Bí kíp dỗ vợ hết giận siêu nhanh của chồng tôi
Lần nào cố nhịn lại nghe thấy anh nói từ ngoài bàn ăn: “Nay có món ai đó thích, ai đó có ăn thì xuống nhé! Lâu quá là nguội mất ngon”. Tôi nghe mà buồn cười, cơn giận cũng tan biến mất.
Đôi khi tôi còn nghĩ mình quá may mắn khi được làm vợ anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là độc giả thường xuyên của mục. Thấy nhiều bạn chia sẻ về chồng mình, về cuộc sống hôn nhân gia đình, tôi cũng xin mạnh dạn chia sẻ câu chuyện vợ chồng tôi.
Tôi năm nay 24 tuổi, là kế toán một công ty nước ngoài. Tôi lấy chồng được gần 1 năm nay. Anh hơn tôi 7 tuổi, là đầu bếp của một nhà hàng trong thành phố. Chúng tôi gặp nhau trong một dịp tình cờ.
Khi đó, anh cùng ê kíp nhà hàng đứng ra làm tiệc đứng đám cưới cho chị họ tôi, còn tôi là phù dâu. Nhìn anh chàng khỏe mạnh trong bộ quần áo đầu bếp, chạy đi chạy lại, nêm nếm, xào xáo thức ăn rất điệu nghệ, tự nhiên tôi thấy thích thích. Trước giờ, tôi chưa từng gặp chàng trai nào chịu khó vào bếp lại có thể nấu ăn ngon và hài hước như thế.
Khi vào bữa tiệc, tôi chú ý thấy khách ai cũng khen thức ăn ngon, mùi vị hấp dẫn, khó diễn tả. Có người còn nói, nếu ai mà là vợ anh chàng này, chắc sẽ rất sung sướng, ngày ngày được chồng nấu cho những món ngon khó cưỡng. Chẳng hiểu sao, khi nghe mọi người nói thế, tôi lại nảy ra suy nghĩ sẽ “cua” anh chàng thành “của riêng”.
Vì thế mà người chủ động trong chuyện hẹn hò với anh chính là tôi. Sau hôm đó, khách khứa về hết, tôi lẳng lặng ra sau bếp, hỏi một cậu phụ bếp xin số điện thoại của anh. Mấy hôm sau, tôi gọi cho anh và giả vờ nhầm số, tìm cách nói chuyện với anh. Nhưng tôi không theo đuổi một cách nhiệt tình, tôi cứ từ từ, sợ “tấn công” dồn dập quá khiến anh sợ. Cuối cùng, sau hơn 2 tháng nói chuyện với “người nhầm số” tôi cũng có được một cái hẹn gặp mặt từ anh.
Video đang HOT
Những buổi sáng tỉnh dậy, thấy trong nhà tràn ngập mùi thơm thức ăn anh đang nấu, cũng đủ làm tôi phát thèm. (Ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi nhanh chóng thành cặp. Anh hay nói anh yêu tôi bởi sự tự tin và năng động. Thỉnh thoảng, anh vẫn kể cho tôi nghe về sự choáng ngợp của anh khi nhìn thấy một cô gái dáng vẻ xinh xắn bước vào quán cà phê và tiến tới trước mặt anh. Nghe anh nói, tôi càng thấy hạnh phúc nhiều hơn.
Ngày tôi kết hôn, bạn bè đều tỏ vẻ tiếc nuối thay cho tôi. Họ nói rằng tôi xinh đẹp, lại có học thức, dễ dàng kiếm được người con trai tốt hơn, giàu có, đẹp trai hơn anh gấp nhiều lần. Nhưng tôi kệ, tôi chỉ cần một người đàn ông có thể vào bếp vì mình. Tôi muốn mỗi buổi chiều đi làm về, thấy chồng mình cặm cụi nấu những món ăn tôi thích và cùng tôi hưởng thức nó.
