Bí mật động trời đêm trước ngày cưới
Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn không nguôi nhớ về cái đêm ấy.
Anh và nàng yêu nhau đã 2 năm nay. Tình yêu đến tự nhiên, 2 người thực sự cảm thấy yên bình và hạnh phúc khi bên nhau. Anh là người đàn ông chu đáo, chung thủy và có chí cầu tiến. Đó là những đức tính vô cùng quý báu của một người chồng tương lai. Nàng xác định, đời này nàng sẽ lấy anh làm chồng.
Sẽ là như thế nếu như không có ngày nàng gặp chàng – giám đốc thị trường công ty đối tác của nàng. Lần đầu tiên trong đời, trái tim nàng đập điên cuồng vì một người đàn ông như thế.
Chàng cũng đã có vợ sắp cưới ở nước ngoài, nơi mà sau khi hết đợt công tác này, chàng sẽ về làm đám cưới với cô ấy. Nàng cũng đã có anh – người mà nàng định sẽ lấy làm chồng mình. Nhưng, nàng và chàng, dường như vẫn không thôi được khao khát dành cho nhau.
Từ lần đầu tiên gặp chàng, nhìn nụ cười và nghe tiếng chàng nói, nàng không lúc nào không nguôi nghĩ về chàng. Trong khi ấy, anh chẳng hề hay biết gì cả. Anh vẫn ôn tồn và chu đáo, quan tâm đến nàng từng li từng tí, âu yếm nhìn nàng ngủ, vụng về lau giọt nước mắt cho nàng mỗi khi nàng giận dỗi.
Nhìn những cử chỉ ấy của anh trong đêm khuya, nàng hối hận. Nàng đang làm gì thế này? Sao nàng nỡ đối xử với anh như vậy? Anh tin và yêu nàng dường ấy cơ mà. Nàng phải ngay lập tức chặt đứt, giết tận gốc cái tình cảm ngoài luồng vừa nhen nhóm này thôi.
Nhưng vì công việc mà những cuộc gặp gỡ của nàng và chàng vẫn phải tiếp diễn. Và càng gặp gỡ chàng, tiếp xúc với chàng, nhận những lời tán tỉnh của chàng, nàng càng không thể điều khiển được trái tim mình nữa.
Video đang HOT
Chàng – phong độ, manly và rất mực ga lăng. Chàng – lịch lãm, từng trải, thực sự cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với anh. Chàng cho nàng những phút giây đắm say mãnh liệt, những cảm xúc khiến cho con người ta muốn nổ tung. Chàng – một cơn sóng đầy khát khao và chiếm hữu, đầy đam mê cháy bỏng và dục vọng nồng nàn. Còn anh – yên bình như mặt hồ phẳng lặng, tĩnh lặng như màn đêm.
Anh hồ hởi lên kế hoạch cho đám cưới. Thực ra kế hoạch này anh và nàng đã bàn bạc từ vài tháng trước, chỉ không lường được có một sự cố là chàng đột nhiên xuất hiện mà thôi.
Trái tim nàng đang hướng về chàng nhưng lí trí thì luôn nói cho nàng biết rằng, anh mới thực sự là người đàn ông nàng có thể yên tâm tuyệt đối để gửi gắm cả đời. Với anh còn là tình nghĩa 2 năm yêu nhau, gia đình 2 bên đều hết lòng ủng hộ quan hệ của 2 người. Anh cũng chưa khi nào làm gì có lỗi với nàng cả.
Còn chàng chỉ là người đi lướt qua cuộc đời nàng mà thôi. Chàng và nàng vốn dĩ đều đã thuộc về người khác. Chàng chẳng thể chia tay vị hôn thê lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Nàng cũng chẳng thể từ bỏ anh – người hết lòng yêu nàng. Nàng hiểu và chấp nhận điều ấy.
Đám cưới do một tay anh chuẩn bị. Ngày lên xe hoa ngày một đến gần. Nàng lơ đễnh với chính sự kiện trọng đại của đời mình. Nàng sắp là gái đã có chồng, chàng cũng sắp trở về làm đám cưới với vị hôn thê và định cư luôn bên đó. Biết rằng đó là định mệnh nhưng sao nàng và chàng vẫn không không thể ngừng nhớ về nhau. Phải kìm nén cảm xúc con tim thật là một việc khó khăn biết bao.
