Bí mật về quy trình sản xuất chiếc cốc vại bia “huyền thoại”
Mỗi ngày tại cơ sở sản xuất này lại cho ra lò hàng ngàn chiếc cốc “huyền thoại” phục vụ nhu cầu của dân nhậu trên khắp mọi miền đất nước.
Trải qua hơn 40 năm tồn tại, chiếc cốc vại bia xù xì thô kệch đến nay vẫn là lựa chọn số 1 của dân nhậu mỗi khi uống bia hơi Hà Nội. Nhiều người yêu thích cảm giác khi thấy lớp bọt bia trắng xốp nổi trên miệng cốc, cảm giác cầm nặng tay, tha hồ nâng lên hạ xuống chạm canh cách không sợ vỡ mà chiếc cốc vại “huyền thoại” này mang lại.
Cũng chính vì lý do được người tiêu dùng yêu thích mà đến nay nhiều cơ sở sản xuất cốc vại bia dù với công nghệ thô sơ nhưng ngày ngày vẫn cho ra đời hàng nghìn chiếc cốc, phục vụ nhu cầu của người dân khắp mọi miền tổ quốc.
Có mặt tại một xưởng sản xuất cốc vại bia ở Đan Phương (Hà Nội) mới thấy công nghệ sản xuất cốc thuỷ tinh tái chế vẫn thô sơ như những năm 70 của thế kỷ trước.
Nguyên liệu để sản xuất những chiếc cốc vại bia này là thuỷ tinh tái chế. Trước khi sản xuất, các mảnh thủy tinh được đập thành mảnh nhỏ, kích thước tương đối đều nhau.
Các mảnh thuỷ tinh được được nung trong lò ở nhiệt độ ~1000 độ C trong khoảng 6 tiếng liên tục.
Sau đó thủy tinh nóng chảy được lấy ra bằng một chiếc ống rỗng, hay được gọi là ống tán, dùng để thổi thành hình cốc. Công đoạn này được những người thợ có kinh nghiệm và tay nghề cao đảm nhận.
Video đang HOT
Sau đó thuỷ tinh nóng tiếp tục được đưa vào một khuôn thép để thổi định hình.
Chỉ chưa đầy 1 phút, từ khối thuỷ tinh nóng bỏng hàng ngàn độ C giờ đây đã mang hình dáng của chiếc cốc vại bia huyền thoại.
Sau đó, chiếc cốc tiếp tục được chuyển sang công đoạn cắt mép. Trong quá trình cắt mép, một ngọn đèn khò liên tục phun lửa để duy trì nhiệt độ của chiếc cốc.
Công đoạn làm tròn mép cốc cũng yêu cầu người thợ phải hết sức khéo léo và nhanh tay để đảm bảo mép cốc tròn đều không còn cạnh sắc.
Tiếp theo, những chiếc cốc đang nóng được ủ dưới một lớp tro để không bị nguội quá nhanh gây nứt vỡ.
Mặc dù những chiếc cốc vại bia có hình dáng mộc mạc, thậm chí đơn giản nhưng qua nhiều năm nay những người uống bia hơi Hà Nội vẫn ưa thích sử dụng loại cốc này. Chủ xưởng sản xuất cốc vại bia này cho biết, mỗi ngày lò của anh cho ra đời từ 800 tới 1.000 chiếc cốc với giá thành 6.500 đồng/ chiếc.
Theo Danviet
Chiếc cốc trên tay tôi rơi vỡ khi biết được nguyên nhân tại sao biết mình bị vô sinh mà chồng vẫn chấp nhận làm đám cưới
Nghe đến đó tôi ú ớ, tai như ù đi. Lúc này tôi đánh rơi cả cốc nước trên tay, thực sự không biết diễn tả cảm xúc ấy như thế nào. Tôi khóc ngất lên ngất xuống vì không chấp nhận nổi sự thật này.
Ngày Hải đến với tôi khi đó người yêu cũ vẫn còn níu kéo anh ghê lắm. Nhưng anh nhất quyết từ chối cô ấy vì anh không muốn đón nhận lại 1 người đã bỏ anh đi vì hám tiền, hám của. Tôi không biết mình nhận lời yêu 1 Hải trong hoàn cảnh đó có đúng không nữa, nhưng khi đó thực sự trái tim tôi đã rung động trước sự quan tâm nhẹ nhàng của anh.
Tôi và anh đã có những ngày tháng bên nhau rất hạnh phúc, thấy Hải yêu người mới Yến có vẻ rất nuối tiếc, nhưng đó là do ngày xưa cô ấy không biết trân trọng. Khi hai đứa yêu nhau được gần 2 năm thì tôi bị ốm, đợt đó tôi nằm viện 1 tuần vì bị suy nhược cơ thể, công với bệnh tiền đình.
