Bi kịch gia đình mẹ vứt con 3 tháng tuổi xuống giếng
(Zing) – “Tôi thấy con dâu khóc hờ thì vội chạy vào, hỏi thì cháu bảo ai bắt mất con tôi rồi. Gia đình đang tá hỏa đi tìm trong sự hy vọng, đâu có ngờ cháu tôi bị vứt xuống giếng.” – Bà nội cháu bé chia sẻ.
Án mạng kinh hoàng
Như thông tin chúng tôi đã đưa, về vụ nghi án bé trai 3 tháng tuổi bị ném xuống giếng ngày 18/11, tại gia đình nhà anh Nguyễn Văn Linh (SN 1987, ở xã Yên Bình, Thạch Thất, Hà Nội). Cậu bé xấu số là con trai anh Linh, Nguyễn Đức Việt mới chưa đầy 3 tháng tuổi.
Hiên (bên phải) vẫn chưa quên nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy cháu mình nổi dưới giếng.
Gia đình anh Linh ở thôn Dân Lập, xã Yên Bình, cách Hà Nội khoảng 50km. Vượt qua dược quãng đường bụi bặm, xóc nẩy người, phải hỏi thăm rất nhiều lần mới tới xã Yên Bình. Tới đầu xã, tìm vào thôn Dân Lập cũng phải mất vài lần hỏi thăm. Đầu chợ, cách nhà anh Linh hơn 1km đã thấy người dân tụm năm, tụm ba bình luận về việc cháu bé gần 3 tháng tuổi, bị thả xuống giếng. Ai cũng bảo thằng bé rất ngoan, tội nghiệp cháu quá.
Khi chúng tôi hỏi vào nhà ông Lập, bà Thanh là ông bà nội cháu bé, người dân chỉ tận tình, hỏi ngay “Anh chị tới hỏi thăm chuyện thằng Cu hả?”
Tiếp chúng tôi trong ngôi nhà cấp 4 tuềnh toàng, cùng với ông Lập, bà Thanh còn có rất nhiều người thân, họ hàng, làng xóm đến chia sẻ. Bà Thanh sụt sùi: “Cháu tôi oan ức quá. Cháu nó bị thả xuống giếng chỉ khoảng 2 tiếng mà nó đã nổi lên. Chúng tôi đau lòng quá.”
Video đang HOT
Vừa gạt nước mắt, bà Thanh vừa kể: Tối 17/11, vì trước đó mấy hôm cháu tôi ốm, mẹ nó thức chăm sóc nên cũng mệt. Tối đó cháu đã khỏi, chỉ hơi ho nên tôi bảo để cháu ngủ với tôi, cho mẹ cháu là Nguyễn Thị Nụ, sinh năm 1987 ngủ yên giấc. Tới khoảng hơn 2h, cháu khóc, tôi bế cháu vào cho mẹ cháu cho bú. Nó ngọ nguậy không chịu nên mẹ nó phải ôm một lúc. Tôi hỏi cháu ngủ chưa thì Nụ bảo cháu ngủ rồi. Tôi sợ cháu khóc nữa nên cứ để cháu ngủ với mẹ và ra ngoài ngủ. Nằm chừng nửa tiếng, không thấy trong buồng có tiếng gì thì tôi tưởng hai mẹ con nó ngủ rồi, tôi cũng thiếp đi.
Tới khoảng 4h, tôi nghe con dâu khóc hờ thì vội chạy vào. Con dâu tôi ngồi trên giường, hai chân vẫn đi dép thõng dưới đất, mặt úp vào chăn khóc. Tôi hỏi “Có chuyện gì thế con?” thì cháu chỉ khóc. Con trai tôi là cháu Linh bật dậy, bới đống chăn, không thấy con đâu liền hỏi “Con đâu rồi hả Nụ?” Linh còn nhảy ra khỏi giường, tìm xem thằng Cu nó có rơi xuống gầm giường không. Lúc ấy Nụ mới bảo “Nó bắt mất con tôi rồi”.
Ngay lúc đó, gia đình tôi gọi anh em họ hàng tản ra đi tìm cháu. Cả làng cả xóm đều thức giấc vì tiếng động, hô hoán, tìm kiếm cháu bé. Chúng tôi vẫn hy vọng cháu bé bị bắt thì sẽ tìm được nhanh thôi. Các anh công an viên trong thôn cũng chạy sang nhà. Bình tĩnh lại thì tôi nghĩ, không thể có chuyện cháu tôi bị bắt mất. Nhà cửa tuy tuềnh toàng nhưng khi tôi dậy, vào buồng con dâu lúc nghe tiếng nó khóc thì cửa vẫn chốt bên trong.” – bà Lập chia sẻ.
