Bí mật đêm ngoại tình (Phần 6)
Vậy lý do cô ta bỏ đi là gì? Đó mới là điều mà Như Ý thắc mắc. Cô đồng ý ngoại tình với Cường cũng một phần vì chuyện đó. Chỉ cần hiểu được vì sao vợ của Cường bỏ đi, cũng đồng nghĩa với việc cô biết Cường là một con người như thế nào.
Cường là người đàn ông dứt khoát, khi anh ta đã nói thì đương nhiên sẽ không chỉ để đó. Đôi khi Như Ý cũng không hiểu tại sao một người đàn ông có thể vì vợ mình mà làm tất cả, dù cô ta có điên thế nào đi chăng nữa.
Vậy lý do cô ta bỏ đi là gì? Đó mới là điều mà Như Ý thắc mắc. Cô đồng ý ngoại tình với Cường cũng một phần vì chuyện đó. Chỉ cần hiểu được vì sao vợ của Cường bỏ đi, cũng đồng nghĩa với việc cô biết Cường là một con người như thế nào.
Đương nhiên Như Ý không phải là một kẻ ngu ngơ. Trên đời này, chuyện gia đình có rất nhiều dạng. Có thể Cường đã ngoại tình với ai đó, khiến vợ phật lòng và bỏ đi. Có thể vợ anh ta bỏ đi theo một người đàn ông nào đó thật. Và cũng có thể bỗng một ngày chị ta nhận ra không còn yêu anh nữa. Nhưng có thể loại trừ khả năng thứ ba, bởi nếu không yêu, chị ta sẽ không quay về.
Còn lại hai trường hợp, hoặc là chị, hoặc là Cường đã ngoại tình.
Ngồi ở quán cà phê rất lâu, cầm trong tay chiếc máy nghe nhạc màu xanh được gửi đến. Như Ý cứ nhìn nó mãi. Cô không biết mình có nên nghe hay không.
Đột nhiên ghế đối diện được ai đó kéo ra, Như Ý ngẩng đầu lên, đó là người chủ quán. Đến giờ cô vẫn chưa biết tên của anh ta, nhưng có vẻ anh rất chú ý đến cô. Phụ nữ đều rất nhạy cảm trong vấn đề này.
- Hôm nay cô không viết lách nữa sao? – Chủ quán hỏi.
Như Ý lắc đầu:
- Đâu phải lúc nào cũng có cảm hứng chứ.
Chủ quán ừ hứ, anh đẩy đồ uống quen thuộc về phía cô và bảo:
- Tôi luôn nhớ những gì mà cô làm. Không hiểu tại sao nữa.
Một cách tán tỉnh khá cũ, nhưng ít nhất cũng chưa nhàm. Như Ý cười, cô nhìn anh đầy dò xét:
- Sao thế? Anh đang định điều tra về tôi à?
- Điều tra? Nghe có nặng nề quá không? Nếu tìm hiểu thì sao?
- Anh tên là gì?
- Nguyện!
- Chà, cái tên nghe có vẻ tin lành quá.
Nguyện cười giòn giã, hàm răng sáng bóng của anh lộ ra. Khi cười anh ta trông đẹp hơn, nhưng đâu phải người ta cười cả ngày được.
- Cô nói chuyện hài hước lắm.
- Tôi mới nói có một câu thôi mà.
- Chỉ một câu đó cũng đủ để biết rồi.
Như Ý phẩy tay, lúc này cô mới nhớ ra mình không bị chảy mồ hôi hay run sợ gì nữa. Cô không cảm thấy sợ anh ta. Hay là vì cô đã quen với Nguyện? Quen cái cách anh lấy cà phê cho cô, lịch sự với cô?
Đến giờ cô vẫn chưa biết tên của anh ta, nhưng có vẻ anh rất chú ý đến cô. Phụ nữ đều rất nhạy cảm trong vấn đề này.
(Ảnh minh hoạ)
- Sự thật là tôi rất ít khi nói chuyện với một người lạ.
- Tôi là người lạ sao?
- Tôi nghĩ là không, chính vì vậy nên tôi mới không hồi hộp.
Nguyện đứng dậy, anh đi lấy cho cô một đĩa bánh:
- Đây là bánh do tôi tự làm. Cô thử một miếng xem sao.
