Bi kịch của nàng dâu trót dại ăn cắp tiền của mẹ chồng
Chuyện sẽ chẳng đến nước như này nếu như chị không dại dột, cạn nghĩ ấy cắp tiền của mẹ chồng. Để rồi bi kịch cuộc hôn nhân của chị lung lay trên bờ vực thẳm..
Lấy được anh chị cứ ngỡ rằng mình may mắn. Bởi tuy bề ngoài không đẹp trai, phong độ nhưng bù lại anh lại được sinh ra trong một gia đình khá giả, giàu sang. Bản thân anh được ăn học đàng hoàng và có một công việc ổn định với mức lương cao ngất ngưởng khiến nhiều người phải chậc lưỡi thèm thuồng. Nhưng đời với chị chẳng hề như mơ, dù cho chị sở hữu tấm bằng đại học sư phạm loại ưu nhưng hết lần này đến lượt khác đi xin việc đúng chuyên ngành chị đều bị khước từ. Cực chẳng đã chị đành xin đi làm bán hàng kiếm đồng ra đồng vào dù mức lương có ít ỏi cũng khỏi mang tiếng là ăn bám chồng.
Cứ nghĩ đi làm là có tiền, chẳng rủng rỉnh nhưng chị có thể mua cái này cái nọ mà không phải xin xỏ chồng. Ấy nhưng chồng chị giữ luôn cái thẻ ATM của chị và hàng tháng đưa cho chị một khoản tiền vừa đủ để đi chợ nấu ăn, còn thứ khác như sắm đồ đạc trong nhà hay sắm cho con đều một tay anh chi trả. Anh khá kĩ tính nếu không muốn nói là ki bo.
Ảnh minh họa
Tiền anh giữ và chưa bao giờ gửi về biếu nhà ngoại một đồng dù cho đó là dịp lễ tết đi chăng nữa. Chị buồn, nhiều khi khó chịu bởi sự khinh thường của chồng đối với bố mẹ mình. Chị có càu nhàu thì anh quắc mắt đáp: “Hàng tháng em kiếm được bao nhiêu mà đòi biếu bố mẹ em? Chừng ấy chẳng đủ cho em ăn và mua quần áo đâu đấy. Em cũng nên biết thân biết phận mình đi đừng đòi hỏi”, “Muốn biếu bố mẹ em ư? Vậy thì em cứ kiếm nhiều tiền hơn nữa đi rồi mà biếu”. Chị chẳng biết nói gì cứng họng uất ức. Tính anh là vậy anh luôn coi trọng đồng tiền và cứ muốn giữ khư khư cho riêng mình.
Video đang HOT
Chị nhịn anh cho “cơm lành canh ngọt” nhưng càng nhịn thì càng tạo thành một thói quen khó bỏ. Mỗi lần định mở miệng đấu tranh nhưng lại sợ anh ngọt nhạt, sợ con buồn tủi nên chị lại thôi. Mọi thứ cứ bình lặng trôi cho đến một ngày gia đình anh chị về quê dự đám cưới em trai anh. Nhà anh và nhà bố mẹ chị cách nhau chưa đầy 2 km. Lâu lắm mới về quê chị cũng muốn biếu bố mẹ ít tiền nhưng không có. Bố mẹ chị không đòi hỏi nhưng chị thương ông bà quá mà chẳng biết làm sao. Trong khi em gái chồng chị đi xuất khẩu ở Hàn Quốc gửi về cho bố mẹ chồng 30 triệu để lo đám cưới.
Ai xui không biết mà hôm ấy mẹ chồng chị lại cất cục tiền dưới nệm, nghĩ người đông hỗn loạn chị có ăn bớt chút xíu cũng chẳng ai hay. Nghĩ là làm nửa đêm khi mọi người đã ngủ say chị lén ăn cắp 2 triệu còn đâu chị đặt nguyên vào vị trí cũ. Định bụng ngày mai sẽ mang sang biếu bố mẹ mình. Lúc đó chị luống cuống vừa lo sợ nên đã va vào cái ghế con giữa nhà, nghe tiếng xoẹt mẹ chồng chị tỉnh giấc bật đèn tri hô bắt người ăn trộm. Tang chứng, vật chứng rành rành chị chẳng thể nào chối cãi nổi và cũng không ai nghe chị nửa lời giải thích.
Anh nhìn chị bằng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ: “Tôi tưởng lấy vợ học sư phạm là ngoan hiền lắm, không ngờ lại cõng rắn về cắn gà nhà. Cô làm tôi mất mặt quá? Tính sao bây giờ nhỉ? Tôi cho cô chọn lựa”. Nghĩ vợ làm mất mặt mình, anh bỏ đi không thèm nói thêm một lời nào nữa. Hết anh đến lượt mẹ anh, em trai giày xéo nhân phẩm của chị: “Ngày mai tôi sẽ sang nói chuyện với bố mẹ cô, đúng là đồ cùi bắp không biết dạy con”, “Sao chị có thể làm như thế nhỉ? May mà phát hiện ra không thì ngày mai mọi người lại nghĩ oan cho nhau. Chắc chị ấy lấy tiền cho trai ấy mà…”.
