Bi kịch của người mẹ nuôi con sau song sắt
Tôi buôn ma túy để nuôi chồng cờ bạc và bị bắt khi đang bụng mang dạ chửa. Nhưng chồng tôi đã phụ bạc, bỏ rơi 2 mẹ con tôi. Và giờ đây, ở trong trại giam, sau những giờ phút khắc khoải đợi chồng trong tuyệt vọng…
LTS: Tôi buôn ma túy để nuôi chồng cờ bạc và bị bắt khi đang bụng mang dạ chửa. Nhưng chồng tôi đã phụ bạc, bỏ rơi 2 mẹ con tôi. Và giờ đây, ở trong trại giam, sau những giờ phút khắc khoải đợi chồng trong tuyệt vọng, tối bắt đầu hận mình, hận đời, hận người chồng phụ bạc và hận luôn cái nỗi bất hạnh của một ngươi đàn bà nuôi con trong tù.
Tôi đi buôn ma túy vì muốn là người vợ tốt
Tôi là một người đàn bà cam chịu đến mức mù quáng. Có lẽ khi cha mẹ sinh tôi ra, số phận đã gắn cái tính cách cam chịu cho cuộc đời tôi. Khi còn sống với cha mẹ, dù là chị lớn trong gia đình, nhưng các em nói gì, nhờ gì, tôi cũng nghe, cũng làn theo. Tính cách đó theo tôi đến khi lấy chồng. Tôi lập gia đình ở cái tuổi đã lỡ thì, với một người đàn ông làm nghề sửa xe đạp. Tôi biết mình không phải người đàn bà đẹp, lại lấy chồng muộn, nên trong suy nghĩ của tôi, ngoài tình cảm của một người vợ dành cho chồng, tôi luôn có cảm giác mang ơn, bởi tôi luôn cho rằng, nếu chồng tôi không hạ cố, tôi chắc cũng không có cơ hội làm vợ, làm mẹ. Vì thế mà từ lúc bước chân về nhà chồng trong đầu tôi chỉ có 4 chữ: Cung phụng và hi sinh. Và tôi đã làm như thế suốt những năm sống đời vợ chồng, tôi đã cung phụng không chỉ chồng mình mà còn hi sinh cho cả đại gia đình nhà chồng. Vì sự hi sinh mù quáng của tôi, tôi đã phải trả giá.
Cả gia đình nhà chồng tôi đều thất nghiệp, sống dựa vào cái quán sửa xe đạp của chồng tôi. Nên khi tôi về, trong nhà hầu như chẳng có gì giá trị. Lương công nhân của tôi 3 cọc 3 đồng, có góp vào thì cũng chẳng làm cho đời sống khá hơn chút nào. Khi về làm dâu, mỗi ngày tôi đều phải tính toán xem với số tiền ít ỏi này thì làm sao mua đủ gạo muối, rau củ cho cả gia đình 6 miệng ăn. Đã thế, chồng tôi lại thường xuyên rượu chè, đôi khi chơi cả lô đề, cờ bạc. Nhà đã túng, càng túng hơn. Tính mãi mà tính không được, ban đầu, tôi nhịn phần ăn của mình để tiết kiệm chi phí cho cả nhà. Nhưng sau thấy nó cũng chẳng đâu vào đâu, lại thấy hoàn cảnh túng quẫn quá, nên khi nghe người này người kia mách nước, tôi đã đánh liều làm đại lí bán lẻ ma túy.
Là đàn bà, dấn thân vào con đường phạm pháp, tự tôi cũng biết mình sai trái, tự tôi cũng nhìn được cái giá phải trả sẽ thế nào nếu bị bắt. Nhưng khi đó, tôi gần như chẳng còn con đường nào khác. Từ ngày về sống với nhau, chồng tôi càng ỷ lại vào tôi trong vấn đề tiền bạc. Số tiền chồng tôi kiếm được vốn đã ít ỏi, lại tiêu tốn vào lô đề, cờ bạc nên cả gia đình đều phải sống dựa và những đồng tiền phạm pháp của tôi. Tôi coi việc mình chịu đựng chồng, hi sinh cho chồng là lẽ đương nhiên, tôi coi việc anh ấy không mang tiền về cho tôi cũng là chuyện bình thường. Nên chẳng bao giờ tôi trách chồng một câu về điều đó. Nhưng vì gánh nặng nuôi cả gia đình, tôi đã đi vào con đường tội lỗi. Nhất là kể từ khi phát hiện mình mang bầu, vì muốn con cái sau này có cuộc sống tốt hơn, tôi càng dấn sâu hơn vào con đường phạm pháp. Nhưng cuộc sống tươi đẹp đâu chưa thấy, tôi đã phải trả giá với pháp luật khi đứa con trong bụng tôi mới 4 thán tuổi.
