Bí mật của vợ tôi sau cánh cửa phòng tắm
Mọi chuyện vẫn chưa thực sự rõ ràng, anh cần phải giữ bình tĩnh để tìm hiểu kĩ bí mật thực sự của vợ sau cánh cửa phòng tắm kia trước khi đưa ra quyết định làm gì.
Cô và anh đến với nhau hoàn toàn chân thành và tự nguyện. Cuộc sống sau hôn nhân của 2 người cũng vô cùng viên mãn. Cô là một người vợ đảm đang, luôn nhanh nhẹn, cần mẫn và biết đối nhân xử thế. Anh hạnh phúc lắm, bố mẹ anh cũng vô cùng hài lòng về cô con dâu này. Nhưng giữa lúc anh đang mong ngóng được lên chức bố thì phát hiện một sự việc lạ thường ở vợ, khiến anh nghi hoặc vô cùng.
Số là vào buổi tối, trong lúc cô tắm, anh sẽ tranh thủ đi vứt rác, tiện thể dạo quanh công viên gần nhà vài vòng rồi mới về. Hôm đó anh vừa đổ rác xong thì trời bỗng nhiên đổ mưa, vì thế anh quáng quàng chạy nhanh về nhà. Và chính lần về sớm bất ngờ đó, anh đã phát hiện ra những tiếng động lạ của vợ trong phòng tắm. Là tiếng nói chuyện thì thầm, rồi anh còn nghe thấy tiếng khóc thút thít, có lúc là giọng nói nghèn nghẹn của vợ nữa. Anh lấy làm lạ lắm, định lại gần nghe cho rõ thì chẳng may đá chân vào cây lau nhà gây ra tiếng ồn, âm thanh vợ anh trong phòng tắm cũng nín bặt. Vờ như mình mới trở về, anh vẫn cư xử như bình thường với vợ.
Hôm sau, anh xách túi rác lên đi đổ thì cũng thấy vợ cầm quần áo vào nhà tắm, nhưng lần này nhanh chóng trở về nhà ngay, thật khẽ khàng. Và anh đã bắt gặp cảnh tượng y hệt hôm qua khi lại được nghe những tiếng trò chuyện thì thầm đứt quãng của vợ mình từ trong nhà tắm phát ra: “Sinh nhật con mẹ quên làm sao được… Ừ, cuối tuần mẹ nhất định sẽ tới… Mẹ xin lỗi…”. Rồi anh nghe tiếng vợ bật khóc nức nở trong nhà tắm như 1 đứa trẻ. Vợ anh xưng “mẹ” với một người nào đó ư? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Trong lòng ngổn ngang trăm nghìn suy nghĩ nhưng anh vẫn quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra. Mọi chuyện vẫn chưa thực sự rõ ràng, anh cần phải giữ bình tĩnh để tìm kiểu kĩ bí mật thực sự của vợ sau cánh cửa phòng tắm kia trước khi đưa ra quyết định phải làm gì tiếp theo.
Trước cuối tuần – cũng là ngày hẹn của vợ anh với nhân vật bí ẩn kia, anh đã có mọi bằng chứng trong tay. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ngày nào cũng thế, vào đúng giờ anh đi đổ rác là cô trốn vào nhà tắm gọi điện cho 1 bé gái 5 tuổi, có hôm thì xem video về đứa bé ấy do người khác gửi cho. Và đứa bé chính xác là con đẻ của vợ anh, đang được gửi nuôi ở 1 người họ hàng khá xa mà từ trước tới nay anh không hề biết. Vợ anh từng có chồng? Nếu là như thế, hôm đi đăng kí kết hôn anh đã biết. Vậy chỉ có thể đó là một đứa con không giá thú, và để lấy được anh, vợ anh đã vứt bỏ nó, làm cho nó biến mất trong cuộc sống của cô!
Video đang HOT
Và anh đã bắt gặp cảnh tượng y hệt hôm qua khi lại được nghe những tiếng trò chuyện thì thầm đứt quãng của vợ mình từ trong nhà tắm phát ra (Ảnh minh họa).
Tối cuối tuần, vợ anh sốt sắng ra khỏi nhà từ rất sớm, nói với anh rằng đến sinh nhật cô bạn đồng nghiệp. Khi cô vừa ra khỏi nhà thì anh cũng ngay lập tức bám theo. Cô dừng chân ở 1 ngôi nhà xa lạ, một đứa bé gái xinh xắn giống cô như đúc nhào ra ôm cô, cô cũng ôm nó vào lòng thật chặt. Anh dựng xe, tiến đến gần họ. Thấy anh, cô sững sờ, đứa bé nhìn anh đầy tò mò khó hiểu, những người thân của cô từ trong nhà chạy ra cũng ngỡ ngàng. Anh ném lại cho cô những bằng chứng mình thu thập được, rồi bỏ đi. Đêm ấy anh không về nhà, tắt mọi liên lạc. Đầu tuần anh lên đường đi công tác từ cơ quan. Cô không thể gặp được anh, anh không cho cô cơ hội nói 1 lời nào. Thực ra thì cũng còn lời nào để có thể nói, có chăng chỉ là câu “Xin lỗi”, vì mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
Hai tuần sau chuyến công tác trở về, anh lại xách vali đi tham gia khóa học nâng cao ở nước ngoài kéo dài 1 năm – chuyến đi trước đó anh từ chối vì không muốn xa cô, và vì 2 vợ chồng đang có kế hoạch sinh con. Vì yêu cô, vì trân trọng cô, anh không thể vứt vào mặt cô những lời lẽ cay nghiệt, trì triết, cũng chẳng đang tâm hành hạ tinh thần, thể xác cô để thỏa nỗi tức giận trong lòng. Vì yêu cô, anh cũng không thể ngay lập tức quyết định chia tay người phụ nữ rắp tâm lừa dối mình. Anh bỏ lại tất cả ngổn ngang như thế mà đi.
