Bi kịch níu giữ người yêu bằng “chuyện ấy”
Tôi không biết là anh chỉ giả vờ chán tôi để làm “chuyện ấy” hay vì “chuyện ấy” mà anh không nỡ chia tay tôi…Tôi có sai khi muốn níu chân anh bằng chuyện đó?
Ảnh minh họa
Tôi yêu anh, yêu tha thiết bằng cả trái tim mình. Anh là mối tình đầu của tôi. Dù đã ra trường và đi làm hơn 1 năm nay nhưng bây giờ trái tim tôi mới có những rung cảm thực sự. Tôi cảm nhận được tình yêu đó là vĩnh cửu và muốn ở bên anh mãi mãi.
Anh là một người đàn ông đẹp trai và có tài, mẫu nam giới thu hút phụ nữ. Chúng tôi vô tình quen nhau khi cùng tham dự một buổi hội thảo. Tôi đã bị cuốn hút bởi ánh mắt hút hồn và giọng thuyết trình đầy tự tin, tràn trề nhiệt huyết của anh. Tôi đã chủ động làm quen và chúng tôi cũng có nhiều dịp gặp gỡ cũng như nhiều đề tài để bàn luận vì cả hai chúng tôi đều làm trong ngành truyền thông.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mẫu người đàn ông khá hoàn hảo như anh, được các cô gái chân dài ngưỡng mộ vây quanh thì sẽ là người đa tình và quan hệ lung tung. Nhưng càng ngày tiếp xúc với anh, tôi càng thấy anh là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Video đang HOT
Vì thế tôi đã trao trọn trái tim mình cho anh. Từ khi được anh ngỏ lời, tôi đã sung sướng và hãnh diện biết bao. Tôi thấy mình hạnh phúc như được bay trên mây vậy.
Nhưng chỉ được vài tháng, anh tỏ ra mệt mỏi và than phiền về nhiều chuyện. Tôi gặng hỏi thì anh không nói. Những buổi hẹn hò giữa hai chúng tôi cũng thưa thớt dần. Có những lúc tôi nhớ anh da diết, chỉ muốn được anh ôm vào lòng, để cảm nhận hơi ấm của anh, được cảm thấy lòng mình bình yên thì anh lại nói bận không đi được khiến tôi hụt hẫng vô cùng.
Bao ngày nay, tôi vẫn thấp thỏm chờ đợi những tin nhắn yêu thương, những lời hỏi han ấm áp chúc ngày mới tốt lành, chúc ăn cơm ngon miệng, chúc ngủ ngon… của anh nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Cuối cùng, sự chờ đợi của tôi đã được đáp lại khi anh hẹn cuối tuần hôm ấy chúng tôi sẽ đi uống cafe với nhau. Tôi đã vui mừng xiết bao, suốt từ chiều hôm ấy tôi đã đứng trước gương không biết bao lâu để thử tất cả các bộ váy trong tủ mới tìm được một bộ ưng ý.
Khi đến quán, tôi đã thấy anh ngồi đó chờ tự bao giờ. Sau vài câu xã giao hỏi han, anh đi thẳng vào vấn đề nói rằng chúng tôi không hợp nhau, anh đã chán ở bên tôi và muốn chia tay. Tôi sững người, chết lặng như bị phản bội một cách đau đớn. Dường như không còn suy nghĩ được gì, tôi cầu xin anh đừng rời xa tôi, tôi đã yêu anh đến thế kia mà, sao anh nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Nhưng anh chỉ im lặng không nói.
Đêm hôm đó tôi đã không tài nào ngủ được. Tôi không tin những gì anh nói ra lúc chiều là sự thực. Anh sẽ không bao giờ rời xa tôi đâu. Anh sẽ không bao giờ làm thế.
Hôm sau là ngày nghỉ tôi chủ động đến nhà tìm anh. Tôi đã đi chợ mua đồ về nấu để hai đứa cùng ăn, nói là bữa cơm chia tay. Sau những lời thổn thức và tác động của hơi bia ngà ngà, tôi đã chủ động dâng hiến cho anh. Chúng tôi đã có một buổi tối cùng nhau thật mãn nguyện.
Nhưng chỉ sau đó vài tuần, anh lại nói muốn chúng tôi tạm thời xa nhau cũng với lí do hai đứa không hợp. Tôi lại cuống cuồng lo mất anh và tìm cách níu kéo anh bằng “chuyện ấy”. Cũng như lần trước anh cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc nhưng rồi lại nhanh chóng chán tôi. Bây giờ tần suất “yêu” của chúng tôi nhiều hơn. Tôi không biết có phải anh chỉ giả vờ chán tôi để làm “chuyện ấy” hay không?
Tôi thấy hoang mang vô cùng vì đã không giữ được bản thân mình, đã trao tất cả trái tim và thể xác cho người con trai đó nhưng luôn phải sống trong tâm trạng lo âu, sợ hãi không biết đến một lúc nào đó chán chường, anh lại nói chia tay tôi. Tôi không biết mình nên làm thế nào để thoát ra được tình cảnh này. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...