Bí mật đào hát: Cài định vị theo dõi gái bán dâm ‘chui’
“Chúng nó ăn chơi lắm, toàn yêu đương cặp kè với mấy thằng ranh con đầu xanh đầu đỏ, bao nó ăn chơi. Ngồi bàn xong nó rủ nhau lên bar lên sàn bay lắc, đá, ke, rồi đi ngủ some. Chơi bời xong rồi nghiện cả lũ…”
Đào hát phần lớn là lười lao động, thích hưởng thụ. (Trong ảnh; đoàn kiểm tra liên ngành xử phạt một quán karaoke)
Bí mật trong những chiếc điện thoại
Mỗi đào hát thường sở hữu một chiếc điện thoại cảm biến đắt tiền. Lý giải điều này, các đào hát cho biết, đầu tiên sắm điện thoại vì mục đích công việc, sau đó mới là trưng diện.
“Những lúc không có khách thì lướt mạng up ảnh lên face, vào Zalo câu like, thu hút thêm người kết bạn rồi à ơi mồi khách đến hát”, đào hát tên P.Anh nói rồi chìa chiếc Galxy S6 khoe những comen khách hẹn đi hát.
Q, một tay chuyên “nuôi” gái ngồi bàn, cho biết nhiều đào dùng điện thoại để đăng ảnh sexy câu like nhằm bán dâm trên mạng xã hội. Ảnh càng đẹp càng sexy càng tốt. Muốn vậy, phải dùng điện thoại xịn.
Mỗi tấm ảnh hở hang, khêu gợi thu hút hàng nghìn lượt like, hàng trăm comen thế nào cũng vợt được vài gã ham của lạ. “Chiêu này các đào gọi là “đi câu like vợt gà”, thường dùng để bán dâm”, Q nói.
Gái ngồi bàn thường lập một tài khoản ảo đăng những status có cánh. “Những status kiểu như “nay buồn quá”, “có ai mời em đi ăn không”, “cô đơn quá”… được tung ra để mơi khách làng chơi, dụ họ đến quán hát hoặc mua dâm”, Hương, một đào hát tiết lộ.
Đào đang trang điểm chờ vào phòng phục vụ khách hát (Ảnh: Q.M)
Theo Thành, người có thâm niên 6 năm quản lý nhà hàng karaoke ở Hà Nội, bây giờ không còn thời của gái chân quê. Xưa kia em nào chân quê, bèo tấm mộc mạc thì được ưa chuộng. “Thời này thì gái phải cao, xinh, sành, sạch sẽ mới mong moi được tiền của khách”, Thành nói.
Ngọc Hà (quê Cao Bằng) làm tại quán karaoke trên đường Khương Hạ kể, tối hôm đi làm đầu tiên, sau khi bắt thay váy, xịt nước hoa, gã quản lý tịch thu chiếc Nokia E63 và đưa một chiếc iphone 5S. Chiếc điện thoại giá 5,5 triệu, gã lấy đủ 7,5 triệu, nhưng cho trả dần.
“Sau này mấy chị làm trước nói hắn cài định vị để theo dõi bọn em bán dâm chui. Nhiều người bị đánh, bị phạt vì đi khách chui. Chả biết thực hư thế nào nhưng bọn em mất điện thoại liên tục. Không có tiền lại phải mua chịu của bọn nó, giá cao, lãi cắt cổ”, Hà kể tiếp.
Trang Nhung (quê Ninh Bình) liên tục chạy qua phòng bên cạnh “chào khách quen”. Bất ngờ khi chiếc iphone 6 Plus để lại trên bàn hiện lên dòng tin nhắn: “Sáng mai em qua thanh toán tiền lãi. Em còn 17 triệu, tháng này chậm lần thứ 3, lãi tăng 15k (15.000)/triệu/ngày. Đừng để bọn anh nhắc nhiều”.