Như Ý nhìn anh một lúc, sau đó cô mới cầm cái dĩa lên và xắn một miếng. Nó có vị của việt quất, kem sữa… Vị giác của cô không được tinh tế. Cô không nhận ra việc họ có bỏ nhiều đường, muối, hay bột nở vào món ăn hay không. Nhưng tổng kết lại, món bánh của Nguyện khá ngon với cô.
- Anh là đầu bếp à?
- Tôi có học một lớp pha chế và làm bánh.
- Tuyệt. Anh sẽ có nhiều cô thích lắm đấy.
- Cô thì sao?
Anh ta đang tán tỉnh công khai, điều ấy khiến Như Ý bối rối. Kể từ lần chia tay trước, cô vẫn chưa có ý định quen lại một ai. Và giờ thì cô đang vướng phải một chuyện trời ơi đất hỡi ở đâu đấy.
Liệu có rắc rối quá không khi cô giả vờ ngoại tình với một người, và lại quen thân với một người khác? Như vậy có phải là ngoại tình nữa hay không?
Như Ý tự bác bỏ đi những điều này. Cô quên mất không trả lời câu hỏi của Nguyện.
- Tôi không phá vỡ không gian riêng tư của cô chứ?
- Sao anh lại hỏi thế?
Nguyện hất mặt về cái máy nghe nhạc. Suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện phải nghe nó.
- À, không có gì! – Nhưng Như Ý lại trả lời rất lịch sự – Nhạc thì lúc nào nghe mà chẳng được.
Nguyện mỉm cười. Anh mím môi, những ngón tay bắt đầu vươn tới, chạm đến tay của Như Ý. Nhưng trước khi nó kịp chạm tới thì điện thoại cô rung lên.
Video đang HOT
- Tôi nghe. – Người gọi là Cường, nghe giọng anh ta có vẻ hốt hoảng – Sao thế?
- Cô ta đã lấy mất file tiểu thuyết còn dang dở.
- Thì sao?
- Cô ta lấy nó để làm gì?
Đúng lúc ấy từ bên ngoài đi vào là một cậu bé. Trên tay cậu ta là một chiếc ổ cứng. Rồi cậu ta đặt lên bàn ngay khi cô chưa kịp ngắt máy.
Cậu ta chạy đi, không giải thích gì thêm.
Nguyện nhíu mày nhìn theo, anh nhất thời không hiểu được.
- Ê, này bé… con làm gì thế? – Nguyện gọi với theo.
Trên bàn bây giờ là một chiếc máy nghe nhạc, một ổ cứng. Có những gì ở trong này? Mọi thứ đang ngày một chất chồng lên, và ai đó muốn cô phải biết những điều được cất giấu.
Vội vàng cất mọi thứ vào trong túi xách, Như Ý đứng dậy nhìn Nguyện:
- Xin lỗi, khi khác chúng ta nói chuyện nhé!
- Cô quen thằng bé đó à?
Như Ý không trả lời anh mà chạy đi luôn. Lúc cô mở cửa ra, đ.ứa b.é đã biến mất.
Như Ý gọi điện theo cái số mà vợ của Cường đã gọi, chị ta bắt máy ngay tức khắc:
- Em đã nhận được tiểu thuyết của chị chưa?
- Cái gì? Tiểu thuyết… chị… chính là thứ đ.ứa b.é đó đã đưa cho tôi sao?
- Đúng vậy.
Như Ý lục trong túi, cô cầm ổ cứng trên tay rồi nhìn quanh. Người phụ nữ trong điện thoại nói rất chậm rãi:
- Đừng lo lắng, đó chỉ là tiểu thuyết chị đang viết dở. Chị chỉ muốn đưa nó cho em đọc, hơn là để trong tay một kẻ như chồng chị.
- Chị có ý gì?
- Chẳng phải em đã nói biết đâu nó có dấu hiệu hay sao? Nhưng đây không phải là trò chơi.
- Chị muốn gì? Rốt cuộc chị muốn gì? – Như Ý gào lên giữa đường phố.
Người phụ nữ cười khi thấy cô như vậy.
- Em chỉ cần đọc, rồi em sẽ hiểu được thôi. Em cũng là người viết cơ mà. Chị hy vọng chúng ta có trái tim đồng điệu nhau.
- Nhưng tại sao? Tại sao lại là tôi?
