Bí mật ở căn phòng trên tầng thượng khiến tôi rụng rời
Cuộc sống mới tưởng rằng tôi sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu vậy mà mọi chuyện phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Yêu anh – một người đàn ông rất hiền, ít nói và tốt tính, tôi sớm bị anh làm cho rung động. Càng yêu anh tôi càng thấy sự lựa chọn của mình là đúng. Cả đến khi đã là vợ anh tôi vẫn thấy mình là người hạnh phúc nhất vì có anh làm chồng.
Anh quan tâm chăm sóc có thể nói là nâng niu tôi như vật báu của anh. Nói thế cũng không có nghĩa là tôi phải sống trong cái vỏ bọc của anh, tôi rất mãn nguyện vì được chồng thương yêu như thế.
Có ai có câu trả lời nào khiến tôi gạt được cái suy nghĩ của mình đi không?
Cưới xong, vợ chồng tôi được ra ngoài ở riêng – nghe anh nói thì căn nhà chúng tôi đang ở là do anh và bố mẹ cùng mua. Ông bà hỗ trợ 1 nửa còn 1 nửa là do anh tích cóp làm ăn trong 8 năm sau khi anh tốt nghiệp đại học. Tôi chỉ kém anh có 2 tuổi vậy mà chưa tiết kiệm được tới 20 triệu chứ đừng nói gì tới có 1 khoản tiền lớn như anh để cùng bố mẹ mua nhà cưới vợ. Điều này làm tôi lại càng tự hào và hãnh diện về chồng.
Căn nhà mới rất đẹp, từ cách bố trí các phòng cho tới không gian bên ngoài tôi đều rất ưng ý. Ngày về ở, anh hào hứng dẫn tôi đi các phòng mà giới thiệu. Anh còn chỉ riêng phòng tầng 2 là phòng của con, rồi anh sẽ sơn lại màu con thích sau này, nhưng có 1 phòng trên tầng thượng thì bị khóa mà anh cũng không mở ra. Tôi có hỏi thì anh nói đó là phòng để đồ, trong đó lộn xộn chưa muốn dở ra làm chứ không có gì. Tôi hoàn toàn tin vào lời anh nói. Nhưng sự thật lại không phải thế!
Video đang HOT
Cưới nhau được 3 tháng thì tôi có bầu, vì sức khỏe không được tốt, tôi bị thiếu nội tiết nên việc giữ con phải hết sức cẩn thận. Biết như vậy nên anh động viên tôi nghỉ ở nhà dưỡng thai. Tôi thật cũng không muốn như vậy nhưng vì lo cho con nên tôi chấp nhận.
Ngày ngày chồng đi làm, tôi ở nhà chỉ cơm nước, làm những việc nhẹ nhàng, thậm chí việc đi ra ngoài mua đồ anh cũng đảm nhiệm vì sợ tôi phải di chuyển nhiều. Anh còn dặn tôi tuyệt đối không được leo cầu thang để được an toàn cho 2 mẹ con. Từ ngày biết bầu bí, vợ chồng tôi chuyển xuống tầng 1 ở nên mọi việc xếp dọn từ tầng 2 là do anh đảm nhiệm.
Đến nay, tôi ở nhà đã được hơn 2 tháng, con tôi đã được qua được 3 tháng đầu nguy hiểm. Tôi cũng có thể di chuyển được nhiều hơn mà không phải lo lắng quá. 2 ngày trước, vì nghe thấy tiếng máy bơm nước trên tầng thượng mà chột dạ vì biết chắc là lúc sáng anh lên bơm nước mà quên không ngắt trước khi đi. Một phần vì chủ quan một phần vì sốt ruột nên tôi quyết định lên tầng xem thế nào.
Đúng là máy bơm vẫn còn chạy thật, tôi ngắt máy bơm xong, theo phản xạ, tôi có tiến lại gần phòng bị khóa mà anh vẫn nói là phòng chứa đồ đó. Qua lớp cửa tôn, khó khăn lắm tôi mới nhìn được vào trong qua một mối hàn bị hoen gỉ, rồi mắt tôi cứ như hoa đi, có gì đó bí ẩn và lành lạnh bao trùm lấy tôi. Đó không phải là phòng chứa đồ, đó là 1 phòng thờ ai đó mà tôi chưa từng được nghe anh kể. Người trong ảnh là 1 phụ nữ trẻ tuổi. Đó là điều tôi thắc mắc nhất.
Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà nhưng cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh người phụ nữ nào đó, tôi sợ và hoang mang lắm. Tối về tôi có hỏi chồng thì thật ngoài sức tượng tưởng, chưa bao giờ anh nặng lời với tôi chứ đừng nói gì đến cáu gắt, tức giận như thế. Tôi lúc đó chỉ nghĩ anh vì lo cho tôi và con nên mới như thế, anh giận là vì tôi đã tự ý leo mấy tầng cầu thang nên mới như vậy. Nhưng càng hỏi về người phụ nữ đó anh càng lờ đi và không cho tôi câu trả lời.
Bây giờ, mẹ con tôi vẫn đang tiếp tục sống nỗi sợ hãi khi ngày ngày có 2 mẹ con tôi và 1 người ở tầng thượng mà tôi không biết rõ thân phận. Trong tôi, có thật nhiều thắc mắc, người đó là ai? Nếu là người nhà của anh tại sao anh không cho tôi biết được?
Tôi suy nghĩ nhiều, loại trừ nhiều phương án và giờ chỉ còn câu trả lời: Người đó là vợ trước của anh hay một thân phận nào đó tương tự như thế! Mới chỉ nghĩ thôi mà tôi đã thấy đau đớn vô cùng. Không biết tôi có bị anh lừa dối hay không? Chẳng nhẽ tôi là vợ lẽ của anh mà không hề hay biết bấy lâu ư? Không biết mẹ con tôi phải sống như thế này đến bao giờ nữa?
Tôi xin về nhà mẹ đẻ ở trong thời gian bầu bí nhưng anh không đồng ý, tôi sợ rằng, cứ ở thế này, con tôi sẽ phát triển không được tốt vì mẹ lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lo lắng và nghi ngờ. Tôi phải làm sao bây giờ? Có ai có câu trả lời nào khiến tôi gạt được cái suy nghĩ của mình đi không?
Theo Phunutoday
Tâm sự bà vợ chán chồng đến nỗi chẳng còn lời nào để tả...
Đi ăn anh luôn ăn như ngày mai chết vậy. Anh vào khách sạn 5 sao vơ hết các bộ kit, sữa tắm mang về, dù nó chả đáng gì.Như này sao tôi không chán chồng được cơ chứ.
Tôi tự nhận mình còn nhiều thiếu sót, yếu kém lớn nhất của tôi là suy nghĩ một chiều, thẳng thắn, không khéo léo, không có kỹ năng mềm nhiều và có phần hơi cứng nhắc. Tôi từ bé chỉ biết tập trung lo học, hầu như chỉ chọn chơi với vài ba đứa bạn thân nhất, không giao du quan hệ bạn bè nhiều. Bạn là con trai thì tuyệt đối không có do một phần tôi cũng sợ dính vào yêu đương, không học hành được. Vì thế hiểu biết của tôi về đàn ông hầu như là con số 0. Người đàn ông duy nhất tôi biết là bố thì lại là một người quá tuyệt vời, vì thế nói chung suy nghĩ của tôi toàn màu hồng về hôn nhân, tình yêu.
Hồi mới yêu, anh tấn công dồn dập, tôi được chiều chuộng hết mức, đến giờ xâu chuỗi lại mới thấy anh là con người trái người hẳn với tôi. Anh giao du xã hội nhiều, sống với bạn bè là chính, vợ con là phụ. Với bạn bè, thậm chí chỉ là hội hè, anh có thể nhiệt tình xông xáo vạn lần, với vợ con thì chỉ biết nằm ì ra lướt web, không động tay chân vào việc gì, hoặc có làm thì kể công cả ngày không hết.
Khi anh đi ra ngoài, dù hai vợ chồng vừa cãi nhau, anh có thể ngay lập tức diễn kịch, tôi cảm giác lúc nào anh cũng phải đeo mặt nạ. Còn tôi lại không thể che giấu nỗi buồn, chỉ biết lấy công việc khoả lấp. Chính vì sống bên ngoài là chính nên anh rất hình thức, sĩ diện. Tôi ngược lại, sống quá thật và không chú trọng hình thức, chưa bao giờ thích trai đẹp và chồng tôi cũng không phải là quá đẹp trai như tôi nói ở trên. Có lẽ vì thiếu sáng suốt, thiếu kỹ năng nên tôi lấy anh.
Về sống với nhau chúng tôi đã bộc lộc ngay mâu thuẫn và lệch pha trong cách sống. Tôi luôn tâm niệm mình cố gắng làm việc vất vả, kiếm ra tiền thì thỉnh thoảng cũng tự thưởng cho bản thân và chồng con. Tôi luôn chủ động mời anh đi nhà hàng ngon, nhưng anh lại quan niệm tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, tiết kiệm tuyệt đối. Đi chợ với nhau mà tôi ngượng với người bán hàng vì anh luôn là người mặc cả, sợ họ cân thiếu. Tôi lại nghĩ: "Họ đã phải một nắng hai sương đi bán rau, lãi được vài ba đồng có khi về nhà chồng con lại lô đề hết. Mình kiếm ra nhiều tiền hơn họ, ăn sung mặc sướng, có vài ba đồng mặc cả làm gì".
