Bí mật kinh hoàng bên nhà vợ
Tôi cưới vợ đến nay đã được 2 năm, thời gian đầu 2 vợ chồng hạnh phúc lắm. Lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, lúc đó tôi nghĩ mình thật may mắn khi lấy được em. Vì vợ chồng còn trẻ lại muốn dành thời gian cho nhau nên tôi bàn với vợ kế hoạch chuyện con cái 1 thời gian. Cô ấy liền gật đầu đồng ý.
1 năm đầu 2 đứa dính nhau như sam, nhưng sang năm thứ 2 tôi bắt đầu bận rộn với công việc hơn. Tôi tính dốc hết sức vào dự án mới này, nếu thành công tôi sẽ có khoảng 500 triệu lúc đó tha hồ đưa vợ đi du lịch và tích góp tiền để sinh con. Thời gian đầu vợ cũng cảm thông cho chồng, mỗi lúc tôi về muộn cô ấy đều ân cần quan tâm hỏi thăm nhưng càng ngày cô ấy càng tỏ ra khó chịu.
Cưới nhau được hơn 1 năm rồi nên bố mẹ cũng giục chuyện con cái vì thế mỗi lần gần gũi tôi bảo với vợ: “Mình cứ để tự nhiên em nhé, anh cũng thích có con rồi”. Cô ấy mỉm cười gật đầu.
Chúng tôi thả tầm hơn nửa năm nhưng vẫn chưa thấy con đến với mình, mỗi lần cuối tháng tôi lại hay hỏi:
- Tháng này em đã thấy dấu hiệu gì chưa?
Thú thực tôi chỉ quan tâm thôi chứ không có ý gì ai dè cô bực bội:
- Em có tháng nào kinh nguyệt đều đâu mà em biết. Hơn nữa anh hay làm việc căng thẳng bia rượu suốt ngày như thế có con làm sao được mà cứ hay hỏi thế nhỉ? Bao giờ có thì em báo sao mà anh giống mẹ anh thế.
Nghe vợ nói thế tự dưng tôi cũng cáu lên bảo cô ấy vô lý thế rồi hai đứa cãi nhau. Tối đó vợ ôm đồ về ngoại, nhà cô ấy cách nhà tôi 5km cùng trong thành phố nên cô ấy phóng xe vèo phát là về đến nhà.
Tôi chán nản đóng sầm cửa: “Em đi thì đừng có mà về nữa”. Nói vậy thôi chứ dăm ba bữa không thấy vợ về lại phải nhắn tin xin lỗi rồi vợ chồng lại làm hòa. Mẹ vợ hay dặn tôi:
- Dạo này nó bị stress công việc và chuyện con cái. Nó buồn vì mãi vẫn chưa có bầu, con cố gắng tâm lý với vợ tý nha con.
Tôi gật đầu và cố gắng làm như lời mẹ vợ nói, nhưng khổ nỗi vợ càng ngày càng khó tính. Cô ấy dường như biến thành 1 con người khác, cứ hễ thấy mặt tôi là gây sự. Nhiều lúc công việc áp lực về nhà lại gặp cái mặt như bà chằn của vợ khiến tôi chán nản vô cùng. Có lần vợ gọi về nhưng tôi sợ lại sinh chuyện cãi nhau nên đi uống rượu với bạn cho lành, kết quả hôm sau vợ lại về ngoại ở. Tôi cứ như phát điên lên với tính khí thất thường trẻ con của cô ấy. Có lần bực quá tôi bảo:
- Em cứ như con điên ấy. Nếu cứ thế này mãi thì mệt mỏi lắm, hay giải tán sớm đi.
- Được nếu anh muốn vậy thì giải tán đi, tôi cũng chán kiểu chồng như anh lắm rồi. Ngày nào cũng công việc công việc, anh chẳng bao giờ chịu hiểu cho tôi hết.
- Cô còn muốn hiểu sao nữa, tôi luôn tìm cách làm hài lòng cô còn cô thì cứ động tý là nổi đóa lên, liệu có thằng nào chịu được. 2 tháng nay cô xem đi, có mấy khi nhà này được yên ổn đâu, động tý là cô bỏ về nhà mẹ. Cô xem nhà này là cái chợ đấy à?
- Anh viết đơn đi rồi gửi đến nhà mẹ cho tôi, tôi sẽ kí.
Nói rồi cô ấy bỏ về, trời ơi khi đó em sắp nổ não. Em nghĩ lần này chắc không sống được với nhau nữa giải tán cho sớm chợ. Cô ấy đi được tầm 5 phút thì em cũng xuống lấy xe đi theo, lần này em muốn nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ vợ 1 lần cho xong chuyện luôn.
