Bí mật đêm ngoại tình (Phần 11)
Ông ta không cấm đoán Cường nhưng Như Ý có cảm giác ông luôn tạo áp lực cho anh. Những điều mà ông nghĩ, hình tượng mà ông muốn Cường hướng đến. Anh ít nói, thâm trầm, liệu vợ anh có biết anh đang phải chịu áp đặt từ phía người bố của mình?
- Hôm nay để tôi đưa cô ra ngoại thành một chuyến, nhà tôi có một trang trại, trong đó trồng rất nhiều táo.
Vừa mới ngủ dậy Cường đã nói vậy. Không ai đề cập gì đến chuyện vào buổi đêm hôm qua. Như Ý ngượng ngùng xuống giường và vệ sinh cá nhân. Cô dùng một chiếc bàn chải mới mà Cường mua cho.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì Cường vẫn là một người đàn ông tốt, chỉ tiếc là không hợp để làm chồng. Có nhiều người như vậy, nếu như chỉ yêu, không ở bên cạnh và chăm sóc cho người khác thì có thể coi là một người hoàn hảo. Nhưng nếu đã là chồng, thì trên vai anh ta có nhiều trách nhiệm khác, có nhiều mối lo khác. Sau đó anh ta cũng sẽ trở nên tầm thường, tẻ nhạt, trở thành một ông chồng hay cáu gắt, có thể ra ngoài tìm của lạ nếu đã chán vợ mình. Cuộc hôn nhân cứ thế rơi vào nấm mồ.
Cường có một chiếc xe chở hàng, anh chở cô trên chiếc xe đó. Cô không rõ anh thực chất làm nghề gì, nhưng có lẽ là một tay lái buôn.
- Tôi giúp cha tôi làm nông. – Anh chỉ nói vậy, nhưng cô không tin. Trông anh không giống một nông dân.
Anh ta nói tiếp:
- Nhưng ngoài ra tôi có một xưởng gốm. Cũng không hiểu sao năm xưa tôi lại theo nghề đó. Bác tôi nói hồi đó có ông Tây nào đó về muốn tìm hiểu nghệ thuật gốm Việt Nam, bác bảo tôi đi học rồi vào xưởng của bác. Giờ bác mất rồi, xưởng là của tôi.
Như Ý không nói gì, thấy Cường đã có vẻ cởi mở hơn. Anh gợi nhiều chuyện, bắt đầu quan tâm đến cô. Có phải là từ hôm qua anh đã nghĩ nếu cô cho anh một đứa con, anh phải làm những việc này để bù đắp cho cô?
Nghĩ đi nghĩ lại, thì Cường vẫn là một người đàn ông tốt, chỉ tiếc là không hợp để làm chồng. (Ảnh minh hoạ)
Như Ý kéo cửa kính xuống, đưa tay ra ngoài vờn gió. Cường liếc mắt nhìn cô:
- Xe nào đi qua cô có thể mất cả bàn tay đấy.
Như Ý sợ hãi rụt vào.
- Cô không có một công việc nào cả à? Một công việc chính thống.
- Thế nào là chính thống?
- Là làm theo giờ hành chính, ăn lương ổn định.
- Anh sẽ giúp em à?
- Tôi nghĩ là được.
Như Ý cười nhạt, cô nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên Cường nắm lấy tay cô, Như Ý giật mình. Anh càng nắm chặt như sợ cô sẽ giằng ra.
- Cô đang giúp vợ tôi làm một việc gì đó đúng không?
Như Ý không dám trả lời, vậy là anh đã phát hiện ra từ lâu. Nhưng sao anh còn đưa cô ra đây và nắm lấy tay cô?
- Cô đừng lo lắng, tôi thấy cô không có lý do nào để gần gũi tôi cả. Nhưng thôi, chúng ta hãy cứ như vậy đi.
Chúng ta hãy cứ như vậy đi, câu nói xuôi thuận này khiến Như Ý cảm thấy trúc trắc trong lòng. Vậy là anh ta muốn hay không muốn? Anh đã đang suy nghĩ gì?
Chiếc xe đi qua cổng của trang trại, một người đàn ông trung tuổi, da đen cháy chạy theo sau.
Video đang HOT
- Đây là người quản lý trang trại, ông ấy làm cho bố tôi mười năm rồi – Cường giới thiệu.
Hai người xuống xe, người quản lý nhìn Như Ý đầy lạ lẫm. Nhưng ông ta không dám hỏi gì cả.