Thế nhưng, cưới về mới vỡ lẽ, đến giờ cơm tối thì anh đang bận rộn trong bếp của nhà hàng, đến khi tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ mới thấy anh trở về. Hồi đó, tôi buồn suốt nửa tháng trời, cho tới khi anh bảo, để anh nấu cơm trước cho tôi rồi mới đi làm. Anh chiều tôi như vậy khiến tôi rất cảm động và cố gắng ăn hết những gì anh nấu cho.
Trước đây, tôi luôn cố giữ dáng, chẳng dám ăn gì ngoài rau củ. Nhưng từ ngày có chồng, tôi không thể nào từ chối những món ngon anh nấu. Thậm chí, những buổi sáng tỉnh dậy, thấy trong nhà tràn ngập mùi thơm thức ăn anh đang nấu, cũng đủ làm tôi phát thèm.
Mà chồng tôi thì luôn miệng động viên tôi: “Nhìn em gầy quá, ráng ăn nhiều nhiều cho mập. Mập mới đẹp và khỏe em ạ.” Những món anh nấu đều đầy dầu mỡ nhưng không hề có vị béo.
Cứ như vậy, cưới chưa được 1 năm, cũng chưa có bầu bí gì mà người tôi ngày càng trong trịa hẳn ra. Cân nặng trước kia của tôi chỉ 48 kí với chiều cao 1m67, bây giờ đã gần 60 kí. Bạn bè ai gặp cũng xuýt xoa khen chồng tôi khéo chăm vợ. Chỉ vài tháng mà tôi đã “béo” lên trông thấy. Nghe những lời khen ấy tôi khóc không ra nước mắt trong khi chồng thì cười tít mắt vì… được khen.
Quần áo tôi mặc cũng phải thay một loạt. Thậm chí, có những cái váy tôi thích mê nhưng giờ đành ngậm ngùi chia tay vì không thể nào “chui lọt”.
Chồng tôi cũng chẳng có ý định dừng cuộc “dụ dỗ” khi liên tục nấu những món ngon khác nhau đổi bữa. Anh luôn nói, chăm sóc tôi là nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng của anh nên bữa nào tôi ăn ít là anh cảm thấy không yên tâm. Tôi đang lo lắng, nếu cứ thế này, e rằng một thời gian nữa, tôi không thể đi lại bình thường mà phải “lăn”. Rồi nếu có thai, anh chăm sóc càng kĩ, thì vóc dáng cũ của tôi sẽ không bao giờ có cơ hội lấy lại được.
Vợ chồng tôi cũng rất hiếm khi cãi nhau hay “chiến tranh lạnh”. Vì mỗi lần giận anh, đến bữa nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, thơm ngào ngạt, làm tôi không kiềm chế được. Lần nào cố nhịn lại nghe thấy anh nói từ ngoài bàn ăn: “Nay có món ai đó thích, ai đó có ăn thì xuống nhé! Lâu quá là nguội mất ngon”. Tôi nghe mà buồn cười, cơn giận cũng tan biến mất.
Dù vóc dáng không còn đẹp như xưa, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi lấy anh. Đôi khi tôi còn nghĩ mình quá may mắn khi được làm vợ anh.
Tâm sự lên đây, tôi chỉ muốn nhắn nhủ các em gái sắp và đang chuẩn bị lấy chồng rằng: Hãy yêu người đàn ông nào có thể vì bạn mà vào bếp. Đừng yêu người đàn ông lắm tiền mà chẳng có tình cảm và sự sâu sắc trong tâm hồn. Ai đồng ý với tôi thì lên tiếng nhé!
Theo Afamily
Vợ bỏ rơi tôi để chạy theo tình cũ
Bấy lâu nay em chấp nhận chung sống với tôi nhưng trong tâm trí của em vẫn luôn có hình ảnh của người ấy...
Cứ tưởng rằng sau những khổ đau mà em đã từng phải gánh chịu thì giờ đây em đã có nhiều thay đổi rồi chứ. Và đặc biệt hơn là em sẽ không còn nhớ nhung, tơ tưởng đến con người bạc tình bội nghĩa kia nữa... ai ngờ rằng em vẫn cứ bỏ tôi mà chạy theo mối tình phù du và tội lỗi ấy.