Tới khoảng 6h sáng, con gái tôi là cháu Nguyễn Thị Hiên, đang học lớp 9 được bố sai đi đun nước. Cháu vừa ra tới sân giếng thì kêu lên: “Ới mẹ ơi thằng Cu đây rồi!” Nhìn con bé mặt tái dại chạy vào, cả nhà tôi chạy vội ra thì không thể tin nổi. Gạt ngang hàng nước mắt, người đàn bà khắc khổ tiếp: “Tôi đâu có bao giờ dám tưởng tượng có sự việc như thế. Nhìn xuống giếng, thấy cái mũ đỏ cháu tôi vẫn đội. Dã man quá. Thấy tôi và mọi người khóc lóc ầm ĩ, gọi điện cho người nhà đang đi tìm cháu là thấy thằng Cu rồi thì Nụ mới từ trong buồng lao ra giếng thì bị mọi người ngăn lại.”
Công an xã đã bảo vệ hiện trường, báo cáo cấp trên xuống xử lý. Khám nghiệm hiện trường, công an Hà Nội và công an huyện Thạch Thất nhận định đây là vụ án mạng. Cháu bé tử vong do ngạt nước, sốc chết vì lạnh.
Mẹ vứt con xuống giếng vì muốn ly hôn với chồng?
Khóc lóc vì mất đứa cháu trai đầu lòng, bà Thanh vẫn không biết nguyên nhân vì sao cháu mình bị chết oan uổng như vậy. Bà chia sẻ: “Tôi cũng được các anh công an gọi riêng hỏi chuyện. Nghe người làng nói, khi Linh và Nụ bị đưa ra ủy ban xã, người ta hỏi hai vợ chồng thì Nụ một mực im lặng. Tới bữa trưa, người ta đưa cơm thì thằng Linh nhà tôi chỉ khóc, còn Nụ thì uống một hộp sữa rồi nằm ra ghế ngủ. Trong lòng tôi cũng có nghi ngờ. Nhưng đâu dám nói ra là ai. Gia đình tôi bao năm nay ở trong làng trong xã, đâu có mâu thuẫn với ai.”
Sau khi bị đưa lên công an huyện, Nụ vẫn im lặng. Nhưng trước những chứng cứ không thể chối cãi, Nụ đã khai nhận chính mình thả con xuống giếng.
Bà Thanh với Nụ trong ngày cưới.
Vợ chồng Linh – Nụ cưới nhau vài ngày nữa mới tròn 1 năm. Linh đi làm thợ xây ở ngoài. Hai vợ chồng ở riêng nhưng Nụ thì đa số ở dưới nhà bố mẹ đẻ, chỉ tới tháng đẻ Nụ mới về nhà chồng.
Cháu bé sinh ngày 28/9, tới nay chưa đầy 3 tháng. Mấy lần chồng đi làm về, đêm nằm ngủ vẫn thấy chồng nhắn tin điện thoại. Nụ có tra hỏi thì Linh bảo bạn bè nhắn tin, không có gì. Nghi chồng có người khác, cộng thêm việc chồng đi vắng suốt, không giúp mình chăm con lúc ốm đau, Nụ càng tức tối. Nụ đòi ly hôn nhưng Linh không chịu. Nghĩ rằng đứa con là mối liên hệ duy nhất khiến chồng không chịu ly hôn nên Nụ nảy sinh ra ý định giết con để cắt đứt sợi dây ràng buộc đó.
Khoảng 6h tối 19/11, ông Lân bà Thanh vẫn chưa hay tin Nụ nhận tội giết con. Linh gọi điện bảo người nhà ra đón vì được cơ quan điều tra cho về. Ông bà Thanh chỉ khóc kêu trời vì mất đứa cháu. “Cháu tôi mới chưa tròn 3 tháng, người làng cứ khen nó chỉ biết ăn với lớn. Cháu được khoảng 7kg rồi. Tôi không biết có sự mất mát nào lớn hơn nữa không khi ông bà tôi mất đứa cháu trai này. Cháu còn chưa từng được chụp một tấm ảnh nào.”- Ông Lập đau xót nói.
Mai Phương
Bi kịch gia đình cha giết con
Bi kịch bắt đầu từ sự đối xử vô tình vô nghĩa của người cha. Hậu quả là ba đứa cháu nhỏ dại mất trụ cột gia đình, tương lai mờ mịt...
Đứng trước vành móng ngựa là một người đàn ông ngoài 70 tuổi. Ở hàng ghế dành cho người bị hại là con dâu và ba đứa cháu nội còn nhỏ dại của bị cáo. Khi được cho phép trình bày trước tòa, người con dâu nức nở đòi cha chồng bồi thường mạng sống cho chồng đã chết bởi chính bàn tay bị cáo.