Cô đã bị gài bẫy vào một chuyện không đầu không cuối, mơ mơ thật thật. Rốt cuộc những con người đó đang muốn cô làm điều gì kia chứ? (Ảnh minh hoạ)
Ngừng một lúc, không ai biết người phụ nữ đó đang nghĩ gì. Khoảng một phút không có bất kì động tĩnh gì từ chị ta, Như Ý những tưởng đường truyền đã bị ngắt. Nhưng rồi chị ta chợt nói:
- Bởi vì em là người đầu tiên đến thuê căn phòng đó. Bởi vì Hiền Anh đã nói với chị, em là một người không biết gì cả.
- Hiền Anh?
Điện thoại bị ngắt đi, chỉ còn tiếng tút dài vang lên.
Như Ý vội vàng chạy về nhà, vậy Hiền Anh chính là chìa khoá tiếp theo của cô. Đó là lý do mà cô ta thân thiết với cô hay sao? Dù biết là mọi thứ nên dừng lại đúng lúc, nhưng không hiểu sao Như Ý không thể yên lòng nếu cô bỏ đi vào lúc này. Cô đã bị gài bẫy vào một chuyện không đầu không cuối, mơ mơ thật thật. Rốt cuộc những con người đó đang muốn cô làm điều gì kia chứ?
…
- Cô biết chị ta đúng không?
Hiền Anh nhìn cô, giả bộ ngơ ngác không hiểu được. Như Ý nhắc lại:
- Cô biết chị ta, vợ của Cường ấy.
Hiền Anh nhìn Long, như đang cầu cứu. Long chạy đến chắn trước cô ta, dùng giọng dữ dằn:
- Đừng hỏi gì cả, cô ấy không biết đâu.
- Được, các người không cho tôi biết, nhưng tôi sẽ tìm ra nó. Vì các người đã muốn như thế mà.
Khi Như Ý định quay đi, Hiền Anh vội vàng nói:
- Cô không nhận ra gì sao? Khi mà cô đồng ý ngoại tình với Cường thì anh ta đòi đuổi chúng tôi ra khỏi nhà ấy.
- Ý cô là sao? – Như Ý đột nhiên không hiểu.
- Cô ngây thơ quá, anh ấy có tình ý với cô.
Như Ý bật cười, cô chưa bao giờ nghe thấy điều gì nực cười hơn thế. Một người đàn ông như Cường chẳng có lý do nào để thích cô. Và không có cơ sở để thích. Cô mới xuất hiện ở đây được gần một tháng, những chuyện khó hiểu cứ tiếp diễn và giờ cô đang ở cái điểm mà mọi thứ không thể rối hơn được nữa.
Theo Eva
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 5)
Như Ý đột nhiên nhớ lại câu nói của vợ Cường: Chị muốn em biết con người của chồng chị. Câu nói ấy khiến cho Như Ý cảm thấy nghi ngờ Cường, nó giống như một manh mối nào đó buông xuống, để cô bắt tay vào tìm hiểu. Rốt cuộc anh ta là ai, và rốt cuộc cô ta là ai?
Như Ý lặng người đi, cô nhìn tất cả những tấm ảnh, mọi thứ xung quanh quay cuồng. Chị ta đã trở về thật rồi ư? Tại sao chị ta lại biết cô đã từng ngủ với chồng chị ta?
Như Ý gạt tay qua các tấm rèm, tìm kiếm xem có ai đang ở trong nhà mình hay không. Mọi thứ đều rất bình thường trừ những tấm ảnh này ra.
Như Ý mở cửa, cô đang nghĩ sẽ có một ai đứng ở đó để nói cho cô biết chuyện quái gì đang xảy ra. Nhưng vẫn không có ai cả.
Khoảng ba mươi phút sau, Cường có mặt ở phòng của cô. Anh giúp cô thu dọn những tấm ảnh. Anh nhìn xấp ảnh thật lâu, không rõ được biểu hiện trong đôi mắt. Anh nói:
- Cô ấy đang ở rất gần đây, vậy là tôi đã đúng.
- Tại sao anh có thể biết được điều ấy?
- Chúng ta có một thoả thuận đi.
- Thoả thuận gì?
- Đây là một trò chơi. - Cường nói - Chúng ta sẽ ngoại tình với nhau.
Như Ý hơi lùi lại, cô lắc đầu. Rõ ràng đây là một ý tưởng điên rồ, nhưng sao anh ta vẫn muốn theo. Cô vợ của anh ta là một kẻ không bình thường, ngay cả anh ta cũng hùa theo cái sự không bình thường đó của vợ.
- Anh thôi đi được không? - Như Ý cười nhạt - Tôi sẽ chuyển nhà.