Nói ra suy nghĩ ấy với anh thì anh bảo tôi "Ngu ngốc, không biết gì, bán rau cực lãi luôn". Tôi thực sự không chủ đích kể xấu chồng, nói một cách nhẹ nhàng thì đó chỉ là sự lệch pha trong cách sống, quan niệm, các giá trị. Đi ăn chung anh luôn ăn như ngày mai chết vậy, đi ăn buffet anh "chơi" 3, 4 vòng các loại sống chín, đến lúc về kêu no quá, đau bụng. Còn tôi quan niệm đi ăn để thưởng thức.
Anh vào khách sạn 5 sao chỉ chăm chăm vơ hết các bộ kit, sữa tắm họ để trong phòng mang về, dù nó cũng chả đáng gì. Thái độ của anh lại như ông chủ, quát tháo, hò hét nhân viên phục vụ. Vào bất kể nơi đâu sang trọng, anh chụp ảnh tung lên Facebook khoe. Anh kiếm được nhiều tiền hơn tôi nhưng không biết đắp vào đâu, tôi tự mua sắm toàn bộ đồ cho mình và con. Tiền của anh có lẽ là bao bạn đi nhậu hết. Có nhiều lần anh phải vay tôi, còn đi ăn thì anh bảo tôi "ứng trước" khi nào lĩnh lương sẽ trả.
Tôi chán khi phải kể tỉ mỉ tất cả nhưng chuyện này nhưng để cho các bạn thấy cuộc sống của tôi ngột ngạt, mệt mỏi cỡ nào. Tôi nữ tính nhưng phải gồng lên như một người đàn ông. Cuộc sống thật vô vị! Các bạn nói sao không bỏ đi, chịu đựng 8 năm trời? Nói thì dễ mà làm khó lắm các bạn ạ. Tôi là người mạnh mẽ, độc lập, vậy mà chỉ nhìn con là trái tim tan nát, khi con còn bé thì mải tập trung chăm sóc con từ A-Z chiếm hết thời gian, vì thế tôi có lúc cam chịu, nghĩ là "chấp nhận" cuộc sống vậy cũng được. Đời ai người nấy sống, tôi có con, cũng chả cần gì khác nhưng giờ con lớn dần, cháu đã độc lập hơn, không phải chăm bẵm bú mớm nữa, tôi mới thấy mình thực sự cô đơn và mệt mỏi. Anh vẫn vui vẻ vì ra ngoài luôn được tiếng là có gia đình đàng hoàng.
Tôi tiếc là mình đã không ly hôn sớm, con càng lớn thì diễn biến tâm lý càng phức tạp, khó giải thích để con hiểu hơn, đồng nghĩa với việc tôi sẽ đau lòng hơn khi con hỏi. Chỉ nghĩ đến cảnh con nhìn nhà bạn bè đầy đủ bằng ánh mắt buồn là tim tôi đã tan nát, mọi sự mạnh mẽ biến mất, tôi lại lựa chọn cam chịu thôi. Nhưng giá như anh vẫn là người cha tử tế và quan tâm đến con thì tôi sẽ chấp nhận hy sinh. Đằng này anh cũng chẳng màng đến con, thậm chí còn reo rắc những suy nghĩ không lành mạnh, phản giáo dục, nhất là tư tưởng coi thường phụ nữ.
Anh lúc nào cũng tự hào mình đẹp trai, ưa hình thức, không bản lĩnh, nhất là khi dạy con anh luôn đay nghiến khiến cháu tổn thương, khóc lóc. "Giận cá chém thớt", anh không ưa tôi là quay sang chì chiết, miệt thị con. Tôi thực sự quá sức chịu đựng nên đã nộp đơn ly hôn. Tôi thực sự không thể sống một cuộc đời như vậy. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và đọc tâm sự của tôi, chia sẻ, khuyên nhủ, bình luận, chỉ trích, những ý kiến đó tôi đều coi là tốt để biết cuộc sống này có nhiều chiều và không đơn giản. Tôi sẽ rút kinh nghiệm để đối nhân xử thế khôn khéo hơn. Chân thành cảm ơn!
Theo Blogtamsu
6 năm chung sống không biết đã bao nhiêu lần tôi khóc vì chồng Thực sự giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình có ba mẹ con trong nhà, tôi không muốn thấy mặt chồng nữa. Tôi lấy chồng đến nay đã được 6 năm, tâm trạng hiện tại của tôi đang rất phức tạp, tôi không biết phải làm gì, chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới đau buồn này. Tôi lấy chồng năm...