Bí mật đằng sau những cuộc gọi nhầm số vào máy chồng
Mỗi lần thấy chuông điện thoại của chồng reo mà anh bận, tôi đều là người nghe máy hộ. Nhưng lần nào cũng thấy đầu dây bên kia có người nói &’xin lỗi chị, tôi nhầm số’.
ảnh minh họa
Chẳng hiểu từ bao giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ những cuộc gọi nhầm đó. Tôi hỏi chồng tại sao người ta hay gọi vào máy anh nhầm vậy thì chồng bảo, vì máy chồng số đẹp nên người ta gọi nhầm cũng là chuyện bình thường. Nhưng lạ là, có số gọi nhầm tới vài lần vẫn gọi…
Từ ngày lấy chồng, tôi hoàn toàn tin tưởng anh, chưa bao giờ nghi ngờ bất cứ mối quan hệ nào của chồng. Tôi cũng thoải mái với chồng, để anh ra ngoài, vui chơi, công việc, ngoại giao mà chưa từng có một lời phàn nàn. Công việc của chồng cần nhiều mối quan hệ nên tôi cũng không thể nói gì được. Vả lại, tôi hiểu, chồng luôn quan tâm vợ con, chưa bao giờ anh từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi. Dù bận, chỉ cần là vợ gọi có việc thì anh cũng sắp xếp về thật sớm…
Đó là điều khiến tôi cảm thấy hài lòng và yên tâm. Nhưng dạo gần đây, tôi kể chuyện với bạn bè, họ nói tôi phải cảnh giác. Vì bây giờ, đàn bà ranh mãnh lắm, họ có thể lôi kéo đàn ông dù rằng anh ta chung tình cỡ nào. Họ cũng cảnh báo tôi về những cuộc gọi điện thoại nhầm của cô gái lạ. Vì người gọi nhầm toàn là con gái.
Tôi vì nghi ngờ chồng nên đã lưu các số điện thoại đó lại và tôi vô tình phát hiện, có những số gọi đến 3-4 lần vẫn nhầm. Có hôm tôi thử, thấy điện thoại chồng kêu mà đúng số đó hiện lên thì thấy chồng trả lời rồi ra ngoài nghe điện thoại. Tôi nghe thấy anh nói rằng &’vầng, sếp gọi em ạ, em đến ngay, sếp đợi em nhé’.
Tôi hỏi chồng là ai gọi thì anh bảo sếp của anh, hỏi là nam hay nữ thì anh bảo đó là đàn ông. Tôi tò mò nhưng chưa có bằng chứng và cũng chưa nhìn rõ số đó. Tối về, khi anh ngủ, tôi mới cầm điện thoại của chồng xem và phát hiện, số đó trùng khớp với số tôi ghi trong danh bạ. Chỉ là, người gọi nhầm không phải là đàn ông mà là đàn bà. Nhưng sao hôm nay lại biến thành sếp của anh và là đàn ông vậy?
Trong lòng tôi ruột gan nóng như lửa đốt. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo sợ. Tôi tính chuyện theo dõi chồng để phát hiện xem anh có người đàn bà nào khác hay không. Tôi nhờ người bạn của mình theo dõi chồng và tỏ ra không hề nghi ngờ gì về anh. Vẫn ngày ngày ân cần, yêu thương chồng, thậm chí còn tỏ ra thờ ơ để chồng không nghĩ ngợi.
Video đang HOT
Một ngày nọ bạn tôi nói, chồng tôi có đi vào nhà nghỉ với một cô gái lạ. Tôi đau khổ vô cùng, lao đến nơi và chứng kiến cảnh chồng đang ôm ấp cô gái kia trong nhà nghỉ. Tôi khóc như mưa trước mặt chồng, không thể nào chịu đựng được cảnh đó. Tôi lao vào tát người đàn bà kia tới tấp, không chịu buông tha cho cô ta và còn chửi mắng chồng.
Còn chồng tôi, anh cũng quỳ xuống bảo tôi tha cho anh, anh chỉ định vui chơi qua đường. Anh còn lao vào chửi bới cô bồ kia nói rằng cô ta dụ dỗ anh. Thật là một gã đàn ông vô liêm sỉ. Hóa ra, anh cặp bồ rồi đổ tội cho cô bồ, còn tôi vợ anh thì anh khóc lóc ỉ ôi van xin.
Cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi về nhà và đóng cửa phòng mặc cho anh gọi. Tôi quyết định sẽ ly hôn nhưng giờ, còn con tôi, còn gia đình tôi, tôi làm sao bỏ chồng? Bỏ rồi thì thế nào đây? Nhiều khi nghĩ, đàn ông lăng nhăng là bản chất, một lần mà chồng van xin thì có thể thứ tha nhưng tôi bị ám ảnh lắm. Nghĩ đến cảnh chồng lăng nhăng làm sao mà tôi sống chân thành và hết lòng vì anh được…
Theo blogtamsu
"Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu"
Anh - người chồng mà chị hết lòng tin yêu đang ghì chặt lấy cô ô sin trong tay. Thấy chị, cô ô sin vội đẩy anh ra.
Cuộc sống của chị đang rất hạnh phúc. Chị mới kết hôn được gần một năm. Chồng chị là người đàn ông mẫu mực, hết lòng với chị. Kinh tế khá giả nên những gì chị đang có trong khiến nhiều người phải thốt lên lời ghen tỵ. Và có vẻ như mọi thứ thuộc về chị quá hoàn hảo, dễ gây bất công nên số phận đã để cho chị phải trải qua thử thách ấy.
Chị gặp tai nạn khi đang trên đường đi làm về. Chị tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê khiến cả nhà mừng rơi nước mắt:
- Sao mọi người không bật đèn lên?
Câu hỏi của chị khiến tất cả choáng váng. Mặt trời chẳng phải còn đang chói chang ngoài cửa sổ đấy hay sao? Chị được đưa ngay đi chụp cắt lớp.
Ảnh minh họa.
- Có một cục máu đông chèn lên dây thần kinh thị giác của cô ấy. Phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm mà khả năng thành công sẽ không cao. Cũng đã có rất nhiều trường hợp tự khỏi. Tất cả hãy trông chờ vào sự may mắn của cô ấy.
Giọng vị bác sĩ trầm ngâm mà như sét đánh ngang tai cả nhà chị. Mọi thứ bỗng chốc sụp đổ tan tành trước mắt chị. Chị gào thét, la hét như người điên. Thật khó để chị có thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.
- Em đừng như vậy. Em còn có anh kia mà. Anh sẽ chăm sóc em, lo lắng cho em, yêu thương em suốt cuộc đời này. Em đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Làm thế anh đau lắm.
Chị cũng dần bình tĩnh, chấp nhận nghịch cảnh trước mắt. Mọi người động viên chị, an ủi chị vì ít ra, chị vẫn còn may mắn vì anh luôn bên cạnh chăm sóc, yêu thương chị.
Chị nghỉ làm, ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn cần có người luôn bên cạnh chăm sóc bởi anh còn phải đi làm. Vậy là giải pháp thuê ô sin được đưa ra. Ô sin là do mẹ chị tìm cho, chị không nhìn thấy mặt nhưng nghe qua giọng nói thì có vẻ còn trẻ và khá nhanh nhẹn. Đúng như vậy, ô sin nhà chị rất khéo léo, mới về nhà chị có ba tháng mà làm cho tinh thần của chị phấn chấn lên hẳn. Chị đỡ suy sụp hơn, được chăm sóc tốt nên sức khỏe tiến triển rõ rệt. Chị thật lòng quý mến ô sin nhà chị, coi cô ấy như em gái chứ không coi cô ấy là người làm. Chị chỉ không ngờ, lòng dạ con người thật khó lường.
Chồng chị, người mà chị hết lòng tin tưởng đã thay lòng đổi dạ. Và người khiến anh thay lòng không ai khác chính là cô ô sin mà chị coi như em gái. Họ đã lợi dụng sự mù lòa của chị để gian díu với nhau trong chính ngôi nhà mà chị đang nghĩ mình sống rất hạnh phúc. Chỉ có điều, chị không hề hay biết điều đó, vẫn một lòng một dạ đặt hết yêu thương và hy vọng vào họ. Cho tới một ngày...
