, cô ấy mới học cấp hai. Bao nhiêu năm đi qua, tôi thì già đi còn cô ấy thì lớn lên. Nếu không gặp nhau ở buổi họp mặt này, có lẽ ở ngoài đường cũng không biết là người đồng hương đồng khói.
Yêu một cô gái cùng quê lại cùng làng thì còn gì bằng. Tôi đã khiếp sợ cảnh mấy anh cùng cơ quan ngày lễ ngày tết thi nhau chạy sô quê nội quê ngoại ba chốn bốn nơi. Sợ cảnh về quê vợ thì chồng không vui mà về quê chồng thì vợ hờn tủi so bì. Lấy vợ cùng quê, nhà nội nhà ngoại gần nhau, mỗi lần về quê coi như là “về một mối”. Không những thế cô gái cùng xóm này cũng rất xinh đẹp, dễ thương. Cô ấy vừa mới ra trường, đang làm nhân viên tập sự cho một công ty, xem ra cũng thông mình nhanh nhẹn.
Tuổi không còn trẻ, lại nghĩ không còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này, tôi liền lao vào “tán”. “Cưa” nhiệt tình suốt hai tháng liền thì cô ấy “đổ”. Càng gặp gỡ càng tiếp xúc với cô ấy tôi càng nhận ra cô ấy đúng là “định mệnh” của đời mình.
Ông bà ta nói “cưới vợ cưới liền tay”, hơn nữa cô ấy trẻ đẹp phơi phới thế kia, ra ngoài thì khối kẻ “ngon, giòn” hơn tôi nên tôi cũng có phần lo lắng, quyết định “đánh nhanh, thắng nhanh” phòng trường hợp “đêm dài lắm mộng”. Tôi ngỏ lời cầu hôn, nàng gật đầu. Tôi và nàng bắt đầu hoạch định tương lai, chuyện ổn định nơi ăn chốn ở ở đâu để thuận tiện cho cả hai cùng đi làm cho tiện, chuyện về quê thưa chuyện với gia đình, tiếp theo đó sẽ là đám cưới.
Đợt ba mươi tháng Tư vừa rồi về quê, tôi đánh tiếng với mẹ mình là tôi sẽ cưới vợ trong năm nay. Mẹ tôi nghe xong thì mừng rỡ, bà lúc nào cũng lo tôi mải công việc mà lơ là chuyện gia đình. Thế nhưng khi tôi hồ hởi thông báo cô dâu là người trong làng thì mẹ tôi thay đổi thái độ một cách gay gắt “Con lấy ai thì lấy chứ con bé nhà đó thì không được”.
Lý do mẹ tôi đưa ra là trước đây mẹ cô ấy từng ngoại tình với một người đàn ông góa vợ trong xóm bị chồng bắt quả tang. Đợt đó bà ấy phải quỳ xuống van xin chồng tha thứ. Sự việc trở thành tâm điểm bàn tán trong làng suốt một thời gian dài. Hơn nữa dì ruột cô ấy cũng từng bỏ chồng bỏ con theo trai bao nhiêu năm nay không thấy trở về làng. Mẹ tôi nói “nhà nó có truyền thống ngoại tình, mà mẹ nào con nấy, con gái thì thường giống mẹ. Con lấy đứa nào thì lấy, lấy con bé đó mẹ tuyệt đối không ưng. Thà ở đâu khuất mắt không biết thì thôi, đằng này biết rồi còn đâm đầu vào có mà dở hơi”.
Bà hết phân tích rồi giận dỗi mắng mỏ, nói: “Mẹ chẳng có khúc mắc gì với gia đình con bé, cũng chẳng chê con bé điểm gì. Nhưng lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Mẹ là mẹ lo cho tương lai của con sau này”. Mẹ tôi quyết tâm ngăn cản tình yêu của tôi, vậy nên ý định đưa nàng đến nhà chơi dịp lễ vừa rồi tôi không thực hiện được, sợ mẹ tôi có thái độ làm tổn thương nàng.
Video đang HOT
Sau đợt lễ vừa rồi, lên thành phố cô ấy cứ dò hỏi tôi là mẹ tôi có ý kiến gì không? Sao tôi bảo đưa cô ấy đến nhà giới thiệu mà không đưa? Tôi nói chưa có thời điểm thích hợp để nói chuyện ấy với mẹ. Thực chất là tôi cũng hơi có chút băn khoăn. Xưa nay, đúng là con gái vẫn thường giống mẹ, mẹ ghê gớm thì con ngoa ngoắt, mẹ phúc đức thì con hiền lành, mẹ không đoan trang thì con hư hỏng. Mẹ tôi dẫn chứng nhiều trường hợp cho tôi thấy khiến tôi cũng bị lung lay.
