Bí mật đến chỗ chồng công tác chơi, tôi rụng rời chân tay khi nhìn thấy anh…
Rón rén bước đến căn phòng trọ đầu tiên, ngó vào cửa sổ tôi thấy chồng đang cởi áo nằm trên giường. Định cất tiếng gọi chồng cho anh bất ngờ, thì thấy…
Vợ chồng tôi kết hôn được hơn chục năm nay, chúng tôi đã có 2 con trai rất ngoan và giống bố. Chồng tôi là dân xây dựng nên anh đi công trình suốt. Một năm có khi ở nhà với vợ con chưa được 2, 3 tháng. Hiểu công việc của chồng nên tôi cũng không ca than gì, tôi động viên chồng nhiều hơn để anh yên tâm công tác.
Lần này chồng phải đi công trình trong tận miền Nam. Anh bảo vào trong đấy làm chừng 3 tháng thì ra với mẹ con tôi. Chồng cứ đi biền biệt như vậy lâu dần mẹ con tôi cũng thành quen dù rất nhớ và đôi phần tủi thân. Được cái chồng tôi khá tâm lý, ngày nào anh cũng gọi điện về hỏi thăm mẹ con tôi ăn ở thế nào. Thấy chồng như vậy tôi cũng vui và yên tâm để anh đi xa.
Mấy hôm vừa rồi chồng gọi điện về kêu ốm, phải đi viện truyền nước mà tôi lo cho anh quá. Bảo anh xin nghỉ về nhà dưỡng bệnh chồng nhất định không chịu vì còn đang dở việc. Thương chồng xa nhà không ai chăm, tôi đánh liều một quả đặt vé máy bay vào Nam gấp. Tôi sẽ âm thầm đi không để chồng biết và dành cho anh một sự bất ngờ.
Tôi sẽ âm thầm đi không để chồng biết và dành cho anh một sự bất ngờ (ảnh minh họa)
Vội vàng đi, tôi chỉ mang được ít đồ quê vào cho chồng và mọi người trong đó. Hỏi dò được địa chỉ chỗ chồng ở mấy hôm trước, tôi bắt xe ôm từ sân bay vào. Vừa vào đến nơi, thấy khu nhà trọ ẩm thấp của chồng mà thương anh quá. Không biết giữa trưa thế này chồng có ở nhà hay ra công trường rồi.
Rón rén bước đến căn phòng trọ đầu tiên, ngó vào cửa sổ tôi thấy chồng đang cởi áo nằm trên giường. Định cất tiếng gọi chồng cho anh bất ngờ, thì một người phụ nữ trẻ đẹp quấn khăn tắm bước ra đi về chỗ chồng tôi giọng ngọt sớt và đầy khiêu khích.
Video đang HOT
- Anh à. Lát vui vẻ xong mình đi shopping nhé. Em thích cái váy ở đó lắm rồi mà chưa có dịp đi mua.
- Em thiếu gì váy, mua làm gì nữa có mặc đâu. Thôi nhanh lên qua đây xem nào, anh đợi sốt hết cả ruột rồi này.
- Gớm. Có mấy cái váy chứ ở đâu ra mà nhiều, anh không thích để em bảo người khác mua cho. Mà ốm yếu như anh làm ăn được gì mà cứ đòi âu yếm em xồn xồn lên thế.
- Thôi, anh đùa cục cưng tý thôi mà. Lát nữa mình đi mua nhé em yêu, em thích cái nào cũng được hết. Tại em mấy ngày nay “bỏ đói” anh, nên anh mới ốm như vậy đấy. Hôm nay em phải bù gấp 3 mọi hôm đó.
- Chỉ sợ anh không có sức thôi.
Tôi sẽ khiến anh hối hận và nhục nhã khi cắm sừng vợ (ảnh minh họa)
Đứng ngoài cửa nhòm vào tôi sững người trước những gì mình nghe nhìn thấy. Chồng tôi ốm thế nào sao ? Anh có bồ trong đây từ bao giờ không biết, 2 người họ đã sống chung như vậy sao?
Quay mặt đi khóc rưng rức, bỗng nhiên tôi va vào thùng rác ở ngay đó. Thấy tiếng động, tưởng trộm chồng vội mặc quần dùi lao ra. Thấy tôi đứng ở đó anh hoảng hốt giải thích mọi chuyện.
