Bí mật ghê người của ông hàng xóm đạo mạo
Chuyện này rất không bình thường, cháu không biết phải xử trí ra sao. May mà ba má cháu không ai biết Internet là gì nên cháu cảm thấy khá thoải mái khi viết thư cho cô.
ảnh minh họa
Đối diện căn hộ của nhà cháu là một gia đình cả hai ông bà đều về hưu. Họ rất đáng kính trọng, nhìn từ bề ngoài. Cháu nói bề ngoài là vì từ khi nhà họ thuê ô-sin thì cháu nhìn thấy “rận trong chăn của họ”. Vì vậy mà cháu đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Số là ba má cháu đi buôn bán tối ngày, cháu đang học đại học nên nhiều thời gian để nghe chị giúp việc nhà họ trút bầu tâm sự. Em trai thì còn học phổ thông, cô ơi, cháu rất sợ nó biết việc này thì không biết nó có muốn dời nhà đi không nữa.
Chị ấy là người nông thôn, thật thà, đáng tin, lương ô-sin không nhiều nhưng chị này rất có trách nhiệm. Ông bà chủ nhà đó sống chung với con gái, người rể đi làm, khá cục cằn, cô con gái thì phó thác con cho người giúp việc.
Họ có hai con, đứa gái đầu bị bệnh down, đang tuổi dậy thì, con trai nhỏ (may mà họ có đứa con trai này làm vốn, theo lời họ). Một gia đình có 6 người, không quá đông, không phức tạp gì. Nhưng chuyện nhà của họ không đơn giản như cháu nghĩ.
Bà mẹ, tức bà ngoại của hai đứa nhỏ hay đi vắng, đi chùa, làm từ thiện, đi du lịch, đi với bạn. Ông ngoại hai đứa nhỏ, nay đã ở tuổi thất thập, đạo mạo mà rất kỳ cục. Chị giúp việc kể, có đêm bà vợ la oai oái rồi chạy sang ngủ với chị để trốn ông chồng “mất nết”. Nếu chỉ có việc ấy thì cháu tự lý giải chứ không viết mấy dòng này.
Cô ơi, gần đây, khoảng tháng nay, bà vợ ấy đi vắng liên tục. Cũng mấy lần chị giúp việc chạy sang gõ cửa cháu để qua giúp chị ấy “giải cứu” chị. Cô ơi, cháu không nghĩ người như ông ấy lại có thể sàm sỡ với người làm. Nhưng mà qua lời chị giúp việc thì cháu tin chị ấy không dựng chuyện.
Cô sẽ hỏi tại sao chị ấy không nghỉ làm cho rồi. Là vì chị ấy quá đặc biệt, chị rất thương đứa bé bị down đang tới giai đoạn dậy thì. Nhiều lần chị ấy phải đưa nó vào nhà tắm để dội nó như là tắm cho một em nhỏ vì nó không biết gì, làm bầy hầy các thứ tùm lum.
Cháu và chị ấy không biết làm sao. Nói với bà vợ già của cái ông ấy cũng khó mà có nói chắc không ai tin vì ông ấy đạo mạo quá mà. Chắc chắn họ sẽ làm như không tin và đuổi việc chị ô-sin. Nhưng làm sao tìm được một người thương đứa bé bất hạnh nhà đó bằng chị này.
Cháu thương mến!
Để cô kể cho cháu nghe chuyện của vài ông đạo mạo.
Video đang HOT
Ông thứ nhất, trong khu phố của cô. Ông ấy lúc nào cũng ăn vận như một ông giáo khi ra đường hay đi thể dục. Ông ta là người nghiêm trang nhất về ăn vận cũng như đi đứng. Vậy mà dần dần cánh phụ nữ đi thể dục ai cũng ngại ông ta vì ai là nữ thì là bị đưa vào “tầm ngắm” ngay.
Như thế nào, nghĩa là nhìn chằm chặp rồi bắt chuyện, đi sóng đôi và bắt chuyện, không dứt ra, không nghĩ chồng con của những người đó để ý và khó chịu.