Tình mẫu tử và những giọt nước mắt lăn dài sau song sắt
Tôi bị bắt sau một thời gian buôn bán lẻ ma túy. Những ngày đầu vào trong trại giam, tôi chưa từng có một mảy may suy nghĩ oán trách chồng. Mình làm thì mình chịu, nhưng khi nghĩ rằng, mình đã vì gia đình nhà chồng mà phải đi vào con đường này, tôi đã đinh ninh điều đó sẽ khiến chồng tôi phải cảm động, yêu thương và trân trọng tôi hơn, nhất là khi tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ấy. Ngày ngày trong trại giam, tôi chờ đợi chồng sẽ đến thăm, tôi tưởng tượng anh ấy sẽ nhìn tôi với đôi mắt ân hận, xót xa và đau khổ nói: Anh xin lỗi. Nhưng 1 tháng, rồi 2 tháng trôi qua, cái thai trong bụng tôi lớn dần lên, mà vẫn không thấy chống tôi xuất hiện. Ngày tôi chuẩn bị khai hoa nở nhụy, chồng tôi vẫn bóng chim tăm cá. Viết thư về nhà không có hồi âm, gọi điện về nhà không ai trả lời, đến khi đứa con đầu lòng của tôi ra đời trong vòng tay của các bác sĩ và sự chăm nom của các cán bộ trại giam, thì tôi hiểu rằng mình đã bị bỏ rơi. Đó là cú sốc lớn nhất mà tôi trải qua trong cuộc đời, cú sốc của một người đàn bà phát hiện ra mình đã đặt niềm tin và sự yêu thương nhầm chỗ, đã hi sinh cho những người không xứng đáng.
Kể từ khi nhận ra sự thật bẽ bàng đó, từ một người phụ nữ cam chịu và hi sinh, bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu sự dịu dàng trong tôi đều chuyển thành oán hận. Nụ cười của tôi bây giờ đã thêm nhiều phần chua chát, giọng nói của tôi đã thêm nhiều phần cay nghiệt. Những lúc nhìn mình trong gương, tôi thấy gương mặt mình khắc khổ, nghiệt ngã. Ngày nào tôi cũng tự hỏi, sau tất cả những gì tôi đã làm, đã hi sinh, tại sao tôi lại bị đối xử như thế? Ý nghĩ đó khiến mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi cảm thấy thêm 1 lần tuyệt vọng, khiến mỗi ngày trôi qua, tôi lại cảm thấy sự hận thù chất chứa.
Trải qua sóng to, gió lớn, tôi mới hiểu thế nào là lòng người khó lường. Tất cả những nỗi đau đó đã biến tôi thành một người đàn bà hoàn toàn khác. Ngày xưa, lúc chưa lập gia đình, tôi khao khát làm mẹ bao nhiêu, thì khi sinh con trong tù, tôi lại hững hờ với cái thiên chức thiêng liêng của người đàn bà bấy nhiêu. Có những ngày, tôi chẳng buồn cho con bú nếu cán bộ trại không nhắc, mặc kệ cho con tôi khóc lả đi vì thiếu sữa mẹ. Có thể nhiều người sẽ nghĩ tôi là một bà mẹ chẳng ra gì. Nhưng nỗi đau của tôi quá lớn. Tôi không thể vị tha với chính mình và cả chính đứa con tôi mang nặng đẻ đau.
Đã có lần, trong lúc tuyệt vọng, tôi nói với các cán bộ quản giáo: “Nhờ cán bộ đem đứa bé mang đi cho ai nuôi giúp tôi. Tôi chẳng có khả năng nuôi đứa con này”. Mỗi lần như thế, các quản giáo nữ ở đây lại phải xúm vào động viên tôi. Người thì an ủi tôi, người thì mua cho tôi hộp sữa, để tôi bồi dưỡng thêm cho đứa con nhỏ, người lại cho vài bộ quần áo trẻ con. Những tình cảm ấm áp đó, khiến sự nỗi đau và sự bất hạnh của tôi được vơi đi đôi phần.