Để làm mới dịch vụ của mình, những quán karaoke luôn cần nguồn tiếp viên mới, nên không ngần ngại liên kết với nhiều đối tượng chuyên “săn hàng”, đặc biệt nhắm vào các cô gái chân ướt chân ráo từ quê lên thành phố tìm việc.
“À, em nhắc luôn con Ong Chúa mai qua gặp anh nói chuyện, đừng để bọn anh cho người đến tận nơi, không hay đâu. Nó 34 triệu rồi”, dòng tin nhắn thứ hai viết.
“Tối nay bọn anh có 3 người, bay ở GV, em rủ thêm cái L với con Ng.A Thanh Hóa qua cùng rồi đêm anh em some…”, nửa dòng tin nhắn thứ ba hiện lên thì màn hình khóa lại.
Some (sâm) được hiểu nôm na là kiểu quan hệ tình dục tập thể, quần hôn (group sex). Đây là thuật ngữ dân chơi và giới gái gọi thường sử dụng làm ám hiệu mua bán dâm.
“Giở bất cứ điện thoại của đào nào cũng có tin nhắn đòi tiền, nhắc nộp tiền lãi và tin nhắn hẹn bán dâm. Nói chung điện thoại bọn nó là cái thùng rác”, Q khẳng định.
Video đang HOT
“Lấy của thằng miền xuôi nuôi thằng miền ngược”
Theo quản lý quán karaoke tên N, hầu hết các gái ngồi bàn đều có quan hệ rất phức tạp, chủ yếu thân với dân chơi, dân bay lắc, ke, đá, lô đề bóng bánh.
“Bọn nó không ngoan hiền như hay à ơi moi tiền khách đâu”, S, một nhóm điều gái nói.
Giới đào hát đều chung tình cảnh đâm lao phải theo lao. “Trót xa vào ăn chơi, hưởng thụ, không làm gái ngồi bàn thì chỉ có nước làm gái đứng đường”, S lý giải.
Theo nhẩm tính của Q, tiền boa sơ sơ mỗi ngày một đào kiếm được từ 3-5 triệu, thậm chí nhiều hơn nếu đi khách, những vẫn phải “giật đầu cá vá đầu tôm”.
Theo gã, hầu như 100% các đào hát đều được giới bảo kê cho vay tiền mua điện thoại và phần lớn đào cũng “bốc” họ, vay nặng lãi để chơi bời.
“Đã chấp nhận đi làm vợ thiên hạ thì làm gì có đứa nào vừa đâu, chúng nó ăn chơi lắm, toàn yêu đương cặp kè với mấy thằng ranh con đầu xanh đầu đỏ, bao nó ăn chơi.
Ngồi bàn xong nó rủ nhau lên bar lên sàn bay lắc, đá, ke, rồi đi ngủ some. Chơi bời xong rồi nghiện cả lũ. Nói chung là lấytiền thằng miền xuôi nuôi thằng miền ngược thôi”, S kể.
Có một sợi dây ràng buộc vô tình giữa đào và giới nuôi gái. Đào thì ăn chơi, chi tiêu bao trai trẻ nên luôn trong tình trạng khát tiền. Các má mì, bô mì từ đó kiêm luôn cho gái dịch vụ vay nặng lãi và “bốc họ”.
Vòng tròn cứ luẩn quẩn. Đào cứ phải đi làm rồi trả lãi, trả nợ, chưa kể chơi bời hết tiền lại vay, cứ lãi mẹ đẻ lãi con nên gần như chẳng bao giờ trả hết nợ.
“Hết tiền thì cho vay 1 triệu cầm về 100.00 đào nó cũng vay. Hỏi đến đây là nó chẳng còn cửa nào, phải vay thôi. Tự nguyện không ép, nhưng mình không cho vay nó lại đi tìm vay hội khác”, S phân trần.
Ngoài kiếm tiền bo, hoặc đi ngủ với khách, những đào có nhan sắc luôn biết cách tận dụng lợi thế của mình để gia tăng thu nhập bằng cách cặp kè người lớn tuổi có tiền, chạy sô ngồi với dân bay lắc, đi some.
