Bi kịch yêu cháu gái sếp
Q và cháu gái sếp chia tay nhau chỉ vì “chuyện ấy” không hòa hợp.
Văn phòng tôi vốn có khái niệm đã yêu thì yêu cho xa, chớ yêu cùng công sở vì cứ nhìn cặp đôi vừa chia tay ở phòng mà chúng tôi sợ phát khiếp!
Cô bé ấy trở thành tâm điểm của các cuộc buôn bán ở phòng tôi kể từ khi chân ướt chân ráo vào công ty vì vốn là cháu gái của sếp tổng. Cậu kia chỉ là anh nhân viên IT quèn, được cái nhanh mồm nhanh miệng, mặt mũi sáng láng. Chúng tôi vừa một phần là thách cậu ấy tán được cháu sếp, vừa một phần cũng muốn có “dâu vip” cho phòng để sếp biết đến mà ưu ái, thế là ra sức ghép đôi. Từ đi ăn trưa cũng cố để họ đi ăn riêng với nhau, giao việc cũng có liên quan để cậu chàng có dịp tiếp cận.
Đúng là “ ba cây chụm lại nên hòn núi cao“, chẳng mấy chốc chúng tôi đã khiến cho họ dính nhau như hình với bóng. Cô bé ấy tưởng kiêu sa đài các, ai dè yêu vào lại nhu mì đến khó tả, cái gì cũng “ em hỏi anh Q đã“. Mấy chị em phòng tôi cười thầm, khen số cậu Q kia sướng tự dưng vớ được dâu vừa vip lại vừa ngoan.
Tưởng mọi sự cứ thế ngon lành, tương lai phòng tôi cứ đà ấy mà lên phơi phới, ai dè đùng một cái họ chia tay, cũng chỉ sau khoảng nửa năm chính thức công khai yêu nhau. Chúng tôi hoang mang hết sức, không khí phòng siêu nặng nề, vì thực ra từ khi họ yêu nhau, chúng tôi chỉ có vui vẻ hớn hở cả ngày, cứ nghĩ đôi này ăn chắc mười mươi rồi kia! Tôi được chị em khác giao nhiệm vụ ngồi chất vấn cậu Q nội tình sự vụ vì tính tôi vốn thoải mái, hay quan tâm, chắc cậu chàng cũng không ngại tiết lộ chuyện riêng.
Cô bé ấy tưởng kiêu sa đài các, ai dè yêu vào lại nhu mì đến khó tả (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau một vòng quanh quẩn vào đề, cuối cùng tôi cũng tiến được vào trung tâm vấn đề. Cậu Q lấy đủ lý do: Nào là cô ấy hay ghen quá, tính cách lại tiểu thư con nhà giàu, khó chiều. Nghe chưa thuyết phục lắm, tôi đánh bạo dò hỏi tiếp. Mãi cậu mới thẽ thọt thổ lộ, chuyện ấy không hợp! Cô nàng này lúc nào cũng như công chúa cấm cung, thích mà rón ra rón rén làm chàng ta mất hứng và căng thẳng không biết bao lần! Tôi nghe mà tròn cả mắt, hóa ra họ tiến nhanh hơn gấp mấy lần trí tưởng tượng của phòng tôi. Thôi rồi, chuyện này thì quá riêng tư, làm sao mà chúng tôi hỗ trợ được chứ?
Mọi chuyện chưa hết. Cái gọi là hậu chia tay cháu gái sếp mới căng thẳng. Cô nàng rõ ràng là “đuối” hơn vì bị chàng lơ dần, có vẻ vẫn còn thích chàng và hơi cay cú. Trước kia cô ấy vui vẻ với chúng tôi bao nhiêu thì giờ lại khó chịu với cái kiểu đùa “tập thể” nội bộ của phòng bấy nhiêu. Chúng tôi ra vào đều phải để ý, sợ cô ấy giận. Có lần tôi làm mọi thứ đỡ căng thẳng bằng cách mua đồ về phòng ăn, cô ấy đã ngồi cầm đũa lên, vừa thấy cậu Q về phòng, tay vẫn còn cầm điện thoại gọi dở cho cô nàng nào đó, nụ cười trên môi cô ấy tắt ngóm luôn… Từ đó, phòng tôi gặp “dớp” đủ chuyện, liên tục bị thêm việc, gia hạn gấp, sếp liên tục chỉ trích vì lý do này kia. Khổ nhất là anh trưởng phòng, người “đầu trò” vụ gán ghép bây giờ mặt mũi méo xệch khi liên tục bị sếp tổng gọi lên bắt báo cáo. Bới bèo ra bọ. Kiểu gì trong công việc chẳng có lỗi to, lỗi nhỏ để mà mắng và cắt trừ lương thưởng!