Đêm trước ngày nàng cưới cũng là đêm trước ngày chàng bay. Chàng bảo, không muốn nhìn thấy nàng mặc váy cô dâu nắm tay người đàn ông khác. Nàng và chàng hẹn gặp nhau. Tình cảm dồn nén bấy lâu như chỉ trực bùng phát vào lúc này. Cái cảm giác sắp mất nhau mãi mãi ấy thật đau đớn và xót xa làm sao.
Bao thứ lí trí nhắc nhở nàng bấy lâu nay phút chốc bay biến hết. Và, nàng đã lao vào vòng tay chàng, không ngần ngại. Nàng nhủ thầm, chỉ một lần thôi, cho nàng được làm theo tiếng con tim mách bảo! Anh nhắn tin cho nàng, dặn nàng đi ngủ sớm, chúc nàng ngủ ngon, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Một đêm cuồng nhiệt và nóng bỏng. Sáng hôm sau, trở về, nàng sẽ là cô dâu của anh. Và chàng sẽ là chú rể của người con gái khác.
Nhưng khi màn đêm tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ, nhìn căn phòng khách sạn với chăn đệm lộn xộn, nàng giật mình hoảng sợ. Nàng đã làm gì thế này? Nàng đã phản bội anh thật rồi ư? Nàng hãi hùng với sự thật bày ra trước mắt, vùng bỏ chạy.
Anh dắt tay nàng vào lễ đường. Đối mặt với anh, cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi khiến nàng run rẩy. Đám cưới – sự kiện thiêng liêng của đời nàng mà nàng không thể nở nổi một nụ cười cho ra hồn. Anh tưởng nàng hồi hộp và lo lắng – tâm trạng chung của các cô dâu sắp về nhà chồng, nên càng nắm chặt tay nàng hơn, như nói với nàng rằng: “Đừng lo, đã có anh ở đây!”.
Nàng chỉ muốn òa khóc. Anh làm sao ngờ được rằng, đêm trước ngày cưới của nàng và anh, nàng đã làm một chuyện vô cùng kinh khủng mà đến giờ, nàng vẫn day dứt không yên về cái đêm ấy.
Chàng đã rời xa, chẳng còn hiện diện trong cuộc sống của nàng nữa. Nhưng cái đêm mà chàng mang lại ấy vẫn ngày ngày ám ảnh nàng không nguôi. Lạ thay, những cảm giác nhung nhớ và yêu thương chẳng còn, giờ còn lại trong nàng chỉ còn là cảm giác tội lỗi vô bờ khi nhìn người chồng nhất mực yêu mình.
Có lẽ nàng sẽ phải dùng cả đời này để chuộc lỗi với anh cho một đêm nông nổi ấy…
Theo VNE
Phương ơi, bạn đâu rồi?
Hà Thị Minh Phương là tên đây đủ của cô bạn chơi thân với tôi từ tâm bé. Và đó cũng là thông tin duy nhât mà tôi có cho đên tân bây giờ vê nó, không địa chỉ, không nick chat, không sô điên thoại, không email, không facebook...
Tôi vân thường xem chương trình "Như chưa hê có cuôc chia ly" và không khỏi xúc đông bởi những cuôc hôi ngô trong nước mắt của biêt bao nhiêu gia đình, đông đôi. Những lúc như thê, tôi chỉ ước, giá như tôi và nó cũng được hôi ngô, được trở vê thuở âu thơ như thê!
Âu thơ trong tôi, ngoài những kỷ niêm vê gia đình, thì khoảng thời gian được học, được chơi cùng với nó là miên ký ức ân tượng nhât. Hôi đó, nhà Phương sát mặt đường quôc lô còn nhà tôi ở sâu trong làng. Môi lân lên chơi với nó, thay bằng đi đường chính, tôi thường đi tắt qua bụi tre của mây nhà hàng xóm, rôi đi ven qua một cái ao cạn nước, và chui vào bụi dứa đây gai sau vườn nhà nó. Nó và em trai tên Sơn vân thường leo lên cây ôi mỡ sau nhà, rôi hét âm lên môi khi tôi &'vượt rào" lên chơi. Ba chị em thường chơi trò "mẹ con", bán ôi cho nhau rôi dùng lá ôi làm tiên, thỏa sức đánh chén cho bằng sạch những quả ôi chín trắng, thơm lừng.