Thực chất các đào nổ mình là sinh viên, là gái nhà lành, vì hoàn cảnh đưa đẩy mới bước chân vào nghề này, tuy nhiên đa số là các cô gái ít học hành, đua đòi, bởi không phải đào nào cũng chịu được nhục và mệt khi thức thâu đêm.
Một nguyên tắc của dân “nuôi” gái dịch vụ là không thể bán thời gian như sinh viên.
“Nhiều lúc đông khách, mà nó báo nghỉ bận đi thi, phải ôn bài này nọ thì còn quán nào gọi mình nữa”, Q nói.
Thực chất nguồn đào không quá nhiều, chỉ đảo từ nơi này sang nơi khác. Đa số gái ngồi bàn là giới hư hỏng sẵn, hay ăn lười làm, không chịu học hành mới bước chân vào con đường này.
Chính vì hoàn cảnh nên khi đã vào, khó bật thoát do thói quen sống dựa dẫm.
Theo tiết lộ của S, ngoài thủ đoạn chơi họ, cho vay nặng lãi, một số nhà chủ còn dụ đào hát dùng các chất gây nghiện như cỏ, đá… để dễ bề khống chế, ép đi bán dâm.
Từ dịch vụ nhạy cảm đến mại dâm Đào karaoke có tuổi nghề rất ngắn, khi thân xác mệt mỏi, nhan sắc xuống cấp, sẽ bị thải ra và dạt về ngoại thành, kiếm sống khổ sở, vất vả hơn. Số ít còn hương còn sắc được nâng cấp thành đào ở các quá bar, vũ trường. Cuộc đời các đào khi đã vươn mình ra biển lớn, lại tiếp tục bị đào thải. Một khi lọt vào sân chơi này, họ không có con đường quay lại. Phía sau những chiếc Iphone đẳng cấp, những bộ áo quần hở hang đầy khiêu khích, những nụ cười mãn nguyện khi moi được tiền boa lớn từ khách là những giọt nước mắt đắng ngắt khi lết thân về phòng trọ đổ ập xuống tấm chiếu thiếp đi mà không thể lau chùi những nhơ nhớp sau những tiệc bia đêm. Đoạn trường còn lắm gian nan. Luật sư Lương Quang Tuấn (Đoàn Luật sư Hà Nội): Theo Pháp lệnh Phòng chống mại dâm thì mại dâm là hành vi giao cấu của một người với người khác, trao đổi bằng tiền hoặc lợi ích vật chất. Hoạt động, dịch vụ nhạy cảm thì pháp luật hiện hành chưa có định nghĩa cụ thể. Có thể hiểu là các loại hình kinh doanh massage, cắt tóc gội đầu, karaoke, cà phê đèn mờ, quán bar… Các dịch vụ này dễ biến tướng thành mại dâm. Pháp luật Việt Nam nghiêm cấm mọi hành vi mua, bán dâm, những ai vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm. Tuy nhiên, từ thực tế cuộc sống, mại dâm và các dịch vụ nhạy cảm vẫn len lỏi tồn tại bằng nhiều hình thức khác nhau, không dễ kiểm soát.
Theo Báo Pháp Luật
Phút nhơ nhớp kì cọ cơ thể hàng giờ khi bị bạn trai bán vào động quỷ
Ngay cả khi cô trốn mình trong những dòng nước, kì cọ cơ thể đã bị nhiễm bẩn của mình hàng giờ liền, Tuyết vẫn cảm thấy mình vẫn còn nhơ nhớp thứ mùi cơ thể của gã khách đó còn vương vấn.
Kể cả trong mơ, bất kì ai cũng không thể tin được một cô thôn nữ hiền lành ngày nào lại trở thành một gái bán dâm chuyên nghiệp có giá rẻ mạt như thế.
