Bi kịch của một cô gái không lấy chồng vì “tình yêu”…
Có lẽ quá mù quáng trong tình yêu nên khi Hoa đề nghị không đăng kí kết hôn để “dễ bề giải quyết” nếu sau này có xảy ra chuyện gì, Hùng cũng chẹp miệng chấp nhận. Hoa chẳng thể ngờ được, chính yêu cầu này đã đưa có đến nhiều bi kịch trong cuộc sống.
Hoa đến với Hùng không phải bởi tình yêu. Cô cam chịu cuộc sống như vậy chỉ để bù đắp vào mối tình đã mất với một chàng kĩ sư cô từng thầm thương, trộm nhớ mà không thể kết duyên cùng. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không.
Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như “có duyên mà không có phận” nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa, hoàn cảnh không “xứng đôi vừa lứa” nên nhất quyết không cho lấy, dù có chuyện gì xảy ra.
Hai người chia tay nhau, Hoa buồn bã trong một khoảng thời gian rất dài và cô cự tuyệt tất cả những người đàn ông xung quanh theo đuổi cô, kể cả Hùng – người đã đằng đẵng bám đuôi cô từ rất lâu. Người ta nói vẫn đúng, “đẹp trai không bằng chai mặt”. Dù cô không đếm xỉa gì đến Hùng nhưng anh vẫn quan tâm từng bước đi của cô. Một phần cảm động, một phần vì nỗi buồn cũng đã nguôi ngoai, cô mềm lòng trước Hùng và nhận lời làm người yêu anh – yêu với một tâm lí có phần gượng ép.
Hùng cùng quê với Hoa, không đến mức nhà “sát vách” nhưng cũng chỉ vài trăm mét là chạm đến cửa nhà nhau. Do quen nhau từ trước, bố mẹ biết nhau nên chỉ vài tháng sau Hùng và Hoa đã tiến hành hôn lễ. Hùng biết cuộc hôn nhân này đối với Hoa là gượng ép, nhưng vì yêu cô nên anh vẫn chấp nhận cưới. Có lẽ quá mù quáng trong tình yêu nên khi Hoa đề nghị không đăng kí kết hôn để “dễ bề giải quyết” nếu sau này có xảy ra chuyện gì, Hùng cũng chẹp miệng chấp nhận. Hoa chẳng thể ngờ được, chính yêu cầu này đã đưa có đến nhiều bi kịch trong cuộc sống.
Video đang HOT
Lấy chồng, sau ba tháng Hoa có bầu. Được một thời gian cô đi siêu âm thì biết được đó là con gái. Dù không có tình yêu với người chồng mới cưới, nhưng đứa con vẫn là niềm hạnh phúc của cô. Nhưng cô chẳng ngờ được khi đem “tin vui” này nói với bố mẹ chồng và chồng, thứ cô nhận được chỉ là sự hờ hững.
23 tuổ.i, không còn sớm khi lập gia đình nhưng biết con gái vẫn còn trẻ con nên trước khi gả con, bố mẹ Hoa có dặn nhà thông gia quan tâm, dạy bảo con gái nhẹ nhàng nếu có gì không phải. Điều cô không thể ngờ được là trước mặt bố mẹ đẻ cô, bố mẹ chồng luôn tỏ ra xởi lởi, quan tâm đến “dâu hiền”. Đặc biệt, họ luôn mồm, luôn miệng nói lời ngọt nhạt: “Đã là dâu nhà này tôi coi nó như con cái trong gia đình, các bác đừng có lo”. Thế nhưng sau lưng họ lại chẳng coi cô như con cái trong nhà.
Đặc biệt, khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Cô làm bất cứ việc gì, họ đều khó chịu ra mặt. Trong bữa ăn, họ còn nói bóng gió rằng cô là đồ đàn bà không biết ăn biết ở, không biết cả… đẻ. Cay nghiệt hơn, họ còn nói thẳng với cô: “Chúng tôi chỉ nhận cháu trai chứ không nhận cháu gái”.
Buồn bã, day dứt, cay đắng… Cô gầy sọp đi. Người ta có bầu thì được chăm sóc, mập lên, đằng nay nhìn Hoa còi cọc, xanh xao như tàu lá chuối. Trước áp lực của bố mẹ chồng, chồng cô cũng không có động tĩnh gì. Thậm chí, từ sau khi cưới, Hùng với Hoa chẳng khác gì “người dưng nước lã”, chuyện vợ chồng lạnh nhạt, ngoài việc chạm mặt nhau một lần trong bữa cơm tối thì hầu như hai người chẳng nói với nhau câu gì, không giúp nhau việc gì. Dù đối với bố mẹ vợ, anh ta vẫn khoác mác là một chàng rể tốt.