Hàng ngày, hai đứa thường đi bô đên trường, chơi thân với nhau lại được cô giáo xêp ngôi cùng bàn nên chúng tôi thích lắm. Tôi nhớ nhât là giờ kiêm tra toán năm lớp 6, đê toán y hêt đê trong sách tham khảo. Phương giở tài liêu ra đê chép cách giải, khi tôi quay sang thì nó đã hoàn thành xong bài rôi. Lúc ra vê tôi có hỏi thì nó chôi đây đây: "Phương làm gì có quyên sách tham khảo đó đâu". Tôi thây tức vô cùng và cái tính hiêu thắng đã khiên tôi phải tìm cho ra bằng chứng ngay hôm đó.
Trong lúc Phương đang ở sau nhà, tôi mò vào góc học tâp của nó, mở cặp ra và phát hiên quyên sách tham khảo nằm ngay ngăn giữa. Vừa lúc đó, nó cũng bước vào, nó vô lây quyên sách rôi mặt đỏ bừng bừng đi xuông bêp. Tôi truy cho bằng được, nó vừa khai vừa rưng rưng nước mắt: "Ừ, thì tao chép bài đây, mày nghĩ thê nào thì tùy". Tôi không nói gì, giât quyên sách từ tay nó rôi đi thẳng vê nhà. Mãi đên hai hôm sau, tôi mới đem quyên sách trả nó và không quên kẹp môt cái thư tay trong đó: "Từ giờ buôi sáng bọn mình sẽ học nhóm theo quyên sách tham khảo này nhé, sẽ giải lân lượt các dạng toán trong này đê làm quen, chứ mày không nên chép lời giải như lân trước. Tao xin lôi vì hôm đó tự ý lục lọi cặp sách của mày".Nói ra thì thât xâu hô nhưng nôi dung bức thư đó là tôi nhờ chị hàng xóm viêt hô vì sau khi "tâm sự" chuyên hai đứa cãi nhau, chị ây bảo sẽ giúp hai đứa làm hòa. Cũng may sau đợt đó, chúng tôi càng thêm gắn bó, học toán ngày môt tôt hơn. Sang đâu năm lớp 8, Phương theo gia đình chuyên vào Nha Trang ở hẳn. Những năm sau đó chúng tôi vân liên lạc bằng thư tay với nhau. Tôi còn nhớ rõ địa chỉ nhà nó là 3/14 đường Dã Tượng, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Nhưng đên năm lớp 12, tôi bị mât liên lạc với Phương. Mây lân tôi viêt thư đên địa chỉ cũ đêu không có hôi âm. Không hiêu vì sao mà bông dưng nó mât hút chẳng liên lạc môt lân với tôi?
Cho đên bây giờ, đã hơn 11 năm trôi qua, tôi sông và công tác tại Hà Nôi nhưng vân mong môt ngày nào đó sẽ liên lạc được lại với Phương. Tôi đã từng vào google gõ họ tên nó hàng trăm lân, vào Facebook tra tên nó không biêt bao nhiêu lân những kêt quả vân vô vọng.
Ước gì có môt phép màu hôi ngô giúp chúng tôi gặp lại nhau hoặc ước gì lúc này nó đang ngôi và đọc được những dòng tâm sự này của tôi?
Theo người lao động
Những gói xôi tình bạn Năm 1980, tôi vào học lớp 4 tại Trường Thắng Tam, TP Vũng Tàu. Lúc bấy giờ, bữa cơm của nhà tôi toàn khoai và rau, có khi cả tháng trời, tôi không biết đến hột cơm. Mỗi buổi sáng, tôi đến lớp với cái bụng lép kẹp. Tôi nhớ rất rõ đó là vào một ngày cuối năm. Đang ngồi học trong...