Nhưng lúc đang đi thì em thấy 1 đám đông xúm vào xem 1 vụ tai nạn nào đó. Đang vội nên em cũng không định nán lại, nhưng đi thấy chiếc dép văng ra thấy quen quen nên em ngoái đầu lại để rồi bủn rủn khi trước mặt em là cô vợ đang nằm sõng soài. Em vứt xe xuống đường mà không thèm bật chân chống, lao vào ôm lấy vợ:
- Em ơi em tỉnh lại đi em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi Thúy ơi. Anh sai rồi, anh sẽ không cãi nhau với em nữa. Dự án hay công việc anh cũng dẹp hết. Làm ơn, làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi.
Khi xe cấp cứu đến áo tôi đã ướt đẫm máu của vợ, tôi sợ mất cô ấy đến mức người cứ run bắn lên. Ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi đó có lẽ là khoảng khắc đáng sợ và tồi tệ nhất. Sau 2 tiếng mong ngóng cuối cùng tôi nhận được cái lắc đầu của bác sĩ:
- Mẹ con cô ấy đã không qua khỏi, tôi xin lỗi.
- Mẹ… mẹ con sao? Ý bác sĩ là vợ tôi có bầu sao?
- Cô ấy có bầu hơn 2 tháng nay rồi anh không biết sao?
Tôi bất tỉnh tại chỗ vì quá sốc, tỉnh dậy trước mắt tôi là tiếng khóc vang trời của cả nhà. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi, cả đứa con bé bỏng của chúng tôi nữa.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại trở nên cáu gắt thất thường như vậy. Điều đau đớn nhất là chính vợ cũng không biết rằng mình đã mang bầu. Đọc nhật ký của vợ mà tôi phải òa khóc, cô ấy nói mình bị trầm cảm và sợ hãi cảm giác 1 mình. Vậy mà tôi thì cứ mải mê công việc, tôi nghĩ rằng khi có tiền rồi tôi sẽ làm cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tôi đã nhầm, hạnh phúc là mang lại niềm vui cho nhau mỗi ngày chứ không phải chọn thời điểm để làm điều đó. Vậy nên xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi, đừng phớt lờ sự thay đổi trong tính cách của người thân vì có thể 1 ngày nào đó bạn sẽ phải ân hận như tôi bây giờ.
Theo Blogtamsu
Video đang HOT
Bí mật đêm ngoại tình (Phần cuối)
Cường bật cười, tình huống này khiến cho những cảm xúc trong anh bùng nổ. Cô ấy là một người đặc biệt, đúng vậy, anh luôn biết thế mà. Cô ấy luôn là người hành động theo ý mình, nhưng bằng những cách khiến người ta hài lòng.
Cái chuyện cưới xin luôn luôn được Cường nhắc đi nhắc lại, nhiều đến nỗi Như Ý nghe đã thấy nhàm. Cô không biết vì sao anh lại muốn cưới đến vậy, vì dù cưới hay không thì cô vẫn sống với anh.
Trinh đã trở thành bà mẹ đơn thân, chị dành nhiều thời gian cho đứa trẻ và cho cả bản thân mình. Gia đình Cường chu cấp rất tốt cho hai mẹ con, Cường vẫn thường xuyên qua chơi với bé. Nhiều người bảo lạ lẫm khi mà chồng cũ đưa tình nhân đến nhà vợ chơi với con, thế giới này sắp đảo điên đến nơi rồi.
Những lời ra tiếng vào của hàng xóm, của xã hội cứ thế nổi lên rồi lại tan biến. Lý do cốt yếu để những tin đồn tồn tại là chính bản thân mình. Nếu ta không để ý, thì nó chỉ là gió thoảng mây bay thôi.
Như Ý cũng chẳng cần bận tâm đến những người ở xưởng gốm nữa. Cô không tới đó mà nói với Cường cô sẽ tạo hình ở nhà. Dù gì họ cũng không ưa cô, cho nên cô không cần phải ở trước mặt họ khiến cho họ khó chịu.
Có một hôm, bố của Cường đi xe đến nhà, ông nhìn thấy cô và bảo rằng:
- Ta còn tưởng cháu cứ sống mãi với cái đạo đức thanh cao của mình chứ? Không ngờ cháu cũng như bao nhiêu người bình thường khác thôi.
Đến giờ phút này thì cô không thể nói được gì nữa cả. Ông nói đúng, cô cũng chỉ là người bình thường như bao nhiêu người khác, cô không thể cưỡng lại khát khao yêu thương của mình.