Ông thứ hai cũng đạo mạo nhưng ít hơn. Trắng nhỏ, đã gần tám mươi mà vẫn còn lò dò đi thể dục đều đều. Cũng từ các bà già đi thể dục, nhiều người rỉ tai nhau chuyện ban đêm ông ấy hay “rượt” vợ trong phòng.
Lẽ nào, ông ta gầy gò xương xẩu thế kia mà. Nhưng cũng có thể lắm vì những người ông ấy thích bắt tay “để rời ra không dễ” là những phụ nữ còn trẻ, lại phải xinh nữa chứ.
Vậy đó, không sao biết được một người đàn ông già đang nghĩ gì khi các cô các bà cứ giòn, cứ xinh diễu qua trước mặt. Thầy thuốc bảo, khi nào cắt đầu gối của các ông mà không chảy máu thì khi đó các ông mới hết máu dê!
Vì vậy, không có gì lạ khi ông chủ thất thập nhà ấy còn sàm sỡ ô-sin. Có thể bà vợ ông ấy cũng hay bị chồng “rượt” nhưng chuyện với người giúp việc, bà ấy lại không nghĩ tới. Hình như bà ấy vô tư, đơn giản.
Cháu của mình bị down như thế, sao có thể bỏ nhà đi từ thiện liên miên? Và nếu giá bà ấy có biết tỏng chuyện chồng mình quờ quạng người làm, có thể vì sĩ diện mà tru tréo lên, hay cay đắng cho chị kia nghỉ việc ngay. Bề nào thì đứa bé bị bệnh kia cũng thiệt.
Cháu có cách giúp chị ấy và cả nhà ấy bằng cách lập nghiêm với ông hàng xóm. Cháu phải cho ông ta biết cháu biết rõ mọi chuyện nhưng cháu không “làm chứng” là vì cháu thương đứa bé đang tuổi dậy thì kia.
Có thể giao một đứa con gái bị bệnh cho ông nội có vấn đề tư cách của nó, được không? Cháu nói thẳng ra như vậy, xem sao. Cô tin là ông ta sợ cháu, sợ bị bại lộ, chứ không sợ cô giúp việc đâu.
Người đâu có người “hồi xuân” kiểu khốn nạn thế không biết. Lý ra ông ấy phải thương cháu mình hơn ai hết và vì vậy, phải “đội” cô giúp việc nhân hậu ấy lên đầu chứ.
Hy vọng bằng sự khôn ngoan và hiểu biết của người có học, cháu sẽ làm cho sự việc chấm dứt êm thấm, một cách giúp cho cộng đồng nơi mình sống tốt lên. Rồi ông ấy sẽ già hẳn và kết thúc cuộc đời cùng với bí mật này.
Theo VNE
Cay đắng phận 'dâu hờ, vợ tạm'
Chị đứng chết lặng, lòng chị tan nát nhưng mắt chị ráo hoảnh. Chị bế con về lại Hà Nội tiếp tục tồn tại để nuôi con lớn. 3 năm làm vợ tạm, dâu hờ của chị, chị đã chẳng có chút danh phận nào, lại còn bị chồng và mẹ chồng hờ lừa tiền. Ngẫm lại, chị cay đắng thấy mình quá dại dột...
Chị làm "dâu hờ" của bà ba năm nay và chưa một lần chị được bước chân vào nhà chồng. Đã mấy lần từ Hà Nội về Hải Phòng chơi, lần nào đi qua nhà chồng, mắt chị lại rơm rớm.
Chị là người phụ nữ hiền dịu nết na, có ăn học và công việc ổn định. Song cái số dường như thích trêu ghẹo những người như chị. Chị yêu anh say đắm. Anh là bác sĩ một bệnh viện lớn và có phòng khám ngoài. Chỉ khi yêu anh một thời gian dài, chị mới phát hiện anh đã có vợ và hai con.
Chị tính rời bỏ anh khi biết tin động trời đó. Nhưng một lần nữa, anh lại lợi dụng tính thật thà tin người đến ngu ngốc của chị. Anh tiếp tục lừa chị rằng hai đứa trẻ đó không phải con ruột của anh, anh và vợ cũ chỉ nên vợ nên chồng do bị ép buộc, rằng không thể đưa chị về ra mắt mẹ chồng trước cưới do bà sẽ không bao giờ đồng ý cho anh tự ý kết hôn.