Những ngày nuôi con trong tù, chỉ cần nhìn thấy con là tôi lại đau đớn. Có đêm, khi tất cả đã đi ngủ, một mình tôi ôm con ngồi khóc ròng, nói: Một mình mẹ chưa đủ khổ hay sao, còn khiến con bé bỏng của mẹ cũng khổ lây? Tôi giận chồng bỏ rơi mình 1 phần, thì giận chồng bỏ rơi đứa con máu mủ đến 10 phần. Từ chỗ oán giận chồng, tôi quay sang oán giận chính bản thân mình vì chẳng thể nuôi con, chăm sóc con và lo lắng cho con một cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Con tôi ở trong này, may còn có các cán bộ quản giáo cưu mang, chứ không tôi chẳng biết sống ra sao.
Từ hộp sữa đến cái tã lót cũng đều do một tay các cán bộ lo cho. Có phạm nhân nhìn thương quá, cũng cho cái này cái kia. Tôi biết ơn cán bộ và các bạn tù trong trại bao nhiêu, thì lại tự oán trách mình bấy nhiêu. Tôi chỉ hận mình không phải là người tự tay mua cho con hộp sữa, không phải là người mua cho con bộ quần áo hay bịch tã lót. Tôi hận mình vì đã không cho con một cuộc đời bình thường, không cho con một người bố tốt, hận mình đã sống không tốt, để cuối cùng đứa con nhỏ bé của tôi vừa mới sinh ra đã sớm chịu cảnh thiệt thòi.
Video đang HOT
Nhưng tôi biết bây giờ là lúc tôi phải vượt qua oán hận, vượt qua đau đớn, để nuôi con đến ngày mãn hạn tù. Tôi cầu mong đứa con bé bỏng ở bên cạnh tôi mỗi ngày sẽ cho tôi nghị lực phi thường để vượt qua tất cả những khó khăn trước mắt.
Theo VNE
Chết dở tưởng gái bật đèn xanh
Có 7 câu nói hay cử chỉ của các nàng luôn khiến cách chàng tưởng bở rằng nàng bật đèn xanh.
Nam và Hoa là bạn thân của nhau. Vì tin tưởng anh chàng bạn thân nên Hoa rất tự nhiên kể mọi chuyện tâm sự vui buồn cho Nam và cũng rất thoải mái ngồi sát, niu tay khi qua đường và mè nheo với anh chàng lúc bệnh tật hoặc đau khổ.
Chính sự hồn nhiên này của Hoa khiến Nam càng ngày càng tin tưởng rằng tình cảm của hai đang tiến đến một giai đoạn mới. Nam càng tỏ ra ân cần quan tâm, thể hiện đúng chất một người-không-thể-thiếu của đời nàng: có mặt ở mọi lúc mọi nơi trong mắt Hoa. Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Hoa cảm nắng anh chàng khóa trên và tâm sự với Nam.
Trường hợp của Nam, rất nhiều chàng mắc phải. Chung quy là vì tưởng bở từ 7 điều sau đây của các nàng:
Đùa giỡn
Dấu hiệu: Các cô nàng hay bẹo má, xoa đâu hoặc lâu lâu chạy ngang qua huých nhẹ con trai một cái.
Con trai nghĩ: Tự nhiên đi đùa giỡn với mình nhiều vậy! Chắc thích mình rồi!
Sự thật là: Con gái nghĩ "Thằng bạn đó vui phết. Mỗi lần bẹo má, xoa đầu là nhảy tưng lên. Giống y thằng em trai mình!"
Gọi bằng biệt danh
Tình huống: Con gái nhìn mặt con trai rồi phán một câu: "Từ nay tui gọi ông là Ngốc nhé!". Rồi từ đó cô nàng luôn gọi con trai là ngốc.
Con trai nghĩ: Nếu không có ý gì tại sao lại đặt biệt danh cho mình, và chỉ RIÊNG mình. Như là dấu hiệu riêng thân mật của cả hai.
Sự thật là: Con gái nghĩ "Mấy cái tên bình thường chán chết. Phải đặt biệt danh cho hết lũ bạn mình, gọi cho nó mới lạ."
Liếc mắt
Tình huống: Đang ngồi bất chợt bắt gặp ánh mắt của con gái nhìn về phía mình.
Con trai: bối rối ngoảnh mặt đi và tự chìm vào lý giải cho "ánh mắt có phần trìu mến khác thường kia!"
Sự thật là: Con gái chẳng nghĩ gì cả. Nhìn máy tính hoài tự nhiên mỏi mắt muốn nhìn ra cửa sổ và thắc mắc "Mà sao cái tên kia ngồi chắn tầm nhìn ngứa mắt quá!"