Nhưng ông lại nói tiếp:
- Yêu thì cứ yêu thôi, nghĩ nhiều làm gì. Còn cái chuyện phá hoại gia đình người khác, ta thấy nếu không phải cháu thì nhất định sẽ là một người khác thôi. Chuyện tan vỡ nằm ở bên trong mối quan hệ của cả hai vợ chồng rồi.
- Vâng, cháu hiểu.
- Cháu có hiểu thật không?
Như Ý cũng không biết nữa. Bố của Cường cười một tràng dài.
- Thôi được rồi, hôm nay hạ cố đến đây là để thuyết phục cháu thêm một lần nữa. Đợt trước ta muốn cháu hãy chấp nhận con trai ta thì giờ ta mong cháu sẽ làm con dâu ta. Được không?
- Chuyện này... không phải cháu còn nghĩ đến chuyện sẽ khiến chị Trinh buồn nữa đâu ạ, mà chỉ bởi vì cháu nghĩ cưới xin thật mệt.
- Cháu không muốn lấy chồng thật sao? Hay cháu chê con trai ta đã một đời vợ?
- Không, không phải vậy - Trinh xua tay - Cháu chỉ cảm thấy, mình không xứng đáng cho lắm.
"Cháu chỉ cảm thấy, mình không xứng đáng cho lắm." (Ảnh minh hoạ)
Bố Cường thở dài, ông tiến đến gần cô hơn rồi bảo:
- Đừng lo, mọi chuyện đều là số phận cả rồi. Cháu cứ việc xuôi theo thôi.
Tối hôm đó, Cường về nhà với một vẻ mặt tức giận. Cô không hiểu vì sao. Lúc hỏi ra thì mới biết anh đã cãi nhau với bố. Anh nói đó là lần đầu tiên hai bố con cãi nhau.
- Có phải bố đã nói em cưới anh không?
Cái sự tức giận này của anh khiến cô khó hiểu. Cô tưởng anh đã nhờ đến ông?
- Anh không muốn ép em điều gì cả Như Ý ạ, nếu em không muốn, chúng ta sống như vậy cả đời cũng được.
- Em sẽ xem xét - Như Ý nói, điều này khiến Cường bất ngờ - Không phải do bố đâu. Em chỉ thấy em không nên để anh buồn.
Thật ra chuyện cưới hay không cưới cũng chỉ là một thủ tục, nhưng cô vẫn sợ mình bị ràng buộc và sợ mình không phải là một người vợ tốt. Đợt Trinh nói cho cô biết được Cường không phải là một người đàn ông hoàn toàn tốt trong hoàn cảnh nếu cô yêu anh hết mực.
Yêu một người quá nhiều cũng là một sự nguy hiểm, cô không dám dấn thân sâu.
Đôi khi Cường tỏ ra lạnh lùng, anh không nói gì cả. Nhưng sáng hôm sau lại tỏ ra bình thường. Sống với một người chồng khó đoán như vậy quả thực Như Ý cũng hơi lo lắng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải đưa ra quyết định của mình.
...
Nguyện gọi điện cho cô, trong điện thoại anh nói vẻ hồ hởi:
- Anh đặt được rồi, tầng thượng nhé?
- Nguyện này. - Như Ý gọi - Nếu như trước kia em chọn yêu anh thì sao? Liệu Cường với chị Trinh có chia tay không?
Nguyện im lặng một lúc như để suy nghĩ, sau đó anh trả lời:
- Anh nghĩ là có. Bởi vì em đã gặp Cường trước đó. Anh ta đã yêu em trước đó rồi.
- Thế nếu không phải là em, mà là một ai khác thì liệu có đến mức anh ấy ly hôn với vợ không?
Nguyện lại im lặng, có những lúc anh ta không biết phải trả lời ra sao. Anh chưa từng ở trong tình cảnh này, anh chưa có vợ, cũng không có người yêu. Anh đã từng thích Như Ý, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Anh là kẻ thích an toàn, anh không muốn dấn thân quá nhiều vào một điều gì đó mập mờ.
Nguyện trả lời:
- Anh nghĩ là không. Bởi vì không là em... thì chẳng là ai cả đâu.
Như Ý thấy trong lòng mình chộn chạo, cô không rõ là buồn hay vui. Nếu không có đêm ngoại tình đó, chắc là không có ngày hôm nay. Bố của Cường đã bảo, mọi chuyện đã được số phận sắp đặt rồi.
Như Ý hẹn Cường tại một nhà hàng sang trọng, bàn được đặt trên tầng thượng, trong nhà. Không khí ở đây rất sang trọng và có mùi vị của sự đắt đỏ nữa. Cô đã tốn khá nhiều tiền vào bữa này.