Cường kéo cô lại rồi khoác tay lên vai cô như một vật sở hữu. Anh nói:
- Đây là… vợ sắp cưới của cháu.
Cái gì? Suýt chút nữa Như Ý đã hét lên câu hỏi đó, nhưng cô đã kìm lại được. Cô chỉ trợn mắt nhìn anh. Bàn tay của anh nắm chặt vai cô, không cho cô chạy trốn.
Cô chưa bao giờ hứa là sẽ làm vợ của anh, cô chỉ muốn… nghe có vẻ hơi điên rồ nhưng cô chỉ muốn làm một nhân tình và bỏ trốn. Cô sẽ có con với anh, nhưng nó sẽ không bao giờ biết mình có một người bố như thế. Như Ý bối rối, gần như là hoảng hốt, cô giãy giụa trong vòng tay của Cường.
Người quản lý không có gì bất ngờ, hoặc ông ta đã được huấn luyện như vậy. Ông ta chỉ gật đầu rồi dẫn đường.
- Anh định làm gì? – Cô chất vấn Cường.
- Cứ vào đã rồi nói.
Hai người đi theo người quản lý, đến một cái chòi được lợp bằng lá dừa khô, một người đàn ông mặc bộ quần áo nâu ngồi uống trà ở đó. Ông ta nhìn cô và Cường, mỉm cười hiền từ.
- Bố! – Cường gọi.
Hoá ra đó là bố của anh. Chẳng trách cô nhìn có nét giống.
- Ngồi xuống đây nào.
Cường và Như Ý làm theo lời ông. Ông rót trà ra hai cái chén nữa, vừa rót vừa nói giọng hoà nhã:
- Chắc cũng gần hai năm rồi con mới đến gặp bố ấy nhỉ.
Cường cúi đầu, không nói gì.
- Không, là hơn chứ. – Ông vẫn nói rất bình thường – Từ khi vợ con bỏ đi.
- Con chỉ sợ bố ghét con.
- Vì vợ con đã bỏ đi sao?
Cường lắc đầu:
- Vì không làm tròn trách nhiệm của một người con trưởng.
Bố của Cường ngửa đầu cười lớn. Mắt ông dài và khó đoán ý tứ. Ông nhìn sang cô, hỏi:
- Cháu gái này là.
- Cậu ấy vừa nói đó là vợ sắp cưới. – Người quản lý nói giọng lạnh tanh.
Bố cười càng cười lớn hơn:
- Được, được, khá lắm!
Cường nhấp một ngụm trà.
- Con trai à, đàn ông không cần thiết phải uỷ mị vì tình yêu. Chúng ta chỉ sống vì lý tưởng của chúng ta thôi. Đàn bà rất tốt, nhưng họ vốn chỉ sống trong thế giới của họ. Nhiều khi họ không hiểu được cái sự lạnh lùng trong thế giới của ta và cho rằng ta là kẻ bạc tình. Nhưng cuối cùng con đã nhận ra được bài học này.
Như Ý nhìn ông lão, trông ông ta khí chất phi phàm, nói câu nào đều có lý câu đó song ngẫm nghĩ kỹ lại có chất trọng nam khinh nữ. Chẳng trách Cường lại đau khổ về chuyện có con trai đến vậy.
Vì ảnh hưởng từ một người bố như thế này, nên anh không còn cách nào là trở thành một người đàn ông khốn nạn theo cách nói của Trinh.
- Cháu gái làm nghề gì? Nhà ở đâu? Đã từng có chồng chưa? Có biết con của bác là người như thế nào không?
Như Ý nhận lấy những câu hỏi như một đợt bão táp, mồ hôi ở lòng bàn tay bắt đầu ứa ra:
- Cháu là một tác giả tự do. Cháu chưa có chồng. Nhà cháu ở thành phố X.
- Vậy sao cháu lại đồng ý cưới Cường?
Cô đâu có đồng ý cưới anh ta? Mọi chuyện đều là do anh ta dựng lên.
Cường nắm lấy tay cô và bảo:
- Cô ấy nói không thể yêu được ai và hứa sẽ cho con một đứa con trai. Sau đó cô sẽ rời đi.
- Để được gì? – Bố Cường hỏi lại.
