Bi kịch những chàng trai Ý bị thiến để duy trì giọng hát cao vút
Bắt đầu từ thế kỷ 16, các castrati – những chàng trai bị thiến, được các dàn hợp xướng sử dụng để thay thế cho phụ nữ.
Nhưng trong khi chỉ một số người tìm thấy danh vọng và tiền tài, nhiều người khác phải chịu cảnh nghèo đói, tăm tối, sức khỏe bị tổn hại.
Dàn hợp xướng nhà nguyện Sistine năm 1898. Các ca sĩ castrati được đánh dấu bằng số đỏ.
Bạn có bao giờ tưởng tượng được bố mẹ lại chấp nhận thiến con trai mình để cậu bé có thể theo nghiệp ca hát? Mặc dù ngày nay chuyện đó có vẻ khó hiểu, nhưng đây là một lựa chọn khá phổ biến của nhiều bậc cha mẹ ở Italy cho đến tận thế kỷ 19. Họ hy vọng những đứa con trai bị thiến của mình sẽ trở thành một castrato, thành viên của dàn hợp xướng nam castrati được kính trọng – những người luôn giữ được chất giọng cao vút cả khi trưởng thành.
Nhiều castrato đã đạt được danh tiếng và tài sản. Một trong những castrato nổi tiếng nhất, có tên Farinelli, thậm chí còn được tuyển chọn để hát cho nhà vua Tây Ban Nha trong 10 năm. Giọng hát của ông được cho là đã giúp xoa dịu chứng trầm cảm của nhà vua.
Trái lại, nhiều người bị thiến phải chịu cảnh nghèo đói, chưa kể đến những tác dụng phụ của việc bị mất đi bộ phận cơ thể. Khi lớn lên, họ thường gặp phải tình trạng xương phát triển bất thường, loãng xương và trầm cảm.
Nguồn gốc của castrati
Mặc dù việc thiến người đã có một lịch sử lâu dài, nhưng castrati chỉ xuất hiện vào khoảng thế kỷ 16. Khi đó, Vatican cấm phụ nữ tham gia dàn hợp xướng nhà thờ, dẫn đến nhu cầu về những nam ca sĩ có giọng cao.
Chẳng bao lâu, những ca sĩ bị thiến, được gọi là castrato, đã trở thành một sự thay thế phổ biến cho giọng nữ. Thực tế này thậm chí còn được Vatican ngầm chấp thuận vào năm 1589 khi Giáo hoàng Sixtus V ra sắc lệnh rằng castrati nên thay thế các cậu bé và giọng giả thanh trong dàn hợp xướng của Thánh Peter.
Senesino, một trong những castrato nổi tiếng nhất. Ảnh: ATI
Vào đầu thế kỷ 18, khoảng 4.000 cậu bé ở Italy đã bị thiến mỗi năm để trở thành ca sĩ. Nhưng vì việc thiến về mặt kỹ thuật là bất hợp pháp nên gia đình họ phải đưa con trai đến tiệm cắt tóc hoặc bác sĩ phẫu thuật hành nghề trong các ngõ hẻm để thực hiện thủ thuật. Ở đó, các cậu bé phải trải qua những cuộc phẫu thuật đau đớn, không được gây mê và ước tính khoảng 20% đã tử vong.
Gia đình của họ thường nói dối về những gì đã xảy ra với con mình để tránh bị trừng phạt. Họ bịa ra chuyện con trai mình bị ngã ngựa hoặc bị lợn rừng tấn công.
Sau khi bị thiến, các cậu bé thường được đưa vào trường học dành cho các castrati. Và cha mẹ của các em hy vọng rằng giọng hát của con trai họ sẽ được rèn luyện để tỏa sáng, và sớm mang lại danh tiếng, tiền bạc cho gia đình.
Những castrato nổi tiếng
Video đang HOT
Nhiều castrato là những ca sĩ cực kỳ nổi tiếng ở châu Âu. Họ đã đi khắp lục địa, thường kiếm được những khoản thù lao khổng lồ cho những lần xuất hiện trong các vở opera. Và mặc dù người Pháp coi castrati là những người “què quặt”, nhưng những tin đồn về năng lực tình dục của họ vẫn được bàn tán ở nhiều nơi.
Tác giả người Italy, Casanova lưu ý: “Để chống lại sự cám dỗ, hoặc không cảm nhận được nó, một castrati phải lạnh lùng và lì cảm xúc như một người Đức”.
Hai trong số những castrato nổi tiếng nhất là Senesino, sinh năm 1686, và Farinelli, sinh năm 1705.