Cường bất ngờ khi cô lại hẹn anh đến nơi đây, anh ăn mặc tuềnh toàng quá. Lúc thấy cô mặc sang trọng, anh ngượng ngùng gãi đầu:
- Xin lỗi anh vừa mới chở hàng về. Anh không biết em lại hẹn anh ở một nơi như thế này.
- Không sao, vì anh đẹp trai nên cũng không làm mất đi cái đẹp của căn phòng này.
Cường mỉm cười, song trông anh có chút đề phòng. Anh không biết Như Ý định làm gì.
Như Ý rót hai ly rượu, đưa cho anh một ly và tự mình cụng vào ly của anh. Cô cười:
- Thả lỏng ra đi. - Cô nhìn ra bên ngoài - Ở đây thật đẹp. Em chưa bao giờ được ăn ở một nơi sang trọng thế này cả.
Cường lặng lẽ uống rượu. Anh đang chờ đợi cô.
Cô quay lại nói:
- Em muốn hỏi anh một câu.
- Em cứ hỏi.
- Nếu không có đêm hôm ấy, liệu có phải anh vẫn sẽ phải lòng một người khác và vẫn sẽ ly hôn với Trinh hay không?
Không. Anh không phải kẻ bừa bãi. Đời này anh yêu hai người phụ nữ, nhưng chỉ có em là đồng điệu. (Ảnh minh hoạ)
Cường nhận ra bấy lâu nay Như Ý bị điều này ám ảnh. Cô không dám cưới anh chỉ vì nghĩ anh là kẻ lăng nhăng. Cô sợ nếu không là anh thì nhất định sẽ là một người khác.
Cường lắc đầu:
- Không. Anh không phải kẻ bừa bãi. Đời này anh yêu hai người phụ nữ, nhưng chỉ có em là đồng điệu.
- Tại sao?
- Em hiểu anh. Hiểu mọi thứ của anh, chỉ là em không nhận ra thôi.
- Kể một ví dụ xem nào?
- Giả dụ như khi chúng ta cũng đi ăn, em sẽ gọi món cho hai người mà không cần hỏi ý kiến của anh. Em không sợ anh tức giận khi mắng chửi nhân viên của anh. Em không để ý khi nghe những tin đồn về anh. Và khi ngủ, em sẽ luôn để anh ôm em.
Như Ý ngại ngùng nhìn ra bên ngoài, cô chớp mắt nhiều lần.
- Anh nói nhiều ví dụ quá rồi.
- Phòng khi em không tin thôi.
Như Ý nhún vai, cô bắt đầu bối rối. Chưa từng có một người đàn ông nào nói những lời sến súa với cô, nhưng cô cũng không ngờ rằng những lời sến lại là những lời ngọt ngào với kẻ đang yêu.
Như Ý tủm tỉm cười, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhung. Sau đó cô đi đến trước mặt anh. Bên trong đó là một chiếc nhẫn.
- Anh sẽ lấy em chứ?
Cường bất ngờ nhìn cô, cô ấy đang làm gì thế này? Cầu hôn anh sao?
- Em muốn em là người làm chủ. Em phải là người đi trước. Em không cần biết anh là ai, yêu bao nhiêu người, và chúng ta có thể sống mãi mãi bên nhau được hay không. Nhưng em biết mình sẽ phải luôn tỉnh táo và hành động mọi chuyện.
Cường bật cười, tình huống này khiến cho những cảm xúc trong anh bùng nổ. Cô ấy là một người đặc biệt, đúng vậy, anh luôn biết thế mà. Cô ấy luôn là người hành động theo ý mình, nhưng bằng những cách khiến người ta hài lòng.
Cường ôm lấy Như Ý và nhấc bổng cô lên. Anh nói trong hạnh phúc:
- Đồng ý, anh đồng ý.
Như Ý cười lớn, cô vỗ vào lưng anh:
- Bỏ em xuống đã, em còn chưa nói xong.
- Không cần phải nói gì nữa cả. Anh đã hiểu hết rồi.
Cả thành phố này sẽ không bao giờ biết được, trên tầng thượng của một toà nhà có hai người đang hạnh phúc. Và khi ở trên đó, chẳng ai có thể đủ tầm mắt mà phán xét họ được nữa. Cô đã đúng khi chọn địa điểm ở đây.
Theo Eva
Bất chấp thái độ miệt thị của mẹ vợ, chàng rể đã làm một việc khiến cả gia đình vợ phải xấu hổ Nghèo hèn dường như là cái tội thiên cổ không thể nào tha thứ được trong mắt của những người giàu. Trong tôi đã hình thành một nỗi khó chịu vô hình và khó giải thích được đối với mẹ vợ của mình. Thời yêu nhau, vợ là một cô gái xinh đẹp, thông minh, còn tôi chỉ là một chàng trai tỉnh...