Không có đăng kí kết hôn coi như mọi ràng buộc giữa cô với chồng, gia đình nhà chồng đều là con số 0. Bụng mang dạ chửa đứa con 3 tháng tuổ.i, bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững. Hoa chẳng biết phải làm sao. Cô nên tiếp tục chịu đựng cuộc sống khổ ải hay nói chuyện với bố mẹ đẻ? Liệu bố mẹ cô có tin con gái mình khi trước mắt họ, gia đình nhà chồng đều rất tốt? Có lẽ bây giờ cô rất hối hận về quyết định của mình.
Theo NĐT
Không có điểm gì chung ngoài... "chuyện ấy"
Cả anh và tôi đều đã đến tuổ.i cảm thấy cần yên bề gia thất, xây dựng một gia đình có vợ chồng, bố mẹ và những đứa con để các cụ hai bên an lòng. Nhưng tôi rất phân vân, bởi ngoài "chuyện ấy" hưng phấn và ăn ý ra, chúng tôi không còn điểm chung nào cả.
Tôi và anh từng là bạn học phổ thông. Thời ấy, tôi hiền lành, ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, thứ hạng chưa bao giờ tụt xuống nửa cuối của lớp trong khi anh hiếu động, ngổ ngáo, lười học, thiếu tập trung, thành tích luôn gần như đội sổ. Tôi ít chơi với anh vì chúng tôi không giống nhau.
Chia tay thời học sinh, mỗi đứa một hướng phát triển. Tôi tiếp tục học lên đại học rồi đi học thạc sỹ ở nước ngoài, về nước tôi làm việc trong một ngân hàng quốc tế. Công việc tốt, tôi kiếm được nhiều tiề.n, đi du lịch đó đây và tận hưởng cuộc sống, nhưng lòng luôn thấy buồn rầu vì đến tận tầm này vẫn chưa thực sự tìm được cho riêng mình một người đàn ông để bầu bạn. Rồi tôi gặp lại anh trong một lần họp lớp. So với cậu học sinh ngổ ngáo ngày xưa, anh chín chắn hơn, phong trần hơn. Anh chỉ học đến cao đẳng rồi đi làm, nhưng công việc làm thuê không hợp với tính cách của anh nên anh rút về tự kinh doanh. Đến giờ anh vẫn đang xoay xở rất cực. Nhưng tính anh xốc vác, tôi nhìn thấy ở anh một người đàn ông có bản lĩnh, có khả năng tự bươn chải trong xã hội. Bờ vai anh sẽ rất vững chắc cho những cô gái yếu đuối muốn dựa vào.
Sau buổi họp lớp, anh nhắn tin cho tôi. Những ngày sau đó, chúng tôi ra ngoài uống nước với nhau 1 lần, đi ăn trưa 1 lần, sau đó thì... cùng nhau vào khách sạn. Xin đừng đán.h giá nhân phẩm tôi, tôi không cần ai làm giúp tôi điều đó. Cả hai chúng tôi đều đã ở tuổ.i trưởng thành, trai chưa vợ gái chưa chồng, có ham muốn và tìm thấy tín hiệu về đối tác tương lai ở người kia thì tôi nghĩ chẳng tội gì không thử. Quả thực, trong "chuyện ấy", anh rất nồng nàn. Cả anh và tôi đều có những giây phút hết mình và thực sự thỏa mãn. Đã có lúc tôi nghĩ anh chính là người chồng tương lai tôi kiếm tìm. Chẳng phải hòa hợp tìn.h dụ.c có vai trò rất quan trọng đối với sự thành công của các cuộc hôn nhân hay sao? Nhưng rời khỏi chiếc giường ngủ thì luôn có điều làm tôi phải nghĩ ngợi. Chúng tôi mới gặp lại nhau chưa lâu, chủ đề chung chưa thực sự có nhiều để nói. Tôi với anh lại quá khác, về địa vị xã hội, về học vấn, về trình độ nhận thức (cảm nhận chủ quan của tôi là vậy). Có những điều tôi nói anh không hiểu, có những điều anh nói khiến tôi nhăn mặt vì sự tục tĩu của nó... Đại loại như vậy, rất nhỏ thôi nhưng khiến tôi lăn tăn. Hôm vừa rồi tôi đi chơi với anh đúng ngày "đèn đỏ". Không ngoài dự đoán của tôi, hai người thật gượng gạo và chẳng có mấy chuyện để nói. Anh giữ vẻ mặt bí xị suốt dọc đường, lý do là gì thì tôi nghĩ rằng tôi hiểu...
Tôi và anh có nên kết hôn không? Chúng tôi đã tìm được một nửa của mình chưa hay thực sự vẫn chưa đúng người?
Theo VNE
Tôi và anh ai lừa tình ai? Anh tìm cách tiếp cận tôi qua một người bạn chung. Vì anh sáng sủa, phong độ, là người học thức lại cũng thành công trong sự nghiệp . ảnh minh họa Nên với một cô gái quê lên thành phố chẳng có gì ngoài nhan sắc như tôi mà nói, được anh để ý chính là diễm phúc. Tôi nhanh chóng đồng...