Cường giữ tay cô lại:
- Nghe này, tôi chỉ muốn tìm lại vợ mình. Chứ không hề có ý gì với cô cả.
Như Ý nhún vai:
- Cũng không có liên quan gì đến tôi.
- Coi như giúp tôi, được chứ?
Như Ý nhìn anh ta, cô cảm thấy mình không nên dấn thân vào chuyện này. Nếu anh ta còn là trai tân, cô còn phân vân giữa chuyện yêu và không yêu, chứ đừng nói đến chuyện anh đã có vợ và muốn giả vờ yêu cô. Đây chỉ là một cuộc hành trình tìm kiếm, nhưng cô sẽ được gì từ nó chứ?
- Tôi sẽ bảo vệ cô... an toàn.
Như Ý bật cười:
- Có gì nguy hiểm sao?
- Có thể. Cô không cảm thấy những bức ảnh này là đe doạ sao?
Như Ý nhìn xấp ảnh trên tay của Cường, suy nghĩ. Nếu cô ngoại tình với Cường thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Vợ của anh ta sẽ làm gì nữa?
Đây chỉ là một cuộc hành trình tìm kiếm, nhưng cô sẽ được gì từ nó chứ? (Ảnh minh hoạ)
- Được, cứ coi như là tôi đồng ý đi.
- Tôi cần cô đồng ý thật. Tôi luôn muốn mọi thứ thật rõ ràng.
- Được thôi.
- Cô sẽ không được rút lại quyết định khi mọi chuyện đã vào guồng đâu.
- Anh thuyết phục tôi giờ lại muốn tôi thay đổi sao?
Cương gật đầu, anh nhìn xung quanh, kiểm tra lại chốt cửa. Sau đó rút chìa khoá ra và giơ lên:
- Trước tiên ta phải thay lại chìa khoá.
...
Mọi chuyện đến như một giấc mơ với Như Ý, cô không tưởng tượng nổi là mình đang ngoại tình với một người đàn ông. Cường chuyển đến phòng của cô, và những người hàng xóm lại càng thêm xa cách.
Hiền Anh nhìn thấy cô, cô ta định vẫy tay chào nhưng Long đã gạt đi và kéo cô vào phòng. Khu trọ trở nên tĩnh lặng ngay khi Cường tới, anh ta cũng không giải thích gì cả.
- Cô không cần để ý đến họ, tôi mới là chủ ngôi nhà này.
Như Ý cũng không muốn để ý, cuộc sống của cô trước giờ đều chỉ xoay quanh thế giới của chính mình.
- Chúng ta có cần ngủ chung giường không? - Như Ý hỏi.
- Cô cứ ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ ở dưới đất.
- Chị ta có thể vào được phòng không?
- Tôi đã thay khoá và đêm nay tôi sẽ không ngủ. Để xem cô ấy làm gì.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên nhè nhẹ, Như Ý không để chuông nên nó chỉ grừ lên như một tiếng rên. Cô cầm điện thoại xem, nhíu mày. Đó là một số lạ.
- A lô?
Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rè, không rõ là do đường truyền yếu hay người đó cố tình làm vậy. Trên nền của tiếng rè ấy, người kia nói:
- Em đang ở với chồng chị?
Như Ý hoảng hốt, cô trợn mắt nhìn quanh. Cường như cảm nhận được người gọi điện thoại là ai, anh gật đầu với cô như để trấn tĩnh cô lại.
- Chị là ai?
- Em biết mà. Chị là người đã giúp hai người ngoại tình với nhau.
- Chị muốn gì?
- Muốn em biết chồng chị thật ra là ai.
Nói rồi chị ta cúp máy, Như Ý nhìn vào điện thoại như một người mất hồn. Cô không hiểu được đây là chuyện gì nữa, rằng nó có thật hay chỉ là một sự sắp đặt từ ai kia. Tại sao lại là cô? Tại sao lại là ngoại tình? Tại sao cô lại phải nhận ra Cường là ai?
Chị ta là nhà văn lập dị, cô có cảm giác chị đang muốn biến tất cả mọi chuyện theo sự sáng tạo của mình.
Cường vội vàng chạy đến, anh giữ tay cô hỏi:
- Sao? Vợ tôi có nói cô ấy đang ở đâu không?
Như Ý lắc đầu, cô không biết có nên kể cho Cường về cái ý định của chị ta hay không. Rồi cô chọn cách im lặng. Nó giống như một lời nói trong lúc say, và lời của mấy kẻ nhà văn hoang tưởng.