Sau một giấc ngủ bình yên, chị tỉnh dậy mà thấy đầu mình nhẹ bẫng. Có thứ ánh sáng chói qua khiến chị đau mắt vô cùng. Từ từ mở mắt ra, chị không dám tin đó là sự thật. Nắng... chị nhìn thấy nắng, nắng rất đẹp. Rồi trấn an lại, có lẽ chị đang mơ thì phải. Chị tự tay tát vào mặt mình, đau điếng. Cảm giác này rất thật. Chị không mơ, chị đã nhìn thấy trở lại. Vậy là số phận đã mỉm cười với chị, chị đã nằm trong con số may mắn mà bác sĩ nói. Có lẽ do tinh thần thoải mái, được tĩnh dưỡng, điều trị tốt nên cục máu bầm kia đã tan mất rồi chăng. Chị cười sung sướng, đã lâu lắm rồi, chị mới thấy mình vui đến vậy.
Chị định hét lên để mọi người biết tin vui này nhưng chị lại muốn làm cho mọi người bất ngờ, mà nhất là anh kia. Chị giả như chị vẫn không nhìn thấy, vớ lấy cây gậy, chị mở cửa đi ra ngoài. Hình ảnh trước mắt khiến chị ước mình bị mù lại ngay lập tức. Anh - người chồng mà chị hết lòng tin yêu đang ghì chặt lấy cô ô sin trong tay. Thấy chị, cô ô sin vội đẩy anh ra. Anh cười ngặt nghẽo, thì thầm:
- Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu.
Dứt lời, tay anh lần xuống dưới, kéo v.áy cô ô sin lên. Trái tim chị tan nát trước hình ảnh ấy. Nước mắt chị vô thức rơi khỏi đôi mắt mới sáng trở lại. Chị buông tay khỏi cây gậy, nọ chạm xuống sàn nhà, tạo ra tiếng động mạnh khiến anh và ả ô sin giật mình. Cả hai có vẻ khó chịu khi tiếng động ấy phá bĩnh cuộc vui của họ. Chị bước từng bước xuống cầu thang, nhịp nhàng khiến ánh mắt của hai kẻ kia hốt hoảng. Họ buông dần nhau ra khi thấy chị bước đến gần hơn.
- Tiếp tục việc còn dang dở đi chứ. Tôi vẫn mù mà, tôi không nhìn thấy gì đâu?
Chị cất lời cay đắng. Ánh mắt không rời khỏi hai con người đê tiện kia. Ả ô sin núp sau lung anh, còn mặt anh tái lại, ấp úng:
- Em, em nhìn thấy từ khi nào vậy? Bọn anh, à không, chỉ đang diễn chút thôi... Anh
Bốp, cái tát trời giáng của chị đã nhằm thẳng má anh mà rơi xuống. Chị không muốn nghe, không muốn nhìn thêm bất cứ thứ gì trước mắt nữa. Chị lao nhanh lên phòng, đóng chặt cửa lại. Chị bật khóc. Tại sao cảnh đầu tiên mà chị nhìn được sau khi lấy lại được ánh sáng lại là cái cảnh đau đớn ấy. Anh đã lợi dụng sự mù lòa của chị để là cái chuyện bỉ ổi ấy. Vậy mà chị bấy lâu nay không hay biết gì, luôn tôn sung anh. Cảm giác niềm tin, yêu thương bị phản bội cay đắng lắm, khó từ nào có thể diễn tả thành lời được.
Lau nước mắt, chị lấy ra tờ giấy trắng trong ngăn kéo. Không ngờ hành động đầu tiên chị làm sau khi sáng mắt lại là viết lá đơn ly hôn. Đúng là hoạn nạn mới biết lòng nhau. Cuộc sống hôn nhân của chị trước đó quá bình yên nên chị không thể biết được lòng dạ người mình yêu thương. Tình yêu, hạnh phúc chỉ thật sự bền vững và biết được có chân thành hay không khi trải qua thử thách. Nếu như không có cái kiếp nạn kia thì chắc chị sẽ chẳng bao giờ biết được bản chất con người anh đâu.
Theo Một Thế Giới
"Rên bé thôi, vợ anh chưa ngủ đâu, chết cả nút bây giờ!" Anh vừa ra khỏi phòng thì tôi cũng lén lút bám theo. Quả nhiên Tuyến đang cởi sẵn váy đợi chồng tôi ở phòng ngủ cho khách. Chào mọi người, tôi là Vy, năm nay 31 tuổi. Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, giờ 2 vợ chồng tôi đã có 2 đứa con, 1 trai 1 gái. Chồng tôi là dân văn phòng,...