Nhìn chồng bằng ánh mắt đầy hận thù tôi tát cho anh một cái thật đau rồi bỏ đi. Ra bến xe mà như kẻ mất hồn. Vào thăm chồng ốm lại được xem màn kịch nóng bỏng như vậy sao? Chồng tôi, một ông chồng vàng 10 như vậy lại ngoại tình như vậy ư?
Suốt chạy đường ngồi xe khách về nhà, chồng gọi điện liên tục. Tôi giận anh tắt máy luôn. Lúc này anh định van xin giải thích gì ư? Tôi sẽ khiến anh hối hận và nhục nhã khi cắm sừng vợ.
Về nhà thấy 2 đứa con đang chăm chỉ học bài, tôi bật khóc ôm chúng vào lòng. Quyết định ly hôn và sẽ cặp với người đàn ông khác để trả thù chồng, là cách tôi sẽ làm. Tôi sẽ để anh thấy bị vợ mình cắm sừng nó đau thế nào.
Theo Một Thế Giới
Rụng rời chân tay khi gặp bố của người yêu
Tôi sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Tôi không ngờ mình lại chạm trán với người xưa ngay tại ngôi nhà này.
Bố mẹ tôi là người dân tỉnh lẻ, quanh năm ông bà chỉ biết làm nông. Thời còn đi học tôi chán nản với các kì nghỉ hè của mình. Ngày ngày, tôi phải ra đồng nếu không thì lên rẫy. Tôi chán ngấy với cuộc sống tù túng thiếu thốn ấy. Khi vào cấp ba, bắt đầu biết được mọi chuyện, khát khao đổi đời của tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi luôn tự ti và đầy mặc cảm về hoàn cảnh gia đình của mình, tôi muốn thoát khỏi cuộc sống đầy vất vả lo toan chuyện cơm áo gạo tiền.
Tôi vừa học đại học vừa làm thêm. Số tiền bố mẹ tôi gửi chỉ để hỗ trợ cho việc đóng học phí. Ông bà không đủ khả năng lo chu toàn cho tôi. Những ngày đầu, chưa quen việc làm thêm tôi khóc vì buồn tủi không biết bao lần. Từ chạy bàn quán ăn, phục vụ càfe, phát tờ rơi, bán hoa ngày lễ... tôi đều làm hết. Công việc chiếm nhiều thời gian và công sức nhưng thu nhập thì rất ít. Tình cờ trong một lần tham gia giới thiệu sản phẩm mới của công ty mỹ phẩm tôi gặp được chị H, là sinh viên của trường đại học. Hai chị em nói chuyện khá hợp, tôi có tâm sự về mình cho chị nghe.
Tôi bắt đầu gia nhập nhóm của chị, những người mẫu giới thiệu sản phẩm. Tôi khá xinh xắn nhưng còn có gì đó quê mùa. Nhưng chị đã giúp tôi thay đổi hoàn toàn, từ ngày cùng chị đi làm tôi như được lột xác. Ăn mặc đẹp, lại được trang điểm làm tóc cẩn thận. Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần khéo léo trong ăn nói, mỉm cười đúng lúc để làm hài lòng khách hàng. Nhưng đặc biệt hơn, sau giờ làm, nhiều người đã chủ động mời chúng tôi đi ăn đi chơi. Thời gian đầu, tôi còn hơi ngại nhưng rồi đó như là một niềm kiêu hãnh, khi bản thân được ai đó để ý.
Mới đầu chỉ là gặp gỡ làm quen, nhưng rồi tôi bắt đầu hẹn hò. Những người tôi quen đều là người nhiều tiền và có địa vị. Họ sẵn sàng mời tôi đến những nhà hàng sang trọng, những món quà tặng đắt giá. Với sự dìu dắt của chị H, tôi thành trợ lý cho một vị giám đốc nhiều tiền lắm của. Số tiền tôi kiếm được quá lớn và thật dễ dàng làm tôi choáng ngợp. Tôi đã gạt bỏ mọi lí trí qua một bên để trượt dài theo vật chất. Thế nhưng, trong một lần đi công tác ở Mũi Né, tôi bị vợ của ông ta bắt được và dằn mặt tại khách sạn. Chưa hả cơn giận, bà ta đã dùng kéo cắt nham nhở mái tóc dài của tôi.