Có níu kéo thế nào đi chăng nữa thì với em, tôi cũng chỉ là một thằng "đổ vỏ" mà thôi.
Sau khi biết em mang bầu thì gã sở Khanh lừa tình ấy cũng liền cao chạy xa bay để lại em một nỗi đau vô bờ bến và một tương lai mờ mịt không biết đến ngày mai.
Thông cảm trước hoàn cảnh khó khăn ấy, cũng như để chớp lấy cái cơ hội có được người mình theo đuổi bây lâu nay, tôi đã xuất hiện mở rộng lòng mình đón cả hai mẹ con về chăm sóc, chung sống như một gia đình.
Vậy là đám cưới của tôi và em cũng được tổ chức trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, trong số đó cũng có rất nhiều người đoán già, đoán non về cái thai trong bụng của em.
Tuy nhiên tôi không bao giờ để ý đến chuyện ấy, chỉ có một suy nghĩ đơn giản rằng sau khi cưới mình sẽ là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con mà thôi.
Theo năm tháng thời gian cứ trôi qua như vậy đến giờ cũng đã được gần 5 năm, trong suốt thời gian ấy chúng tôi không hề có một cuộc cãi vã dù là nho nhỏ. Bù lại tôi còn yêu thương em hơn vì biết em đã từng thiệt thòi và sợ rằng em mặc cảm quá khứ của mình mà buồn nên tôi cũng chẳng bao giờ khơi gợi đến chuyện cũ.
Thế nhưng thời gian gần đây khi người cũ của em đột ngột quay trở lại. Sau bao năm lẩn tránh trách nhiệm làm cha, hắn lại trở về và mang em đi như một thứ đồ có sẵn mà hắn đã từng mua, từng sở hữu.
Em giờ đã là vợ tôi, vậy mà em lại vẫn nhẫn tâm bỏ cả con em cho tôi nuôi và chạy theo tình cũ. Mặc dù em không biết rõ rằng gã họ Sở ấy đã thực lòng với em chưa hay hắn một lần nữa muốn lợi dụng thân xác, rồi lại coi em như một thứ đồ chơi miễn phí.
Thì ra bấy lâu nay em chấp nhận chung sống với tôi nhưng trong tâm trí của em vẫn luôn có hình ảnh của người ấy, mặc dù hắn đã mang cho em biết bao nhiêu đau khổ về mình.
Em chỉ đến với tôi để lấp khoảng trống khi bị người tình bỏ rơi mà thôi... Còn cho đến hôm nay khi người ấy trở lại em sẵn sàng rời bỏ tôi để chạy theo tiếng gọi con tim lạc lối của mình.
Giờ tôi mới hiểu một điều rằng dù yêu em là thế nhưng tôi cũng không thể nào chiếm chọn được trái ấy của em, em chỉ ở bên tôi trong những ngày người đàn ông của em xa vắng mà thôi.
Biết như vậy sẽ là không đáng nhưng thôi dù sao tôi vẫn muốn em hạnh phúc với những quyết định lựa chọn của mình. Bởi tôi biết dù có níu kéo thế nào đi chăng nữa thì với em, tôi cũng chỉ là một thằng "đổ vỏ" mà thôi.
Theo Phunutoday
Cả nhà cười ngất vì lời đứa cháu trong ngày tôi đưa bạn trai về ra mắt Khi bạn trai bước vào nhà, mẹ tôi tròn mắt, còn ba tôi cũng ngẩn ngơ. Anh đứng che gần hết cả cái cửa nhà tôi. Thằng cháu 3 tuổi của tôi còn nhanh nhảu chạy ra khoanh tay: "Cháu chào chú bầu ạ." Ngay từ thời sinh viên, tôi đã có quan điểm chọn người yêu hoàn toàn khác so với chúng...