- Để trả ơn cho vợ cũ của con. Thưa bố, đây là một trong những người phụ nữ trước kia của con.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, sau đó mới gật đầu bảo:
- Chỉ cần cháu có con trai, cháu có thể có được nhiều thứ. Cháu là một cô gái thông minh khi không đặt cuộc sống của mình vào tình yêu, nhưng nhớ là đừng dại dột trong chuyện hôn nhân và con cái. Kẻo lại hứng lấy bi kịch đấy.
Cô sẽ có con với anh, nhưng nó sẽ không bao giờ biết mình có một người bố như thế (Ảnh minh hoạ)
Mọi chuyện thực ra cũng chẳng có gì, dù bố Cường là một người khó hiểu. Ông ta không cấm đoán Cường nhưng Như Ý có cảm giác ông luôn tạo áp lực cho anh. Những điều mà ông nghĩ, hình tượng mà ông muốn Cường hướng đến. Anh ít nói, thâm trầm, liệu vợ anh có biết anh đang phải chịu áp đặt từ phía người bố của mình?
Hai người lên lại chiếc xe, đằng sau thùng xe đã được chất hai túi táo rất lớn.
- Coi như tôi không lừa dối em. – Cường nháy mắt.
Như Ý bật cười:
- Anh sẽ cưới tôi thật sao?
- Để xem em có con trai không đã. Tôi đã nói tôi không thể yêu ai quá sâu sắc được. Như em thôi.
Nói rồi Cường lôi từ trong túi ra một cái hạt tròn tròn rất nhỏ. Cô nhíu mày nhìn nó. Cường giải thích:
- Đây là máy nghe lén của Trinh đã cài lên người em. Tôi biết từ lâu nhưng vẫn muốn cô ấy biết một số chuyện. Trinh là người tôi yêu nhất, nhưng cũng là người tôi làm tổn thương nhiều nhất. Tôi đã chờ đợi cô ấy đủ lâu rồi.
- Anh định làm gì?
- Hai năm đằng đẵng tôi cho cô ấy cơ hội quay lại, cũng để cho mình cơ hội vứt bỏ tôi khỏi người bố đó. Không con trai, không gia tộc. Tôi sẽ yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cô ấy không quay về.
Như Ý im lặng, như một tội đồ chờ phán quyết của bậc tối cao.
Lúc sau Cường nói:
- Tôi đã làm thủ tục đơn phương ly hôn. Mọi thứ sắp được hoàn tất.
- Không – Như Ý lắc đầu. Cô giữ tay anh lại, vô tình khiến anh trượt tay lái – Anh đừng làm thế với Trinh. Cô ấy đã vì anh mà mất đi đứa con.
Cường đấy cô ra, đưa chiếc xe trở lại đúng quỹ đạo.
- Sao em không nghĩ con của tôi chết là vì cô ta?
Theo Phuongha/Eva
Chồng mải cờ bạc không đưa vợ đi đẻ, thế mà mẹ chồng vẫn nói được câu này
Tôi bế tắc quá, không biết nên làm gì với người chồng vô tâm và người mẹ chỉ biết bênh con nữa.
Tôi năm nay 28 tuổi, tôi với chồng quen biết qua sự giới thiệu của họ hàng. Anh năm nay 30 tuổi, làm kỹ sư điện ở một công ty lớn. Bố mẹ tôi nghĩ anh là một người đàn ông tốt, có công việc thu nhập khá, lại cư xử đứng đắn, chững chạc. Điều kiện gia đình 2 bên cũng tương đương nhau.
Tuy nhiên, khi mới quen biết được 3 tháng, tình cảm của chúng tôi còn mới chớm, chưa quá sâu đậm thì bố mẹ tôi đã liên tục thúc giục chuyện cưới hỏi. Thấy tôi từ chối, mẹ tôi khóc. Mẹ tôi bảo rằng: "Bằng tuổi con con gái trong làng, trong họ đều cưới và có con hết rồi. Cái Xuân nhà thím Vinh đã tay bồng tay bế 3 đứa con. Con còn định để bố mẹ muối mặt với họ hàng, bà con làng xóm đến bao giờ nữa?"
Không còn cách nào nữa, tôi đành nhắm mắt lên xe hoa với anh. Lúc mới quen, anh có chia sẻ rằng thỉnh thoảng anh và đồng nghiệp ở công ty hay đi ăn và về nhà một người để đánh bài cho vui. Nhưng sau khi cưới về tôi mới biết anh là một con "ma cờ bạc" thực sự.