Senesino, nổi tiếng với sự hợp tác với nhà soạn nhạc Georg Frederick Handel, có thể kiếm được tới 3.000 bảng Anh mỗi năm. Với vai trò là “ primo uomo” (ca sĩ chính) của công ty Handel và Học viện Âm nhạc Hoàng gia, Senesino đã hát trong 17 vai chính trên sân khấu London.
Nhưng sau đó Farinelli đã làm lu mờ sự nổi tiếng của Senesino. Ông kiếm được 5.000 bảng Anh mỗi năm khi biểu diễn khắp châu Âu, và thậm chí còn được Nữ hoàng Elisabetta Farnese của Tây Ban Nha thuê với hy vọng chữa khỏi chứng trầm cảm cho chồng bà. Để có thêm 1.500 đồng guinea mỗi năm, Farinelli đã biểu diễn riêng cho Vua Philip V. Ông có thể đã phục vụ nhà vua trong suốt một thập kỷ.
Nhà soạn nhạc Johann Joachim Quantz đã ca ngợi tài năng của Farinelli, nhận xét về castrato nổi tiếng này: “Cách hát của ông ấy rất điêu luyện và khả năng trình diễn không có đối thủ… Ông hát allegro đầy lửa, và chuyển các quãng nhanh một cách rõ ràng và dễ chịu”.
Một số castrato, như Senesino và Farinelli, đã có sự nghiệp lẫy lừng. Nhưng đại đa số castrato không bao giờ đạt được mức độ nổi tiếng như vậy. Và dù nổi tiếng hay không, các castrat sau này thường phải chịu đựng một số vấn đề sức khỏe liên quan đến việc họ bị thiến khi còn nhỏ.
Farinelli có lẽ là castrato nổi tiếng nhất vào thời đó, kiếm được tới 5.000 bảng Anh mỗi năm. Ảnh: ATI
Mặt tối của con đường trở thành castrati
Bị thiến khi còn trẻ không chỉ mang lại cho castrati những giọng hát hay. Nó cũng gây ra cho họ những vấn đề sức khỏe kéo dài suốt cuộc đời.
Nhiều castrato có chiều cao ấn tượng, vì việc thiếu hormone thường đồng nghĩa “đĩa tăng trưởng” của họ không bao giờ đóng lại. Tình trạng này dẫn đến xương dài bất thường và có thể gây thêm căng thẳng cho các cơ quan nội tạng, cũng như chứng loãng xương khi họ có tuổi.
Các bộ phận khác trên cơ thể của một castrato cũng có thể phát triển to hơn bình thường, bao gồm ngực, hàm và mũi. (Điều này thực sự hữu ích, vì lồng ngực lớn có thể giúp ca sĩ tăng khả năng lấy hơi). Một nhà nghiên cứu nhận xét: “Hầu hết các castrato đều trở nên to và mập như những con gà trống thiến, với hông, mông, cánh tay và cổ tròn, mũm mĩm”.
Khi thi thể của Farinelli được khai quật vào năm 2006, các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng castrato này có các long xương dài và “sự tích tụ” xương trên trán. Đây là một tình trạng gọi là hyperostosis frontalis interna, thường ảnh hưởng đến phụ nữ và có thể gây đau đầu, trầm cảm và các vấn đề sức khỏe tâm thần khác. Và quả thực, nhiều castrato đã bị trầm cảm khi họ già đi.
Một bức chân dung của Alessandro Moreschi (vào khoảng năm 1900), người được cho là castrato cuối cùng. Ảnh: ATI
Nhưng đến thế kỷ 19, nhu cầu về castrati không còn cao nữa. Castrati bắt đầu biến mất vì một số lý do. Thứ nhất, phụ nữ đã được phép trở lại sân khấu vào thế kỷ 18. Mặt khác, thái độ của công chúng về việc thiến người đã thay đổi.
Triết gia Jean-Jacques Rousseau, vào năm 1779, đã lên án tục lệ này, gọi những bậc cha mẹ gửi con trai mình đi thiến là “những người vô nhân đạo, bỏ rơi con cái để mua vui cho những kẻ dâm đãng và độc ác”.
Castrati thậm chí trở thành một nỗi xấu hổ ở Ý, và Giáo hoàng Pius X đã cấm sử dụng họ trong Nhà nguyện Sistine vào năm 1903. Lúc đó, một số castrato nổi tiếng nhất, bao gồm Girolami Crescentini và Giovanni Battista Velluti, đã nghỉ hưu từ lâu.