Mười năm trước, cô gái miền sơn cước trong trắng ngày ngày đi mót củi về bán để kiếm mớ rau cho bữa cơm vơi bớt đi cảnh đạm bạc, chỉ cần nhìn đàn ông từ xa thôi mà còn thấy đỏ mặt. Nhưng giờ đây, cô khoác trên mình những bộ đồ hở hang, phì phèo điều thuốc và tâm sự về cuộc đời sa ngã của mình trong tiếng khóc thương, ai oán.
Phận đời phiêu bạt của cô thôn nữ nghèo
Tuyết (SN 1987) sinh ra tại miền núi cao Lạng Sơn. Cô không đẹp, cũng chẳng xinh nhưng Tuyết rất trắng với đôi má lúc nào cũng hây hây phấn hồng.
Mười năm trước, cô thôn nữ ngày ấy ngày ngày đi mót củi về bán để kiếm thêm món ăn cho gia đình. Nhà cô nghèo, nghèo tới mức "mùng tơi còn chẳng có mà rớt", bố mẹ ít học, lại đông anh em. Chẳng có bữa cơm nào anh, em nhà cô có đủ cơm độn khoai, độn sắn để ăn cho ấm cái bụng.
Cô chỉ học hết đến lớp 2 là phải nghỉ học. Thủa còn nhỏ thì loanh quanh trong xó nhà, phụ giúp bố mẹ những việc vặt như trông em, thôi cơm, rửa bát,... Lớn lên thêm một chút, cô đi mót củi, đào khoai, đào sắn rừng mang về chợ bán.
Cô kể rằng, từ nhà cô mà đi ra chợ là phải mất cả chục cây số đường núi đá rất hiểm trở. Nhưng tuần nào cô cũng phải xuống núi mới có thể kiếm thêm đồng ra, đồng vào cho gia đình.
Cô không bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại đen tối như vậy.
"Mỗi lần đi như thế, cũng chỉ kiếm được cùng lắm là hơn 10.000 đồng tiền bán hàng. Đủ mua 3, 4 cân gạo mà thôi" - Tuyết vừa kể, vừa khoe lên đôi chân đã chai sạn do những ngày đi chân trần trên những vùng núi đa cao tới ngút trời.
Lớn thêm chút nữa, cô được một người phụ nữ cùng quê rủ lên thị xã đi kiếm việc làm thêm lương cao. Ngày đó, suy nghĩ trong cô non nớt, chỉ cần nghe tới việc đi kiếm tiền là đủ khiến cô bất chấp từ biệt quê hương để thoát cái nghèo, cái khổ. Lúc đó, Tuyết nghĩ chỉ cần no cái bụng thôi là đủ, chẳng cần phải ăn sơn hào hải vị gì cho cao sang.
"Lúc đầu, em hỏi bố mẹ cho xuống thị xã Lạng Sơn để đi làm mang tiền về cho gia đình. Nhưng bố mẹ em cấm cản không cho đi. Tuổi trẻ nông nổi, em nghĩ rằng có chết em cũng phải thoát ra khỏi cái cảnh nghèo túng này. Thế là nhân một đêm bố mẹ em ngủ say, em lẻn đi và thế là đi luôn", Tuyết tâm sự.
Năm đó Tuyết 16 tuổi, một mình cô băng rừng, lội suối trong bóng tối heo hắt. Đến tận bây giờ, cô cũng không thể nào tin được cái đêm định mệnh đó đã thay đổi cô, khiến cô cả đời phải sống ray rứt, ân hận.
Bản thân Tuyết cũng chỉ nghĩ rằng, đi làm một thời gian đủ để mua cho cha mẹ một vài cân gạo xong rồi về. Tuyết cũng chẳng có nghĩ cuộc đời của cô cứ như thế là tuột dốc không phanh, để rồi chẳng còn đường nào để quay trở lại.