Sự việc gần đây nhất khiến giọt nước tràn ly, đó là cậu Q không hiểu có cố tình trả đũa cô bé hay không, điềm nhiên lôi một cô nàng mới toe về phòng giờ nghỉ trưa, rồi để chúng tôi bắt dính cảnh chàng và nàng đang tình tự. Chuyện lan ra ngoài, chỉ sau đó mấy hôm, cô bé kia cũng chẳng kém cạnh, đã thấy tay trong tay với trưởng phòng kế hoạch, hơn cô tới cả chục tuổi! Mọi thứ khiến chúng tôi đau đầu kinh khủng. Trưởng phòng quyết định họp và đề nghị cậu Q chuyển sang phòng khác. Cô bé kia sau đó cũng không làm ở công ty nữa, nghe đâu sếp tổng lo cho chỗ ngon lành hơn ở công ty thành viên khác. Chúng tôi lúc đó mới yên ổn được phần nào. Cả phòng từ đó cạch đến già: Không gán ghép, không hẹn hò cùng cơ quan nữa. Tốt đẹp thì chẳng lợi lộc gì, mà đổ bể thì cả phòng chịu báng!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hình như là yêu
Họ gặp nhau khi nàng bước vào tuổi xưa nay ế, còn chàng thì sắp "hâm". Sự quyết đoán của cả hai khiến nàng hơn một lần tự hỏi mình có yêu chồng không?
Kể từ khi chia tay mối tình đầu, chàng là người thứ hai nàng hẹn hò với ý định nghiêm túc. Nàng không phải mẫu người lãng mạn quá tôn thờ mối tình đầu, mà chỉ đơn giản là nàng thích sống một mình, một cuộc sống tương đối dễ chịu thoải mái. Mãi rồi nàng bắt đầu ngấm niềm day dứt của cuộc sống cô độc, chàng xuất hiện đúng vào thời điểm ấy, cũng đang "mót" lấy vợ. Không chỉ vì lời thúc giục của bố mẹ mà vì chính bản thân chàng cũng cảm thấy chông chênh khi bên cạnh không có ai dù chỉ là động viên về tinh thần, để những lúc cô đơn chuyện cũ năm nào thi thoảng lại có dịp ùa về dằn vặt.
Năm cấp ba, khi ấy chàng khá điển trai, thư sinh, học lớp chọn trong một trường danh tiếng. Ở xóm chàng luôn được người lớn khen ngợi, vậy nên khi cô cháu gái của bác hàng xóm muốn chuyển đến thành phố học ông bác đã cố xin cho vào cùng lớp với chàng, cho tiện việc kèm cặp.
Hai đứa thân thiết với nhau, rồi cùng đỗ đại học, vẫn qua lại hẹn hò đưa nhau về quê, thật đẹp đôi. Nhưng rồi cô ấy ra trường trước, vội vàng lấy con ông giám đốc ngân hàng, cho chắc chân khi ra trường. Chàng ở lại ôm nỗi buồn con nhà nghèo nên chẳng giữ được tình yêu. Mấy năm liền trôi qua chàng chẳng hẹn hò với ai.