Tiền lương mỗi tháng anh kiếm được trên dưới 15 triệu nhưng anh chỉ đưa được khoảng 3-5 triệu về cho tôi. Số còn lại anh cầm hết vì anh nói anh cần tiền để ra ngoài giao lưu, quan hệ, tất cả đều phục vụ cho công việc. Vì mới cưới nhau, còn ngất ngây trong men say hạnh phúc nên tôi không muốn làm căng mọi chuyện.
2 tháng sau khi cưới, tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi vui lắm, anh ôm tôi vào lòng và nói sẽ cưng chiều tôi như bà hoàng. Thật vậy, anh đi chợ, nấu cơm, giặt đồ cho tôi và không bắt tôi làm bất cứ việc gì trong nhà. Nhưng chỉ được mấy tuần, anh lại lấy lý do bận việc không đi chợ, nấu cơm được và bảo tôi đi làm về thì đi ăn hàng. Nhiều lần như vậy tôi sinh nghi, qua một lần theo dõi anh, tôi biết được hết giờ làm là anh lại đến nhà bạn để đánh bài.
Quá ham mê cờ bạc, đêm nào anh cũng về muộn và gần như chẳng quan tâm gì đến mẹ con tôi nữa. Tôi nhiều lần góp ý thì anh bỏ ngoài tai và nói rằng anh chỉ chơi cho vui.
Nói chồng chẳng được, tôi chỉ biết tự chăm sóc bản thân mình để đứa con trong bụng có thể được sinh ra khỏe mạnh. Tôi ở nhà vẫn tự giặt giũ và nấu nướng chứ không cần nhờ đến chồng.
Tôi nghỉ làm trước ngày dự kiến sinh 10 ngày. Trước đó, tôi đã nói với chồng rằng tôi sắp đến ngày sinh nở, mong anh về nhà sớm với tôi phòng khi tôi chuyển dạ bất ngờ. Chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Em yên tâm, em chỉ cần gọi điện 1 cái, 5 phút sau anh có mặt tại nhà để đưa em đi đẻ liền".
Vậy mà đến hôm tôi chuyển dạ, tôi gọi cho chồng hàng trăm cuộc, anh ấy không bắt máy. Tôi nhắn tin anh cũng không nhắn lại. Thấy đau bụng quá, tôi đành gọi bố mẹ đẻ đến đưa tôi vào bệnh viện. May mắn rằng chỉ sau đó 3 tiếng, tôi đã sinh con trai. Lúc đó, bố mẹ chồng và chồng tôi mới tất tả vào bệnh viện. Thấy chồng tôi xuất hiện với bộ dạng mệt mỏi, trên má còn sưng và rớm máu nhưng tôi giận quá nên không hỏi han gì.
Chưa hết mệt mỏi, đau đớn vì mới sinh con, bị khâu nhiều mũi ở tầng sinh môn tôi đã điên tiết khi mẹ chồng tôi vừa đến đã nói với mẹ tôi như sau: "Vừa nghe chị gọi là tôi bỏ cả cửa hàng chạy ù vào đây ngay. Cái Ngân nó chẳng biết quản lý, bảo ban chồng để thằng Trung nó ham mê cờ bạc quá. Hôm qua nó ngồi đánh bạc đến khuya xong cả đám còn cà khịa, gây gổ với nhau. Vợ thì mới đẻ."
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi và mẹ tôi tức như bị chọc họng. Nếu mẹ con tôi không kiềm chế, chắc đã cãi nhau to ở bệnh viện. Không hiểu mẹ chồng tôi nghĩ gì mà lại thốt lên những câu như vậy. Tôi là vợ chứ đâu phải mẹ anh ấy mà bảo ban, quản lý. Anh ấy cũng 30 tuổi đầu rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa đâu mà không ý thức được những việc làm của mình. Mấy ngày nay tôi bực bội, bức xúc quá. Không biết tôi phải làm thế nào với người chồng vô tâm và người mẹ chồng chỉ biết bênh con này.
Theo Phunutoday
Tuyên ngôn 'sống chết cũng không ở với mẹ chồng' của cô nàng hiện đại và cái kết Trong lúc nàng ngồi ngây ra, cố gắng "tiêu hóa" cơn mưa phân tích, chỉ trích chàng vừa nói thì chàng đã đứng dậy, trả tiền cà phê và mất hút sau cánh cửa... Ảnh minh họa Chiều cuối tuần lộng gió, nàng và chàng thảnh thơi tản bộ trên con phố vắng người lại qua gần khu phố cổ. Nàng và chàng...