Cũng may, người phụ nữ dẫn cô đi làm ăn không phải là kẻ buôn người sang Trung Quốc làm gái bán dâm. Ở thị xã, cô làm những công việc chân tay như rửa bát, bưng bê trong một số nhà hàng. Nhưng do nhận thức còn hạn chế đi đến đâu cô đều bị chủ nhà hàng bóc lột sức lao động đến đó. Cô làm quần quật cả ngày nhưng lương nhận được thì rẻ mạt.
Rồi một ngày, cô cũng có người yêu. Mối tình đầu của cô hơn cô 7 tuổi, người cùng quê nhưng làm ăn trên Hà Nội. Tuyết tâm sự: "Người đàn ông đó quá sành sỏi, cái gì cũng biết nên tạo cho mình sự tin tưởng tuyệt đối. Lúc đó trẻ con thì đâu có biết gì, anh ấy nói gì thì biết thế thôi".
Được một thời gian, cô biết thế nào là hạnh phúc, được trải nghiệm thế nào nào là giận hờn khi biết yêu. Năm cô tròn 18 tuổi, người yêu cô rủ cô lên Thành phố để đổi đời, cô tin là thật rồi lẽo đẽo theo anh.
Khoảnh khắc nhơ nhớp khi lần đầu tiên cầm tiền làm gái bán dâm
Cô yêu anh, một tình yêu trong sáng của cô gái mới lớn. Cái quý giá nhất của đời con gái, cô cũng dành cho anh hết. Nhưng để rồi đổi lại, người đàn ông đốn mạt đó nhẫn tâm bán cô vào "động quỷ".
Giờ cô đi đứng đường làm gái bán dâm. Chấp nhận cái giá rất rẻ để đủ tiền chi trả những sinh hoạt nơi đô thành đắt đỏ. Ảnh minh họa.
Ngày đó, cô cũng cô biết gì đâu, Tuyết ngây thơ, trong sáng răm rắp nghe theo lời sắp đặt của người yêu. Tới tận lúc, cô đi bán thân để kiếm tiền về cho gã đi đánh bạc, cô chợt nhận ra mình đã trở nên "bẩn thỉu".
"Anh ấy giới thiệu cho em làm tại một nhà hàng ở quận Cầu Giấy, lương tháng 3 triệu, bao ăn, bao ở. Em cũng chỉ làm nhà hàng cũng chỉ rửa bát, bưng bê như ở quê thôi nhưng ai ngờ...", đan những ngón tay đang có dấu hiệu lão hóa vào nhau, Tuyết ngấn lệ như đang sắp khóc.
Ở nhà hàng đó có dịch vụ, "đi khách trọn gói", cô bị người yêu mình dụ dỗ đi khách lần đầu tiên ngay sau khi cô lên Hà Nội chưa đầy 1 tháng. Ở cái tuổi 18, đôi mươi, Tuyết như một món hàng béo bở cho những gã đàn ông thích chăn "cỏ non".
Tuyết rưng rưng nước mắt kể về gã khách đầu tiên của mình: "Anh ấy nói với em là đi với ông ta một chút thôi rồi về. Nhưng khi đó ông ta dẫn em vào nhà nghỉ rồi cưỡng hiếp em".
Lần đâu tiên, cô còn thấy nhục nhã, có lỗi với người yêu khi làm cái chuyện đồi bại như thế. "Nhưng khi ông ta nói cảm ơn người yêu em, em mới lờ mờ nhận ra rằng mình bị lừa".
Lúc về đến nhà, việc đầu tiên của gã người yêu cô là lục tung mọi thứ trên người cô ra để lấy tiền. Cô hỏi anh tại sao anh lại lừa em thì Tuyết bị người yêu đánh một trận thừa sống thiếu chết. Gã đánh cô ác tới nỗi, cô còn chẳng còn có ý định chống đối.
Dù bị trận đòn ác liệt như thế nhưng ngày hôm sau cô vẫn phải tiếp tục đi khách theo sự sắp đắt của người mà cô yêu nhất. Trước khi cô đi khỏi nhà, cô thút thít khóc như một đứa trẻ.