Thế là chị tự nguyên khăn gói "theo không" về làm vợ anh. Và tất nhiên chị và anh không tổ chức đám cưới linh đình và cũng chẳng có đăng ký kết hôn (Anh toàn viện cớ này cớ nọ để trì hoãn việc này trước đám cưới). Có được đám cưới nhỏ này tổ chức trên Hà Nội, giờ chị mới biết anh có lẽ đã tốn bao nhiêu nước bọt để nói dối chị và gia đình chị.
Chính thức làm vợ anh, tuy vợ chồng chị ở trên Hà Nội còn mẹ chồng vẫn ở quê Hải Phòng. Nhưng sau khi sống cùng anh chẳng bao lâu, chị mới thấy rõ chân tướng lừa dối của chồng mới cưới. Chị cay đắng thấm thía cảnh dâu hờ, vợ tạm.
Lúc đầu mẹ chồng chị thường gọi điện lên chửi mắng chị sa sả vì đã chen ngang vào gia đình khi không được sự cho phép của bà. Bà còn ra lệnh cho 2 đứa em của anh đến tận nhà chửi rủa chị là người đàn bà chẳng ra gì. Chị im lặng chịu đựng, vì chị rất yêu anh.
Ngày biết tin chị mang thai, bà bắt chồng chị về ép chị phá thai. Chị không đồng ý nhưng dưới sức ép của mẹ anh chỉ đạo, anh nói ngọt và lừa chị uống thuốc ra thai. Kết quả đứa con mới mang hình hài hơn 2 tháng tuổi đã bỏ chị ra đi.
Ngày chị mất con, mắt chị sưng húp, lòng chị tan nát, nhưng anh và mẹ chồng hờ vẫn thản nhiên như không. Anh lại xin lỗi, bảo rằng lúc khác mang bầu vì lúc này mẹ anh chưa đồng ý. Rồi anh nói sẽ mau chóng ly hôn với vợ để sớm cho chị 1 danh phận... Thật lòng chị ngu ngốc khi thấy anh nói cũng có lý. Anh dù sao chưa bỏ vợ nên chị làm vợ anh là sai, là phạm pháp.
Ngẫm lại, chị cay đắng thấy mình quá dại dột...
Gần 2 năm sau chị lại lỡ mang thai lần thứ 2. Lần này, anh im im chẳng ý kiến gì. Còn mẹ chồng hờ thì chẳng biết nghĩ gì mà lặn lội xuống Hà Nội thăm chị. Bà chăm sóc, giặt rũ cho chị, có hôm trời nắng nóng bà còn mua nước mía bắt chị uống.
Đi làm về, thấy mẹ chồng đối đãi vậy, chị cảm động đến rơi nước mắt vì sự thay đổi thái độ của bà. Rồi bà tỉ tê chồng chị mấy tháng nay âm thầm mở phòng khám mới ở Lào Cai nên đang gặp nhiều khó khăn về tài chính. Nhưng anh chắc không dám nói cho chị hay vì không muốn chị phải lo toan khi bầu bí.
Thế là bao nhiêu tiền dành dụm được từ ngày còn con gái đi làm đến giờ tích cóp được hơn 300 triệu, chị đưa cả cho bà. Chị bảo bà đưa lại cho chồng chị để trang trải phần nào chi phí mở phòng khám mới.
Từ hôm đó, tình cảm "mẹ chồng, nàng dâu" trong suốt hơn 1 tháng bà ở Hà Nội với chị khi ấy có khá hơn. Có lúc, chị thương bà với tình thương của một đứa con gái dành cho mẹ. Còn bà bên ngoài cũng có vẻ thương chị lắm.
Khi phòng khám của chồng chị ở Lào Cai gần hoạt động, mẹ chồng chị cũng lên đó trông máy móc giúp con trai. Ngày chị sinh, bà và chồng chị chẳng ai về đưa chị vào viện vì đều bảo bận. Chị gọi mẹ đẻ đưa chị vào viện sinh trong sự tủi thân cùng cực.