Sau 2 tháng khỏe khoắn hơn, Hải đưa tôi đến chỗ người quen khám tổng thể lại. Anh cũng đăng ký khám phụ khoa cho tôi, khi đó tôi đã rất ngại thậm chí giận anh vì nghĩ chắc anh sợ mình dễ dãi với ai nên sợ lây bệnh mới bảo mình khám. Nhưng anh nói, mẹ anh cũng hay nhắc nhở chị gái anh khám định kỳ năm 2 lần nên anh bảo tôi cứ khám đi cho yên tâm, vì phụ nữ thiệt thòi nhiều giờ lại lắm bệnh. Nghe anh nói vậy tôi đỡ giận hơn và đồng ý vào khám.
(Ảnh minh họa)
Khám xong anh bạn của Hải nói tôi cứ đi khám tiếp các phòng còn lại đi lát anh đưa kết quả sau. Tôi yên tâm đi xét nghiệm máu rồi điện não đồ còn Hải ngồi lại nói chuyện với cậu bạn. Lúc ra về tôi hoảng hốt nói: "Ôi chết em quên lấy kết quả khám phụ khoa rồi". Hải liền trả lời: "À, bác sĩ nói mọi kết quả đều tốt nên em không phải lo lắng gì đâu". Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nửa năm sau Hải cầu hôn tôi, tôi đã hạnh phúc vô cùng vì tình yêu của mình giờ đây đã có 1 kết thúc đẹp. Hai đứa làm đám cưới trong niềm vui hân hoan chúc phúc của mọi người. Kể từ ngày sống chung nhà tôi và Hải đều rất hạnh phúc, chiều nào đi làm về anh cũng ân cần vào bếp giúp vợ nấu cơm rửa bát. Mọi thứ dường như viên mãn, chỉ có điều, sau nửa năm kế hoạch thì giờ đây lúc tôi &'thả cửa' được hơn 4 tháng rồi vẫn không có tăm hơi con cái ở đâu. Tôi hoang mang lo lắng vô cùng, hỏi bạn bè thì có đứa nói: "Tao cũng thả mãi mới có, cái Lan nó thả 1 năm mới có kia kìa, mày đừng lo lắng quá".
Nghe bạn bè nói vậy tôi cũng yên tâm hơn, thú thật tôi sợ hãi đi khám nên cứ để mọi thứ tự nhiên. Nhưng 1 năm trôi qua không chờ được thêm nữa tôi liền lấy hết can đảm để đến gặp bác sĩ. Tôi âm thầm đi một mình mà không cho chồng biết.
Người tôi gặp vẫn là anh bác sĩ năm nào, bạn của chồng. Anh ấy làm việc cho bệnh viện Phụ sản trung ương rất có uy tín. Lúc tôi khám xong anh ấy gọi tôi vào phòng uống nước:
(Ảnh minh họa)
- Ngày trước anh khám cho em xong thằng Hải nó có nói gì với em không?
- Anh ấy nói mọi thứ đều tốt ạ? Có phải em bị bệnh gì không anh, cả năm nay rồi chưa có con em sốt ruột quá anh à, có gì anh nói cho em biết với.
Mạnh thở dài rồi nói:
- Anh nói chuyện này em phải thật bình tĩnh nhé.
- Vâng, anh nói đi.
- Thật ra lần đó anh biết em khó khả năng có con rồi, vì tử cung của em có vấn đề.
- Anh nói sao?
- Ý anh là em bị vô sinh ấy à?
Nước mắt tôi lưng tròng đau khổ kiệt cùng. Anh Mạnh ngập ngừng rồi nói tiếp...
- Hôm ấy anh đã nói với Hải nhưng nó bảo để nó tự nói với em.
- Sao cơ anh ấy biết chuyện này từ 2 năm trước rồi ư?
- Đúng vậy, anh nghĩ nếu là người đàn ông khác có khi họ sẽ rất khó khăn trong chuyện quyết định là có nên tiếp tục tình yêu hay không? Nhưng anh thấy Hải nó yêu em nhiều lắm, hôm nhận được thiệp mời thực sự anh rất xúc động. Em à! Em đừng trách khi nó giấu giếm em chuyện này nhé, chắc Hải đã khổ tâm nhiều lắm. Trường hợp như em anh cũng gặp mấy người rồi, nhưng chạy chữa kiên trì 1 vài người giờ đã có con rồi. Em đừng bi quan quá nhé.
Nghe đến đó tôi ú ớ, tai như ù đi. Lúc này tôi đánh rơi cả cốc nước trên tay, thực sự không biết diễn tả cảm xúc ấy như thế nào. "Tôi không có khả năng làm mẹ ư? Biết tôi vô sinh mà sao anh ấy còn cưới chứ, sao anh ấy lại có thể ngốc như vậy". Hôm đó tôi sốc quá mãi mới đứng dậy về được, tôi khóc như mưa. Tôi thấy thương mình thương cả chồng, chúng tôi phải làm sao đây? Về đến nhà thấy tôi rệu rã chồng sửng sốt lo lắng vô cùng. Nhìn anh ân cần chăm sóc vợ mà tôi thấy xót xa biết bao.
Theo Một Thế Giới