Mỉm cười
Tình huống: Con gái gặp con trai và thoáng cười khẽ.
Con trai: "Gặp cũng cười, hỏi cũng cười, tạm biệt cũng cười. Lâu lâu còn nhìn qua mình và mỉm cười. Đích thị là không bỉnh thường!"
Sự thật là: Cười là nét duyên thầm của người con gái, có ai đánh thuế đâu, dại gì không cười để giành chức "hoa hậu thân thiện". Thêm nữa, người con gái nào cũng thừa biết nụ cười khiến cô ấy đẹp hơn và rạng rỡ hơn.
Hay nhờ vả
Tình huống: "Anh ơi, dịch dùm em cái bàn qua đây với!", "Anh ơi, anh có đi ngang qua... Cho em đi nhờ với", "Anh ơi, ngày mai anh mang cái này cho bạn em nhé!"
Con trai: Có cảm giác như mình đang dần trở thành người hùng trong mắt cô nàng
Sự thật là: "Tiện thì nhờ, chứ thân gái dặm trường chẳng lẽ giờ tự làm!". Và có khi cô nàng cũng quên mất là bạn chính là anh chàng đã dịch dùm cô nàng cái bàn vào hôm qua.
Đừng tưởng bở vội vàng!
Tâm sự đủ chuyện
Tình huống: Con trai biết tất tàn tật về quá khứ đau thương và con đường tình yêu lâm li của cô ấy. Cứ có chuyện buồn là cô ấy lại gọi kể lể, than thở: nào là sếp mắng, nào là bị mèo cào, nào là cúp điện...
Con trai: Mình là người không thể thiếu của nàng!
Sự thật là: Theo tâm lý thông thường thì con gái rất thích được quan tâm, chiều chuộng. Nên chỉ cần con trai khéo léo chứng tỏ mình là người "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn giả vờ thấu hiểu" thì bạn đã được chiếm vị trí "cái thùng xả tâm sự" của cô nàng. Còn bạn trai thì còn xa tit tắp.
Quan tâm
Tình huống: Đột nhiên con trai bị sốt và con gái thăm hỏi tận tình, bày cho cách để mau hết bệnh và hay nhắc nhở phải giữ gìn sức khỏe.
Con trai: Đây đích thị là tình yêu!
Sự thật là: Con gái vốn có bản năng làm Mẹ trong người nên lúc nào cũng sẵn sàng quan tâm và chứng tỏ khả năng đảm đang của mình. Nên rất dễ hiểu khi cô ấy quan tâm đến tình trạng bệnh tật của bọn con trai chả biết quái gì về sức khỏe. Nhưng hãy để ý xem, hình như rất nhiều chàng trai khác được hưởng ưu đãi này.
Tâm sự đủ chuyện - Có khi bạn chỉ đang là bạn thân!
Chẩn bệnh "tưởng bở"
Thường thì những trai "cáo" hiếm khi ăn dưa bở vì những kinh nghiệm tình trường dày dạn khiến họ có thể bắt bài những dầu hiệu "ngỡ đã là yêu". Hoặc nếu có lung lay vài phút thì họ cũng đủ tỉnh táo để đợi chờ trong trầm tĩnh và xác minh lại xem đó có phải là yêu hay chỉ là biểu hiện bình thường của cô nàng.
Tuy nhiên, những chàng "gà" chưa yêu lần nào hoặc có khả năng mơ mộng cao thường dễ sa vào suy nghĩ những cử chỉ, biểu hiện đó là điềm báo. Và thay vì đi xác minh thì lại ngồi xây dựng lâu đài trên cát để rồi vỡ mộng quay sang trách cứ, oán hận sao nàng chơi kiểu "vắt chanh bỏ vỏ".
Quay lại câu chuyện của Nam, ban đầu chàng rất giận và oán trách Hoa "phụ tình". Nhưng dần dần anh chàng hiểu ra, tất cả chỉ do anh tự tưởng tượng, tự dựng kịch bản và tự làm diễn viên trong câu chuyện tình không có thật của mình mà thôi!
Theo VNE
Dù sao nữa... Đời người, có những khi buồn bã, những khi oán trách, những khi tuyệt vọng tưởng không thể vượt qua được, rồi cũng bất ngờ nhận ra mình đã sống qua quãng đời ấy mà chẳng biết động lực nào đã giúp mình vượt qua... Lần hồi đi từng ngày, từng tháng, có những nghịch lý tồn tại trong mỗi ngóc ngách ngôi...