Cũng may chị đẻ thường nên được về nhà sớm. Về nhà ở cữ, chị im lặng khi nghe mẹ chồng hờ động viên: "Con ạ, mẹ thương con lắm, bận quá mẹ không thể về thăm 2 mẹ con con. Nhưng thật tâm mẹ rất muốn về".
Đến ngày làm khai sinh cho con, chồng chị cũng về thăm hai mẹ con chị. Hôm ấy, chị và anh đã cãi nhau to vì anh bảo muốn con chị tạm thời mang họ của chị. Rồi sau này, anh ly hôn xong thì làm lại khai sinh đàng hoàng cho con.
Chị chửi anh thì mẹ chồng hờ lại gọi điện về ngọt nhạt: "Con ạ! Gấu mang họ ai cũng được, họ mẹ hay họ bố có gì khác nhau. Gấu khỏe mạnh, được chăm lo tốt nhất là được".
Chị thấy bà nói vô lý, lấy chồng chỉ mong con có họ bố, nói như bà khác nào bà không nhận cháu, chồng không nhận con? Chị ức lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Sinh con xong, chị phải nghỉ thai sản không đi làm được. Có bao nhiêu tiền tích cóp trước đó, chị đã đưa cả cho mẹ chồng đưa cho chồng mở phòng khám. Chị bảo anh gửi tiền về nuôi con và chi phí hàng tháng, anh cũng gửi nên chị thấy cũng được an ủi phần nào.
Khi bé Gấu được gần 3 tháng tuổi, bà mang một loạt hóa đơn đã chuyển khoản cho chị đập xuống bàn nói: "Thiếu tiền nuôi con thì về mẹ đẻ mà xin. Sao chồng mới mở phòng khám gặp bao khó khăn mà còn bắt chồng chuyển khoản. Đúng là con vợ không biết điều". Chị hiền lành nên thấy cứng họng.
Lần cuối cùng, bà về thăm chị và Gấu là lúc hai mẹ con chị đang ốm. Thấy chị nằm bẹp cả tuần liền nên hàng xóm gọi cho chồng chị về. Chồng chị chẳng về nên bảo bà về chăm. Nhưng vừa bước vào nhà, bà ném hộp bánh toẹt ở giường, đứng chạng chân, chống nạnh một tay chỉ vào mặt chị và bé, cất giọng ồm ồm chửi:
"Con Gấu cô đẻ được thì nuôi được, gia đình tôi không có trách nhiệm". Nói xong bà cắp đít đi. Gấu nghe bà quát nên khóc ầm lên còn chị nước mắt lưng tròng.
Cuộc sống buồn của mẹ con chị cứ thế trôi qua. Hai tháng không thấy hắn về, chị quyết định bế con đi tìm hắn ở phòng khám mới trên Lào Cai.
Đến đây, chị chỉ gặp được bà. Bà ghẻ lạnh chửi chị: "Mày ngứa hay sao mà đi tìm nó. Nó về với vợ nó rồi, mày ngu thì mày chết".
Chị đứng chết lặng, lòng chị tan nát nhưng mắt chị ráo hoảnh. Chị bế con về lại Hà Nội tiếp tục tồn tại để nuôi con lớn. 3 năm làm vợ tạm, dâu hờ của chị, chị đã chẳng có chút danh phận nào, lại còn bị chồng và mẹ chồng hờ lừa tiền. Ngẫm lại, chị cay đắng thấy mình quá dại dột...
Theo VNE
Bi kịch gia đình vì vợ 'hết hạn', chồng vẫn 'xuân trào' Trước mặt bà Yến và đông đủ các con ông Bạch tuyên bố "Bố đã đưa đơn lên tòa, các con không nhăn được bố nữa đâu. Bố không thể sống mà thiếu đàn bà được. Mà mẹ các con thì đã... hết rồi. Bố muốn đi tìm hạnh phúc của mình, bố muốn danh chính ngôn thuận được sống với cô ấy....