Bốn năm trước, ông Hà Văn Làm (SN 1936, Lộc Giang, Đức Hòa, Long An) đuổi vợ ra khỏi nhà, rước về một phụ nữ nhỏ hơn ông đến 30 tuổi cùng đứa con riêng của bà. Không chấp nhận cha phụ bạc mẹ, các con ông Làm bỏ ra ở riêng, cắt đứt mọi quan hệ với cha. Duy chỉ có anh Hà Văn Tú, dù sống bên quê vợ ở Trảng Bàng (Tây Ninh), vẫn lui tới thăm nom, cho tiền để ông Làm tiêu xài, mua thuốc trị bệnh đau khớp. Tuy nhiên, sau này phát hiện cha dồn hết tiền bạc cho người vợ sau, anh Tú ít lui tới và cắt đứt trợ cấp.
Tuổi già, sức yếu, không thể làm ra tiền, ông Làm thường bị người vợ sau mắng chửi, ghẻ lạnh. Để được yên thân, ông Làm buộc phải ra chợ huyện Đức Hòa, sang chợ Trảng Bàng xin ăn đem tiền về nuôi người phụ nữ vẫn còn sức lao động này. Trong những lần sang Trảng Bàng ăn xin, ông Làm cố ý đi ngang nhà Tú để anh thấy thương tình mà cho chút đỉnh tiền. Cầm lòng không đặng, anh Tú dúi tiền cho cha nhưng không quên buông lời trách cứ: "Cha có ngày hôm nay là bởi ruồng bỏ mẹ, quay lưng với các con".
Chiều 29/4, sau nhiều ngày không thấy ông Làm sang Trảng Bàng xin ăn, anh Tú chạy xe máy về thăm cha. Bước vào nhà, thấy cha ngồi dựa sát ở góc giường, mặt hốc hác, đói lả, Tú bước tới hỏi: "Ba ăn cơm chưa?". Ông Làm dấm dẳn đáp: "Đang bệnh. Nhà hết gạo, không tiền mua thuốc uống, lấy gì có cơm ăn". Tú lại hỏi: "Vợ nhỏ ông đâu mà không lo cơm nước?". Ông Làm lớn tiếng: "Đi chơi rồi! Mày hỏi làm gì?". Nóng lòng trước tình cảnh cha không được chăm sóc, bực mình vì thái độ "giận cá chém thớt" của cha, Tú khích bác: "Ông không quản nổi bà ấy à? Đáng đời ông chưa?". Nói rồi, Tú bước ra ngoài, định bỏ đi. Thấy Tú không cho tiền mà còn xách mé, ông Làm chạy ra sân đánh, chửi Tú nhưng bị Tú gạt tay ra rồi lấy máy xe định đi. Máy xe không nổ, Tú lui cui đạp, không hề biết ông Làm chạy vào nhà lấy dao. Trong tích tắc, Tú chết bởi hai nhát dao trí mạng đâm vào ngực.
Nghe hung tin, mẹ Tú ngã bệnh, nằm liệt giường và trút hơi thở cuối cùng sau khi mai táng anh được mấy hôm. Ông Làm bị bắt và bị truy tố về tội giết người cũng là lúc người vợ sau của ông bỏ đi, không một lần thăm hỏi.
Ngày 30/7, TAND tỉnh Long An đưa vụ án ra xét xử. Trong phần tranh luận, do ít học, không hiểu biết pháp luật, người con dâu chỉ biết đòi cha đền mạng chồng. Phải mất một hồi giải thích, chị N.T.H.Y mới đề nghị ông Làm để lại một phần đất thổ cư mà ông đang ở cho ba đứa cháu nội có cái ăn và được tiếp tục đến trường. Mặc dù bị cáo chấp nhận đề nghị này nhưng tòa không xét, vì luật không quy định bồi thường tổn thất về tinh thần bằng đất. Tòa tuyên phạt ông Làm 3 năm tù mà không đề cập trách nhiệm dân sự.
Sau đó, thông qua tư vấn của luật sư, chị Y. kháng cáo yêu cầu bị cáo bồi thường mai táng phí, tiền cấp dưỡng nuôi ba đứa con đến tuổi trưởng thành, tổng cộng khoảng 90 triệu đồng. Cuối tháng 9-2009, TAND Tối cao tại TP HCM xử phúc thẩm chấp nhận yêu cầu của chị Y. Bản án tuyên như vậy nhưng bị cáo tuổi cao, sức yếu không thể nuôi mình lấy đâu ra tiền để bồi thường? Vậy nên, gánh nặng vẫn đè lên đôi vai gầy guộc của người con dâu mất chồng.
Theo Người Lao Động