Thời gian ở bên xứ người, anh chưa 1 lần liên lạc trực tiếp với cô nhưng có rất nhiều thông tin về cô, qua người này người khác được gửi đến anh. Bạn anh bảo, cô vẫn sống 1 mình ở căn nhà của 2 người, không dám đón con bé về ở cùng, vì chưa được anh cho phép, và vì còn muốn đợi anh quay trở lại cho cô 1 câu trả lời rõ ràng. Mẹ anh bảo, hôm vừa rồi vô tình gặp cô ở siêu thị, thấy bụng cô to lùm lùm. Thì ra sau khi anh đi không lâu, cô phát hiện ra mình đã mang thai, tất nhiên đó là đứa con của anh. Từ lúc đó, bà năng qua lại thăm cô hơn, bà nói, thấy thương cô, cô không có gì không tốt, còn chuyện kia dù sao cũng đã là quá khứ, anh tha thứ được cho cô thì là cái tốt. “Mình sắp làm cha rồi ư?” – anh thầm thốt lên, đủ thứ cảm xúc đan xen trong lòng. Anh gọi điện nhờ cô bạn gái ở trong nước mua ít sữa và thuốc bổ mang đến cho cô. Cô nhận được thì gửi email cảm ơn và hỏi han tình hình của anh, anh không đáp lại.
Ngày cô sinh, mẹ anh túc trực bên cô từ sớm trong bệnh viện. Khi con trai anh vừa ra đời, bà liền chụp ảnh bé gửi cho anh ngay. Ngắm nhìn đứa bé còn nhăn nheo, đỏ hỏn nhưng cặp môi thì giống anh y đúc, tim anh đập thình thịch, tay run rẩy đến đánh rơi cả chiếc điện thoại. “Mày còn băn khoăn điều gì nữa, hiện tại này không đáng để mày níu giữ ư? Gần 1 năm qua, trừng phạt như thế là quá đủ với cô ấy rồi!” – cõi lòng anh lên tiếng. Và hơn hết, cho đến giờ phút này, anh nhận ra mình còn yêu và cần vợ rất nhiều. Quá khứ của cô ấy chẳng có lỗi với anh, có chăng chỉ là cô ấy đã chưa thành thật, và anh có đủ bao dung để chấp nhận hay không mà thôi. “Tại sao không chứ? Chẳng phải đẻ, chẳng phải nuôi, tự dưng lại có thêm 1 cô gái nhỏ xinh gọi mình bằng &’bố’, quá hời rồi còn gì!” – anh cười thầm, nhanh tay thu dọn hành lí để bay về với cô vẫn còn trong viện, ngay trên chuyến bay sớm nhất.
Theo VNE
Hoang mang khi biết nhà người yêu quá nghèo
Ngày yêu nhau, anh nói anh ở tỉnh nhưng lại là thành phố lớn. Thiết nghĩ thời nay, người ở một thành phố lớn như thế, lại có phong cách ăn mặc bảnh bao như anh, đi xe ga xịn như anh thì chắc là gia đình cũng thuộc hạng không giàu thì là khá giả. Thế nên, thời gian yêu nhau, suốt 1 năm, tôi không bao giờ hỏi anh về gia cảnh.
Có nhiều lần anh thắc mắc, "sao em không hỏi anh bố mẹ anh làm gì, hoàn cảnh nhà anh ra sao". Những lúc đó tôi chỉ cười bảo anh: "Em không quan trọng nhà cửa thế nào, bố mẹ anh làm gì. Chỉ cần anh yêu em thật lòng, có chí muốn làm ăn, muốn lấy em làm vợ, thế là tốt rồi". Tôi cũng không phải là cô gái con nhà giàu có, tôi chỉ là cô gái bình thường, cũng ở tỉnh lẻ, nhưng gia đình khá giả. Bố mẹ tôi làm công chức, gia đình gia giáo, tôi cũng thuộc hàng xinh đẹp nên với tôi, người yêu thì không khó. Nhưng tôi yêu anh vì anh là người đàn ông tôi cảm thấy hợp, quan trọng là làm theo sự mách bảo của con tim. Anh cũng nói yêu thương tôi. Nhưng nhiều khi tôi thấy anh ngượng ngùng khi ở bên cạnh tôi, chẳng hiểu vì lý do gì.