Tôi thấy cô ấy tạm thời cũng không có biểu hiện lăng nhăng lả lơi gì. Vả lại chúng tôi cũng đã “ăn cơm trước kẻng”, giờ chỉ vì chiều theo ý mẹ, chỉ vì lo lắng không căn cứ mà chia tay thì cũng thấy thương cô ấy. Liệu có đúng là ngoại tình cũng có gien, có nòi di truyền như mẹ tôi nói không?
Theo Dân Việt
Bí mật của nam huấn luyện viên gym sau phòng thay đồ
Gần 20 năm tần tảo, bươn chải nuôi con, cho chồng có điều kiện phát triển sự nghiệp, trông vợ tôi già đi thấy rõ. Khuôn mặt bà ấy đen sạm, khắc khổ, đôi bàn tay khô nẻ, nhăn nheo nhưng vợ tôi chẳng bao giờ than trách lấy nửa lời.
ảnh minh họa
Tôi là giáo viên dạy toán cấp 3, dù không giàu có nhưng tôi vẫn lo được cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Nhà cửa, xe cộ chúng tôi không còn thiếu gì, 1 năm gia đình đi du lịch vài nơi, thay đổi không khí.
Vợ tôi trước đây học ĐH chuyên ngành sư phạm. Do cuộc sống khó khăn, đồng lương hai vợ chồng không đủ chi tiêu gia đình vì thế vợ quyết định nghỉ dạy học, về nhà mở sạp hàng bán rau, dưa, tạp hóa tăng thu nhập.
Sau bao năm phấn đấu, tôi được đề bạt làm hiệu trưởng, trung tâm tôi dạy thêm do tôi đứng đầu ngày càng có uy tín, nhiều học trò tìm đến ôn thi đại học. Kinh tế gia đình vì thế cũng trở nên khá giả hơn. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi mua cho vợ con căn nhà rộng rãi và chiếc xe hơi đời mới.
Tôi muốn làm tất cả để bù đắp thật nhiều cho vợ sau những năm tháng bà ấy gian khổ, hi sinh vì mình.
Khi 2 đứa con đã lớn, tôi cho chúng sang nước ngoài du học. Về phần vợ, tôi bảo bà ấy không bán hàng nữa mà nghỉ ngơi, dành thời gian chăm sóc bản thân, đi chơi, giao lưu với bạn bè.
Mới đầu vợ tôi phản đối nhưng sau nghe chồng ngọt nhạt khuyên nhủ bà ấy cũng đồng ý. Chẳng ngờ bi kịch hôn nhân của tôi bắt đầu từ đây.
Nghỉ bán hàng, vợ tôi có nhiều thời gian hơn, bà tham gia giao lưu với nhóm bạn cũ. Lâu lâu, họ tổ chức ăn uống, liên hoan, hát hò.
Vợ tôi đỡ vất vả, dung nhan và diện mạo cũng thay đổi rõ rệt, trông trẻ hơn so với tuổi thật. Các con cũng quan tâm, thi thoảng gửi mỹ phẩm về cho mẹ làm đẹp.
Thấy vợ rạng rỡ, vui vẻ như vậy, tôi hạnh phúc vô cùng. Ngày trẻ, bà ấy cũng là người có nhan sắc nhưng vì chồng con mà lam lũ, khổ sở. Tôi nghĩ cả cuộc đời sau này sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho vợ những điều tốt đẹp nhất.
Gần đây, vợ tôi còn đăng ký tập gym và tham gia câu lạc bộ chơi cầu lông tăng cường sức khỏe. Lịch trình một ngày của vợ tôi là sáng chơi cầu lông, ăn sáng, uống cà phê cùng câu lạc bộ, trưa bà ấy đến phòng tập.
Tôi bận rộn với công tác quản lý nên đi tối ngày. Cả tuần hai vợ chồng chỉ ăn cơm với nhau được 2 buổi. Nhiều lần về nhà sớm, thấy bếp lạnh tanh, vắng bóng người tôi cũng chạnh lòng, thèm mâm cơm đạm bạc ngày xưa của cả gia đình.
Ngày đó, dẫu nghèo, 4 thành viên ở trong căn nhà chật hẹp nhưng lúc nào cũng ngập tiếng cười. Vợ tôi vốn sống tình cảm, hễ chồng đi làm về, dù đang làm gì dở tay cũng chạy ra xách cặp, ríu rít hỏi han.
Vậy mà giờ vợ chồng có chạm mặt nhau ở nhà, bà ấy cũng dửng dưng, hỏi han hời hợt, có khi về muộn, chỉ vệ sinh cá nhân là lên giường ngủ.