Xong mọi người đi ngủ hết còn lại mình chị thổn thức. Chị biết mình đã sai, chị biết mình đã dại, đã gây ra chuyện tày đình này. Gia đình chồng chị sẽ chẳng tha thứ cho chị. Rồi chị khóc nức nở, chị thương bản thân mình vì đâu nên nỗi. Không làm chủ được cuộc sống của mình nên chị mới rơi vào thảm kịch như thế. Chị giận mình bất hiếu với cha mẹ, giận mình ngu dốt đã không giúp được cha mẹ lại còn để cha mẹ bị nhà chồng sỉ nhục
Đêm hôm ấy chị mất ngủ. Chị nghĩ suy nhiều lắm, chị tưởng tượng ra cảnh hỏi cung ngày mai và cảnh lạnh lùng hắt hủi của người nhà chồng chị. Tồi tệ hơn có thể chị sẽ đánh mất cuộc hôn nhân mà bấy lâu nay chị vun đắp này mãi mãi. Nghĩ thế nước mắt chị lăn dài, đời từ nay với chị đúng là một tấn bi kịch, một màn đêm u tối…
Theo Nguyenlam/Afamily
Nỗi lòng của cô vợ bị chồng chê vừa đần vừa vụng
Anh bảo: "Lấy được người vợ vừa đần vừa vụng như em thật không biết kiếp trước anh đã làm gì nên tội". Chị ơi, nhiều lúc em chảy nước mắt muốn bỏ tất cả đi cho rồi
Chị ạ, em lấy được người chồng có thể nói là niềm mơ ước của nhiều người. Khi lấy anh thì nhà em ở quê còn anh ở thành phố, cưới anh xong tụi em đã có sẵn nhà để ở. Nhà đó là do anh mua thêm một phần tiền của bố mẹ cho nữa. Anh cũng giỏi nên kiếm tiền tốt, còn em thì chỉ là nhân viên bình thường và cũng không có thêm nguồn thu nào từ bên ngoài cả.
Chồng em còn thêm một tính đặc biệt nữa là rất sành ăn và nấu ăn rất ngon. Nói chung các món gì qua tay anh ấy cũng trở nên ngon hẳn. Còn em xuất thân từ quê, ăn uống vốn đơn giản nên chẳng biết mấy món ăn, hơn nữa tay nghề của em kém em rất vụng nên nấu các món ăn hay bị chồng em chê. Mà em cũng thấy không ngon thật đó chị.
Lúc nào anh cũng coi thường và chê bai em (ảnh minh họa)
Vì thế, em bị chồng em coi thường, vì tiền kiếm được chẳng đáng là bao, chỉ đủ nuôi thân, còn lại con cái anh phải lo hết. Nấu nướng dọn dẹp thì cũng không biết làm. Trong nhà giờ em chẳng khác gì người ở dưới quyền anh, nói gì anh cũng chẳng nghe, ngày lễ kỉ niệm anh cũng chẳng cần nhớ. Các con cũng vì thế mà coi thường em. Em sống buồn và chán nản lắm chị ạ. Anh còn bảo: "Lấy được người vợ vừa đần vừa vụng như em thật không biết kiếp trước anh đã làm gì nên tội". Chị ơi, nhiều lúc em chảy nước mắt muốn bỏ tất cả đi cho rồi, nhưng em vẫn còn muốn giữ gia đình này. Chị bảo em nên làm sao?
Điều đáng buồn nhất trong một gia đình là sự thiếu cân bằng về quyền lực và trách nhiệm, ở đây chồng em vì tâm lý kiếm ra tiền và giỏi nấu nướng nên coi thường vợ. Còn em, vì tâm lý tự ti nên càng mặc cảm càng trở nên chán nản, cuối cùng hạnh phúc trong ngồi nhà ngày càng nguội lạnh.
Ở đây có hai vấn đề: một là chồng em cũng là người gia trưởng, tự cho mình quyền hành của mọi gia đình, anh ta kiếm ra tiền nên anh ta tự có quyền điều chế áp đặt và đặc biệt góp ý theo chiều hướng chê bai chứ không tích cực. Anh ta cũng không thiện chí trong việc vun đắp hạnh phúc gia đình.
Và vấn đề thứ hai là ở em, em đã tự thu mình lại, đã tự làm cho mình trở nên yếu thế khi bị chồng chê bai coi thường. Em thấy đấy, em vẫn đi làm, vẫn có khả năng kiếm tiền, có thể tùy từng tính chất công việc nên em không thể có thu nhập tốt hơn chồng em, nhưng em không hề phụ thuộc anh ta về mặt kinh tế. Còn chuyện nấu nướng, có nhiều người giỏi và có nhiều người chưa giỏi.
Nếu chỉ vì việc em nấu ăn không ngon để rồi tự ti thì có thể em cần xem lại, điều đầu tiên là hãy học cách yêu bản thân mình để nâng cao giá trị vị thế của mình. Vợ chồng trong gia đình phải có sự chia sẻ và tôn trọng lẫn nhau. Nếu vì chồng coi thường mà em im lặng cam chịu hoặc àng tỏ ra tự ti hơn thì em càng dần đánh mất vị thế của mình và tình cảm vợ chồng ngày càng xa nhau hơn.
Do vậy, thy vì ngồi buồn tủi và than thân trách phận, hãy học một khóa nấu ăn (online hay trực tiếp), đọc sách, làm đẹp... tất cả những thứ để tạo dựng cho em một cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn. Em nên thẳng thắn trao đổi với chồng những suy nghĩ của mình, đừng "xin" mà hãy "đề nghị", em không làm ra tiền nhiều như anh ấy không có nghĩa là chồng em coi thường em và xui cả con cái cũng coi thường mẹ như vậy. Hãy tâm sự với bạn bè, gia đình để thêm sự tác động, đừng mặc cảm nữa, em nhé!
Theo Chitaman/Afamily
Cuộc hôn nhân ngang trái của cô gái lương nghìn đô Kết hôn khi chưa một lần trải qua cảm xúc hạnh phúc hay đau khổ vì tình yêu, nên lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ Quỳnh cảm thấy thanh thản đến lạ lùng. Sinh ra trong một gia đình gốc thành phố, con nhà có điều kiện, từ nhỏ Quỳnh đã sống trong sự bao bọc của bố mẹ. Sau...