Bố mẹ tôi làm công chức, gia đình gia giáo, tôi cũng thuộc hàng xinh đẹp nên với tôi, người yêu thì không khó. (ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì ra trường, đi làm. Ngày ấy, vì công việc chưa ổn định nên tôi chưa tính chuyện cưới xin được. Nhưng tôi cũng muốn anh đưa tôi về nhà chơi một lần, vậy mà mấy lần anh đều từ chối. Thấy thái độ của anh lạ lạ, tôi dỗi hờn, nói anh không yêu tôi thật lòng, không muốn lấy tôi nên không muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Vì tôi như vậy nên anh miễn cưỡng đưa tôi về.
Thật không ngờ, anh nói nhà anh ở thành phố nhưng lại ở huyện, vùng xa nhất của thành phố đó. Khu đường nhà anh đang làm, cũ kĩ và bụi bẩn, lại gồ ghề khó đi. Về nhà anh xa hơn 100km, tôi vừa đi vừa ngủ, mệt phờ. Anh đưa tôi về một căn nhà cấp 4 siêu vẹo, cũ kĩ và mùa mưa thì dột, mùa hè thì nắng chiếu vào. Anh giới thiệu với tôi đó là bố mẹ anh, hai người chân lấm tay bùn, nhìn già và vất vả. Bố anh giọng run run bảo tôi vào nhà ngồi chơi. Còn mẹ anh đang chuẩn bị cơm ở dưới bếp. Nhà anh vẫn dùng bếp củi, vẫn bếp than mà không dùng bếp ga. Tôi muốn đi rửa mặt mũi chân tay cũng phải ra giếng múc nước. Không kéo được nước tôi ngại quá bèn gọi anh.
Còn nhà vệ sinh, nhà anh cũng chưa xây, vẫn dùng nhà vệ sinh ngày xưa của các cụ, nhà tắm lại không có cửa nên tôi cũng không dám tắm gội gì. Thật ra, tôi không coi thường hay khinh bỉ anh nghèo hèn. Tôi cũng xuống bếp cơm nước cùng với mẹ anh. Hai bác nói chuyện tình cảm và vui vẻ lắm. Chỉ có điều, tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của anh.
Thật không ngờ, anh nói nhà anh ở thành phố nhưng lại ở huyện, vùng xa nhất của thành phố đó. Khu đường nhà anh đang làm, cũ kĩ và bụi bẩn, lại gồ ghề khó đi. (ảnh minh họa)
Anh có vẻ không thân thiện, không tình cảm với bố mẹ cho lắm. Bố mẹ có hỏi gì thì anh cũng nói không, còn giấu giếm nhiều chuyện. Tôi nghĩ, gia đình anh nghèo như vậy, tại sao anh lại đi xe gas xịn như thế, sao anh lại ăn mặc giống một công tử thành phố như vậy. Số tiền anh mua xe, tiêu pha hay sắm sửa quần áo cho mình, tại sao anh không đưa cho bố mẹ, giúp họ xây dựng công trình phụ hay gì đó cho đẹp hơn. Tôi không chê bai gia đình anh nhưng tôi cảm nhận anh đang xấu hổ vì bố mẹ, vì gia cảnh nhà mình. Anh chưa từng nhắc rằng anh ở quê, cũng không nói bố mẹ anh làm nông nghiệp, lúc nào anh cũng tỏ ra là công tử thành phố.
Hôm ấy, tôi chia tay bố mẹ anh lên thành phố, tôi có chút buồn man mác khi nhìn vào ánh mắt của hai người. Có vẻ, họ đang kì vọng vào cậu con trai này, công thành danh toại chăng. Còn anh, anh có thật sự nghĩ cho bố mẹ, yêu thương kính trọng bố mẹ anh không, hay là tại anh không thể hiện ra, hoặc anh ngại với tôi. Nhưng một người đàn ông như vậy, liệu tôi có thể tin tưởng mà gửi gắm tương lai không. Một người ngay tới bố mẹ mình còn lạnh lùng, một người xấu hổ ái ngại về gia cảnh, liệu có đáng để cho tôi dựa dẫm. Tôi không ngờ gia cảnh anh nghèo thế mà anh lại ăn chơi, nhìn như công tử thành phố. Đó mới là điều tôi suy nghĩ, chứ nghèo hay giàu với tôi đâu có thành vấn đề.
Các bạn cho tôi lời khuyên, tôi thật sự thấy anh khó hiểu vô cùng. Hay là anh đang lợi dụng tôi, lợi dụng gia cảnh của tôi khi biết tôi con nhà khá giả?
Theo VNE
Cặp bồ có nhà, có xe thôi, cần gì phải yêu! Những ngày yêu nhau, Hạnh luôn đòi người yêu mua cho hết thứ này tới thứ nọ. Nào là quần áo, nào là túi xách, điện thoại. Cặp bồ chỉ để có tiền Hạnh vốn là cô gái xinh đẹp, có khuôn mặt rạng rỡ và chiều cao lý tưởng. Lên thành phố đi học, sớm nhận thức được ưu thế của mình...