Thấy vợ lạnh nhạt, thờ ơ, đi sớm về khuya, tôi cũng buồn. Tôi nghĩ do bản thân mình mải mê công việc quá nên bà ấy giận.
Ngày sinh nhật, tôi bí mật nấu cơm, mua bánh ga tô, chờ vợ về ăn cùng nhưng đợi đến 12 giờ đêm bà ấy mới về trong trạng thái say xỉn, miệng đầy hơi men.
Sáng hôm sau thấy chồng trách móc, bà ấy bảo được bạn bè tổ chức sinh nhật cho, họ mời rượu nhiệt tình quá nên không chối từ được. Tôi tỏ ý không hài lòng, bà ấy lại mỉm cười, làm lành như thể không có chuyện gì xảy ra.
Dịp nghỉ lễ, tôi ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi, chăm sóc vườn cây. Hai vợ chồng đi ăn sáng rồi ghé qua chợ mua đồ nấu nướng. Nhưng đi được nửa đường, vợ tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người đàn ông rồi bảo tôi quay xe về.
Vợ tôi nói, trong nhóm bạn có người ốm đi viện cấp cứu, cần bà ấy qua giúp một tay. Tôi đề nghị đưa đi nhưng vợ tôi từ chối.
Về đến cổng nhà, vợ tôi vội lên e taxi, chẳng kịp chào chồng một câu. Thấy khả nghi, tôi cho xe bám đuôi theo.
Chiếc taxi chở vợ tôi đến một trung tâm thể dục thể thao cao cấp. Xe vừa dừng ở cửa, vợ tôi xuống xe, đi vào phía trong. Tôi gửi xe rồi vào đó xem tình hình ra sao.
Tôi đi một vòng quanh khu tập rộng lớn đó vẫn không tìm được vợ ở đâu. Tôi gọi cho vợ thì điện thoại tắt máy. Chán nản tôi định quay ra, khi đi ngang phòng thay đồ tôi nghe tiếng cười khúc khích, nói chuyện vui vẻ.
Do ca tập buổi sáng khá vắng vẻ, thưa thớt người qua lại, khu vực phòng thay đồ chẳng có ai nên tôi nhận ra đó là tiếng của vợ mình.
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào và vô cùng choáng váng khi chứng kiến ảnh bà ấy đang trong vòng tay của người đàn ông trẻ. Vợ tôi nhìn chồng, hoảng hốt đứng bật dậy, không thốt lên lời.
Sau giây phút đó, tôi quay ra lấy xe, đi thẳng về nhà. Với hành xử như thế, có lẽ ai cũng cho rằng tôi nhu nhược, hèn nhát nhưng thực sự, tôi vẫn còn yêu vợ. Tôi nghĩ dù đau khổ, tức giận thế nào, tôi cũng cần bình tĩnh nói chuyện thẳng thắn với bà ấy.
Vợ tôi về nhà sau tôi nửa tiếng, giữa hai vợ chồng tồn tại một khoảng không u ám, nặng nề. Tôi hỏi vợ: "Chuyện đó xảy ra lâu chưa?". Vợ tôi thú nhận, đó là huấn luyện viên gym của mình, anh ta kém vợ tôi 10 tuổi và họ qua lại với nhau cũng một thời gian ngắn.
Người phụ nữ tôi yêu thương trách móc do tôi không gần gũi, bỏ mặc bà ấy cô đơn, trống trải. Trong lúc yếu lòng, được người đàn ông đó chăm sóc ân cần bà ấy đã ngã lòng. Để tránh bị bại lộ, họ thường gặp gỡ ở trong phòng thay đồ khi vắng người.
Nghe vợ nói mà tim tôi quặn thắt, cảm giác giận dữ, phẫn nộ lên đến tột cùng. Tôi lao tâm khổ tứ cũng vì muốn cho vợ cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc sau những năm tháng bần hàn. Giờ vợ lại quay ra trách tôi?
Suốt những ngày qua, tôi liên tục thức trắng đêm, ly hôn hay tha thứ cho vợ mới là cách giải quyết tốt cho tôi lúc này?
Theo Vietnamnet
Dành cả thanh xuân cày cuốc trả nợ cùng chồng, khi nhà xe đầy đủ lại nuốt nước mắt nhìn chồng bên tình nhân trẻ Bao nhiêu năm cực khổ cùng chồng đi lên từ đôi bàn tay trắng, đến khi có chút thành tựu lại là người phụ nữ khác được hưởng tay tôi... Tôi lấy chồng khi còn khá trẻ, lúc bấy giờ gia đình tôi đều phản đối vì cho rằng anh không có tương lai. Anh chỉ là một công nhân nghèo, mọi người...