Nàng cũng gần như thế, ôm mối tình dang dở với một người trên khóa, anh về quê rồi cưới vợ luôn khiến nàng nhìn đời u ám. Chẳng còn ai thích hợp để nàng quan tâm nữa, nàng đóng cửa lòng mình. Cho đến khi gặp chàng. Không chỉ nàng, cả chàng cũng đã tự hỏi lòng có yêu vợ không, bởi tiếng yêu hiếm khi được chàng thốt ra, kể cả từ nhớ chàng cũng chưa bao giờ nói. Chỉ dặn mình gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng mẫu mực.
Thảng hoặc chàng cũng thắc mắc về tình cảm từ phía vợ phải chăng nơi đó cũng "lờ nhờ"...? Rồi chàng lại gạt đi khi họ vẫn bên nhau, tôn trọng, quan tâm lẫn nhau, chưa một lần to tiếng hay phải khiến bậc phụ huynh phiền lòng. Có vẻ như đến với nhau muộn màng họ càng chững chạc và điềm đạm hơn.
Tuần vừa rồi nàng về Hà Nội dự hội trường và gặp lại mối tình đầu ở đó. Họ ngồi uống nước cùng nhau. Nàng nhận thấy anh như muốn lảng tránh nói về vợ con, nàng cũng không nói rằng hôm trước cô bạn cũ có kể làm quà cho nàng chuyện hè vừa rồi đi Sapa có gặp vợ chồng anh và hai con trai ở đó, họ hạnh phúc lắm.
Nàng cười thầm, hẳn anh không muốn nhắc đến gia đình vì sợ nàng tổn thương, dù sự thực giờ nghĩ lại nàng không còn thấy con tim đau đớn. Mãi rồi anh mới rụt rè hỏi về cuộc sống của nàng. Anh hỏi đúng câu muốn trả lời, mắt nàng sáng lên: "Em hài lòng với cuộc sống hiện tại, em yêu chồng và yêu đứa con sắp chào đời". Nói rồi nàng kín đáo nhìn đồng hồ và tự hỏi không biết chồng đi làm về chưa?
Anh nghe vậy có vẻ vui và nói chuyện bớt gượng gạo.
Cùng lúc đó diễn ra đám cưới con bác hàng xóm, cô bạn của chàng cũng về. Chàng có nghe nói cô bạn đã ly dị, hiện đang tự đứng ra kinh doanh, con trai bị gia đình chồng giành nuôi.
Chàng gật đầu chào cô như một người quen bình thường. Cô bạn nhờ chàng chở đi mua ít đồ cho lễ cưới. Dọc đường họ đều im lặng, chẳng biết cô bạn nghĩ gì còn chàng thì tủm tỉm nhủ, không biết cuốc xe ôm có đủ mời vợ cốc trà sữa nàng thích không.
Cô bạn phá tan sự im lặng: "Thấy bảo vợ cậu rất tốt nết, mừng cho cậu, muộn thế lại hay". Chàng vẫn trào phúng như ngày nào: "Chả biết hay dở đến đâu nhưng chịu lấy tớ là đạt yêu cầu lắm rồi". Chàng nói và không giấu nổi niềm hạnh phúc. Trước khi tạm biệt cô bạn còn mỉm cười, lặng lẽ: "Vợ cậu quả là may mắn". Trong đôi mắt trong veo ngày nào giờ chàng thấy nó như đang ẩn giấu nỗi buồn ngân ngấn nước.
Nhưng rồi chàng chẳng thiết nghĩ đến đôi mắt từng khiến chàng mất ngủ, chàng nhắn tin cho vợ: "Em sắp về chưa? Yêu và nhớ hai mẹ con nhiều lắm", nàng thấy bất ngờ song cũng nhắn lại: "Con cứ giục em phải về ngay với bố, con và em cũng nhớ anh lắm!".
Hình như đó là tiếng yêu và nhớ đầu tiên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu không thể quên Sinh ra và lớn lên trong cùng một xóm nhỏ, cậu hơn tớ 1 tuổi, nhà cậu và nhà tớ cũng chẳng gần nhau. Chúng mình thực sự biết nhau khi tớ học lớp 7 còn cậu học lớp 8. Đôi khi tớ thấy tiếc vì đièu đó. Buổi chiều thu hôm đó, mình gặp nhau trên cánh đồng làng. Tớ nhớ như...