- Vợ anh là ai vậy? - Như Ý lẩm bẩm.
- Cô ấy là ai là sao?
- Chị ta đã cho rằng đây là kế hoạch.
- Cô ấy đã bỏ đi hai năm rồi. Đây không thể là kế hoạch. Chắc chắn cô ấy đã nghĩ đêm hôm đó chúng ta ngoại tình với nhau nên nổi cơn thịnh nộ lên thôi.
- Thế tại sao anh lại muốn tôi dính vào vụ này?
- Vì chỉ có như thế cô ta mới xuất hiện.
- Điên rồi. - Như Ý cười như không tin được - Toàn bộ chuyện này, thật là điên rồi. Nó giống như trong một bộ phim, nó... giống như một vụ án và tôi phải tìm ra chân tướng.
Cường thấy Như Ý đang xúc động quá đỗi, anh ta vội giữ vai cô lại:
- Cô chỉ cần ở bên tôi như thế này. Tôi không đòi hỏi gì cả. Cô chỉ cần giúp tôi như thế này thôi.
Cô chỉ cần ở bên tôi như thế này. Tôi không đòi hỏi gì cả. Cô chỉ cần giúp tôi như thế này thôi. (Ảnh minh hoạ)
Như Ý đột nhiên nhớ lại câu nói của vợ Cường: Chị muốn em biết con người của chồng chị. Câu nói ấy khiến cho Như Ý cảm thấy nghi ngờ Cường, nó giống như một manh mối nào đó buông xuống, để cô bắt tay vào tìm hiểu. Rốt cuộc anh ta là ai, và rốt cuộc cô ta là ai?
- Vậy thì đêm nay ngủ chung giường đi. - Như Ý đề nghị.
Cường quay lại nhìn cô, như muốn hỏi. Như Ý nhắc lại:
- Chúng ta cứ diễn như thật đi. Phải diễn thế nào cho chị ta tin chứ. Vì chị ta biết tất cả cơ mà.
Nói rồi Như Ý lên giường, cô trải chăn gối ra, để lại một khoảng trống cho Cường. Sau đó cô đ.ập tay xuống chỗ trống đó:
- Lại đây.
Cường suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh lại gần.
Đêm hôm đó họ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, không có ai nói với ai điều gì, dù họ thức trắng cả đêm. Nó giống như là một sự hành xác và tâm lý. Ai cũng đều mệt mỏi cả.
Sáng hôm sau, khi Cường đã đi ra ngoài thì nhân viên chuyển phát đến gõ cửa phòng của Như Ý. Cô không đặt bưu kiện nào cả, song trên đó đều có ghi tên và địa chỉ của cô.
Như Ý mở bưu kiện ra, phát hiện trong đó là một cái máy nghe nhạc.
Như Ý đeo tai nghe vào, nhưng cô chưa kịp ấn nút nghe thì Cường đã trở lại. Cô vội vàng cất nó vào trong gầm giường. Anh ta nhìn cô, hỏi:
- Sao thế?
Cô lắc đầu:
- Không có gì.
Dù Cường vẫn đang nghi ngờ, nhưng anh không nói gì. Anh cầm theo cái điện thoại ở trên bàn và bảo:
- Tôi nghĩ sẽ nghỉ làm nhà trọ. Vì mục tiêu sắp tới.
- Tại sao lại phải thế.
Có tiếng bước chân ở bên ngoài, Cường im lặng để họ đi qua rồi mới đáp:
- Vì chúng ta đang ngoại tình cơ mà. Chúng ta cần một sự riêng tư.
Nhưng đây chỉ là giả thôi, anh ta đang muốn mọi chuyện này diễn ra như thật sao?
Hai người không biết ở ngoài cửa, Hiền Anh đã nghe lén được câu chuyện. Khuôn mặt cô hiện lên một sự toan tính.
Theo Eva
Em sai rồi, anh xin lỗi em đi - Phần cuối: Khâu lại hạnh phúc Thời gian vắng anh chị đã hiểu ra rất nhiều điều, việc anh ngoại tình một phần lỗi cũng do chị. Đã đến lúc chị cần thay đổi bản thân rồi... Thời gian gần đây anh thấy chị có nhiều biểu hiện khác thường. Chị không còn ồn ào với những câu chuyện mỗi tối, chị không phàn nàn với anh về giá...