Gã túm tóc cô lại, giật ngược ra đằng sau đe dọa cô phải bằng mọi cách để mang tiền về cho gã. Cô cay đắng, tủi nhục gật đầu trong cái khổ cùng cực.
Gã trở cô đến thẳng nhà nghỉ đã hẹn trước. Hắn tống cô vào phòng như một món hàng trao tay. Tuyết thuật lại: "Khách của em lần này là một lão béo ụch ịch, khoảng 50 tuổi, hói".
Cô thôn nữ ngây thơ ngày nào, phải nghe theo mọi thứ mà gã khách già sai bảo. Nếu cô làm gì phật ý, gã lại tát cô một vài cú như trời giáng.
Lần đầu tiên, Tuyết đi làm "đĩ", cô đắng cay nhận ra rằng cô bị người mình yêu nhất lừa dối.
Pv hỏi cô có cảm xúc gì khi lần đầu tiên làm gái bán dâm như vậy?. Cô cay đắng, uất nghẹn trong sự thù hằn "cay đắng, nhục nhã lắm anh ơi".
Tuyết kể, cô bị gã khách rày vò trên cơ thể bé nhỏ của mình, cô phải làm mọi trò kích dục để mua vui cho hắn. Để khi "xong xuôi", gã ném những đồng tiền nhơ bẩn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
Lúc đó, bản thân Tuyết cảm thấy mình thật sự bẩn thỉu. Ngay cả khi cô trốn mình trong những dòng nước, kì cọ cơ thể đã bị nhiễm bẩn của mình hàng giờ liền, Tuyết vẫn cảm thấy mình vẫn còn nhơ nhớp thứ mùi cơ thể của gã khách đó còn vương vấn.
Rồi đến lần thứ 2, thứ 3,... đến lúc cô chẳng còn cảm xúc để nghĩ tới thân phận của mình nữa. Cô mới bằng lòng để sống với nghề. Kể cả, tới lúc này gần 10 năm đi bán dâm cô vẫn không thoát khỏi cái "nghiệp chướng" của những quyết định sai lầm trong quá khứ.
Đến bây giờ, gã đàn ông dẫn cô vào con ngõ cụt không lối thoát này đã vướng phải cảnh lao tù. Những gã khách lần đầu tiên của cô cũng chẳng còn liên lạc nữa nhưng cô vẫn tiếp tục làm "đĩ". Như nhưng gì cô chia sẻ: "Giờ không đi đứng đường thì còn việc gì mà làm, mà không làm thì lấy gì mà ăn".
Cô thôn nữ ngây thơ ngày nào giờ đã chết, thay vào đó trước mặt PV là một người đàn bà quá sành đời, sành tới mức đắng cay bi thảm. Tuyết có thể diện những món đồ lòe loẹt, phận son hồng má đỏ với thứ nước hoa rẻ tiền nhưng trong tâm khảm cô vẫn ước gì trở về quê hương, về với bố, với mẹ, về với vùng núi đá đã nuôi cô lớn.
Cuối câu chuyện, Tuyết mới trải lòng mình: "Em chỉ có ước mơ là được về quê thăm bố mẹ, đã lâu rồi từ ngày em trốn đi đó, em đã không về", Tuyết thở dài cùng nỗi buồn của mình, nỗi buồn mà chẳng còn ai thấu. Khi làm gái lúc nào cũng bị người đời chê bai, rè bỉu.
Theo Người đưa tin
Sự thật bên trong quán cà phê không mở cửa, gái bán dâm thập thò 12h đêm đường Phạm Văn Đồng đã vắng xe đi lại, chỉ còn lác đác xe tải, xe container chạy vào thành phố. Đó cũng là lúc những gái mại dâm nơi đây hoạt động. Đáp ứng nhu cầu ngay tại chỗ Tệ nạn mại dâm tại cung đường này đã "nổi tiếng" lâu nay. Không ít lần các cơ quan chức năng...