Nhưng castrato cuối cùng của Nhà nguyện Sistine, Alessandro Moreschi, đã không được nghỉ hưu hoàn toàn cho đến tận năm 1913. Được biết đến với biệt danh “Thiên thần của Rome”, Moreschi qua đời vào năm 1921, sau khi một bản thu âm giọng hát của ông được thực hiện.
Mặc dù Moreschi không còn ở thời kỳ đỉnh cao ca hát, nhưng bản thu này đã mang đến một cái nhìn đầy ám ảnh về truyền thống castrato.
'Áo choàng người say' - hình phạt kỳ lạ với những kẻ nát rượu
'Áo choàng' thực ra là một thùng rượu rỗng với một lỗ khoét để thò vừa đầu ra ngoài.
Xuất hiện từ thế kỷ 16 tại Anh, 'áo choàng của người say' là một hình phạt công khai dành cho những người say xỉn.
Chiếc thùng gỗ dành cho những người bị nhiều lần bắt giữ vì tội say xỉn tại Anh. Ảnh: Allthatinteresting
Nếu từng thức dậy với một cơn đau đầu nhức nhối, khó chịu ở trong dạ dày, cảm giác buồn nôn và có lẽ là cả sự hối hận sau một đêm uống rượu, thì chắc chắn, bạn đã được trải nghiệm hậu quả của việc say rượu. Mọi người có thể nghĩ những triệu chứng đó là cái giá quá đủ cho việc uống say. Nhưng không, giới chức ở Anh thế kỷ 16 đã chế ra một hình phạt khác cho những người thường say xỉn: "Áo choàng của người say" (Drunkard's Cloak).
Hình phạt này khá đơn giản. Bất kỳ ai bị kết án vì tội say xỉn nhiền lần sẽ phải mang trên mình một thùng bia gỗ rỗng với một lỗ được khoét ở trên để đưa đầu qua. Sau đó, họ sẽ bị diễu qua phố trong sự chế giễu, sỉ nhục của mọi người.
Văn hóa uống rượu luôn là một phần của lịch sử nước Anh, nhưng "áo choàng người say" đã đánh dấu một sự phản đối mạnh mẽ trước tệ nạn chè chén quá mức.
Văn hóa uống rượu ở Anh
"Áo choàng người say" còn có một cái tên khác là "Newcastle Cloak" (áo choàng Newcastle). Một số nhà sử học cho rằng nó đã được sử dụng lần đầu để làm hình phạt đối với những người say xỉn tại Newcastle upon Tyne, một thành phố miền Đông Bắc nước Anh.
Trên trang History Extra, nhà sử học Dan Jackson giải thích Newcastle vốn nổi tiếng với văn hóa uống rượu. "Newcastle là một trong những thị trấn đầu tiên ở Anh ủ bia. Và 'Newcastle hospitality' (lòng hiếu khách Newcastle) là một cụm từ rất phổ biến vào thế kỷ 18. Cụm từ này có nghĩa là hào phóng chiêu đãi khách bằng cách đưa họ đi uống bia rượu một buổi hoành tráng", nhà sử học lý giải.
Sự thật là, tương tự như ngày nay, từ hàng trăm năm trước, người dân ở Newcastle đã tìm đến rượu với những lý do như cần thư giãn sau một ngày dài làm việc vất vả. Vào thời điểm đó, công việc của họ thường là những buổi lao động kiệt sức trong các mỏ than và các xưởng đóng tàu thay vì ngồi trong văn phòng 8 tiếng.
"Đó là điều không thể tránh khỏi khi mọi người muốn có thời gian nghỉ ngơi sau giờ làm việc nặng nhọc. Các công nhân khai thác than và các công nhân nhà máy đóng tàu đã quen với việc uống rượu. Đặc biệt là các thủy thủ - những người đã đi xa hàng tháng và trở về nhà rủng rỉnh tiền trong túi", nhà sử học Jackson cho hay.
Khi càng căng thẳng và mệt mỏi thì càng uống nhiều. Tất nhiên việc đó sẽ không tránh khỏi một số người uống quá chén. Vì vậy, chính quyền đã nghĩ ra một sáng kiến để ngăn chặn nạn "nát rượu".
Sáng kiến "Áo choàng gỗ" cho người say
Lo sợ những hậu quả của nạn say xỉn quá mức, Quốc hội Anh bắt đầu tìm cách điều chỉnh việc tiêu thụ rượu trên khắp đất nước. Bước đầu tiên là thông qua Đạo luật Quán rượu năm 1551, chính thức coi tình trạng say xỉn là một hành vi vi phạm dân sự. Hơn nữa, Quốc hội cũng ban hành một số điều lệ nghiêm ngặt để trừng phạt những kẻ nghiện rượu, đặc biệt là khi họ bị bắt giữ nhiều lần.