Sau lần bị làm cho nhục nhã và ê chề ấy, tôi như chợt tỉnh, tôi hối hận và dằn vặt bản thân mình rất nhiều nên đã rời khỏi nhóm. Gần cả năm, tôi chỉ tập trung học tập để tốt nghiệp. Ra trường, tôi chuyển đến nơi khác và xin vào làm nhân viên kinh doanh của công ty may mặc. Là người mới nên tôi được trưởng phòng quan tâm rất nhiều. Anh hơn tôi 8 tuổi và còn độc thân. Thời gian đầu chỉ là giúp đỡ vì công việc nhưng rồi là những lần mời cơm trưa, hay rủ tôi lang thang cafe sau những giờ tan làm.
Anh hiền lành thật thà, dành cho tôi tình cảm vô cùng ấm áp. Bên anh tôi thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Anh cho tôi cảm giác tin tưởng và bình yên. Dù đôi lúc trong vô thức, tôi vẫn còn lo sợ mơ hồ. Lo sợ anh biết được con người khác của tôi ngày xưa. Nhưng rồi chính tôi cũng tự trấn an mình, chuyện trước đây đã là quá khứ, ngày đó cũng đâu ai biết. Mấy năm rồi, tôi bây giờ đã là một hình ảnh khác hẳn. Vì vậy mà sau một năm yêu nhau, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh.
Cuối tuần vừa rồi, tôi mạnh dạn cùng bạn trai về ra mắt bố mẹ anh. Chúng tôi còn lên kế hoạch, sau khi về nhà anh, hai đứa sẽ về quê tôi. Gặp mặt nhau, mẹ anh khá hài lòng về tôi, bà nói chuyện rất vui vẻ. Chúng tôi ngồi vào bàn và đợi bố anh về rồi dùng cơm. Nhưng ngay khi thấy ông bước vào cổng tôi chỉ muốn chạy trốn. Tôi ước gì mình có thể chui vào đâu đó.
Hình ảnh ngày nào ùa về. Thời gian đã qua nhưng ông thì tôi không thể nào quên được. Tôi thật không ngờ bố của anh chính là một vị giám đốc của công ty đối tác mà thời còn làm trợ lý, tôi đã gặp mặt. Tôi còn nhớ, lúc đó ông còn khen sếp cũ của tôi là có một cô trợ lý thật xinh xắn, đáng yêu.
Tôi đứng chôn chân trước bàn, quên cả cất tiếng chào ông. Cho tới khi bạn trai giới thiệu và kéo tay, tôi mới sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Nhưng ông chỉ nhếch môi cười và gật đầu. Ông điềm tĩnh bao nhiêu thì tôi run sợ bấy nhiêu. Tay chân tôi lạnh ngắt, luống cuống đánh rơi hết thứ này đến thứ khác. Miệng mồm khô khốc, cổ họng như nghẹn lại chẳng nói được gì. Hai tai tôi như ù đi, tôi chỉ biết dạ dạ khi nghe ông hỏi chuyện. Tôi chẳng hiểu là ông không nhớ tôi hay đang cố tình không biết. Lấy lí do không được khỏe tôi xin phép về sớm. Thấy mặt mũi tôi nhợt nhạt, bạn trai vội vàng xin phép rồi đưa tôi về.
Mấy ngày nay, tôi gọi anh xin phép nghỉ vài ngày, tôi nói về quê vì gia đình có việc quan trọng. Tôi chạy trốn anh, tôi cắt hết mọi liên lạc. Nằm vùi ở một nhà trọ mới tôi chìm vào trong tuyệt vọng. Tôi không thể tưởng tượng được anh sẽ ra sao khi biết quá khứ của tôi. Hình ảnh ngây thơ trong sáng mà anh nghĩ về tôi sẽ như một vết dao đâm vào tim anh. Làm sao tôi có thể đối mặt với anh đây. Anh yêu tôi nhưng anh có chấp nhận được tất cả hay không? Rồi mặt mũi nào mà tôi dám nhìn bố anh. Tôi như muốn chết đi cho xong, tôi hoang mang cực độ, tôi nên làm gì vào lúc này, mọi người giúp tôi với.
Theo Một Thế Giới
Mặt chồng xanh như tàu lá khi tôi mở chiếc vali bị nhầm sau chuyến công tác của anh Mai là ngày kỷ niệm 4 năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi đã lên ý tưởng cho buổi lễ kỷ niệm này nhưng đến tối, chồng lại gọi điện về báo mình phải đi công tác nước ngoài đột xuất và bảo tôi sắp xếp vali. Cũng như bao nhiêu người vợ có chồng thành đạt khác, tôi vẫn canh cánh một...