Bất kỳ ai bị bắt vì say xỉn phải trả một khoản tiền phạt nhỏ là 5 đồng shilling. Nhưng nếu bị bắt nhiều lần vì say rượu nơi công cộng, họ sẽ bị trừng phạt một cách nghiêm khắc và nhục nhã hơn khi phải mang một chiếc thùng gỗ đi diễu khắp phố.
"Áo choàng" thực tế là một thùng rượu rỗng với một lỗ được khoét để cho vừa đầu ra ngoài. Đôi khi nó cũng bao gồm các lỗ cho cánh tay thò ra.
Ý tưởng độc đáo về "áo choàng của người say" có thể bắt nguồn từ Vua James I của Anh. Tuy nhiên, đến thời kỳ cai trị của Oliver Cromwell - nhà lãnh đạo quân sự và chính trị nổi tiếng người Anh, hình phạt "áo choàng người say" mới trở nên phổ biến. Theo trang Ancient Origins, ông Cromwell không thích các tệ nạn như cờ bạc, uống rượu, nhảy nhót...
Hình phạt kỳ quặc sử dụng "áo choàng người say" nhanh chóng lan rộng ra cả bên ngoài nước Anh. Ở Đức, nó được biết đến với tên gọi "schandmantel"- áo choàng sỉ nhục. Tại Đan Mạch, hình thức trừng phạt này được gọi là "Spanish Mantle"- áo choàng Tây Ban Nha. Và tất nhiên, nó nhanh chóng vượt đại dương du nhập vào Mỹ.
"Áo thùng rượu" ở Mỹ
Phiên bản "áo choàng cho người say" trong quân đội Mỹ. Ảnh: Wikimedia Commons
Mặc dù "áo choàng người say" xuất phát từ châu Âu nhưng nó đã được truyền đến Mỹ vào thế kỷ 19. Nó từng được sử dụng để trừng phạt các binh sĩ trong thời kỳ Nội chiến Mỹ.
Một tài liệu ghi lại: "Một kẻ phạm tội đáng thương đã phải mặc trên mình chiếc thùng gỗ, đầu của hắn được thò ra qua một lỗ khoét trên chiếc thùng" và "gã say xỉn đó đi lang thang một cách nhục nhã nhất, trông giống như một con gà non chưa nở".
Trong một tài liệu khác có ghi, vào năm 1863, một đại úy của lữ đoàn Maine trừng phạt hai thành viên trong đơn vị của mình sau khi uống say, bằng cách đặt họ vào trong thùng với chỉ một lỗ được khoét để hở đầu. Họ đi quanh thị trấn trong 4 giờ với một tấm biển: "Tôi đang mặc cái này vì đã uống quá nhiều rượu". Sau này, vị đại úy kể lại một binh sĩ đã cảm ơn ông vì kể từ khi bị tròng vào thùng rượu, anh ta không bao giờ uống một giọt rượu nào nữa trong đời.
Các binh sĩ trong thời kỳ Nội chiến cũng có thể bị bắt "mặc" áo choàng gỗ vì tội trộm cắp. Những người phạm tội phải chui vào thùng rượu có ghi dòng chữ: "Tôi là một tên trộm".
Điều thú vị nhất về "áo choàng người say" chính là hiệu quả của nó. Tương đối nhẹ nhàng so với các phương pháp trừng phạt hay tra tấn khác, "áo choàng người say" tác động đến người vi phạm phần nhiều dựa vào việc bị sỉ nhục công khai thay vì những đau đớn mà cơ thể phải trải qua. Hình phạt này thường hiệu quả trong việc thay đổi hành vi của một con người.
Tuy nhiên, không phải lúc nào hình phạt cũng có tác dụng. "Áo choàng người say" thời nay đã trở nên lỗi thời và việc uống rượu vẫn phổ biến ở những nơi như Newcastle. "Cho dù tốt hay xấu, rượu vẫn luôn là một phần quan trọng của văn hóa của vùng Northumbrian. Nó là một phương tiện kết nối xã hội và Newcastle vẫn được coi là một thành phố tiệc tùng cho đến ngày nay", nhà sử học Jackson kết luận.
Ca sĩ Hoài Thu- Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống thực tế! Tôi là người thường nghe rất nhiều những giọng hát của các ca sĩ nữ về quê hương đất nước về tình yêu đôi lứa. Tất cả ở họ đều toát lên những xúc cảm mãnh liệt của tình yêu của niềm tự hào vể mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên. Một trong những người tôi muốn nói tới là...