Bi kịch con không có tuổi thơ vì ba mẹ lục đục
Nôn nóng nhồi nhét mớ “lẽ đời” vào tâm hồn thơ trẻ, hoặc biến các em thành một “người lớn nhỏ tuổi”, hoặc chỉ làm các em thấy “choáng ngợp”, rồi bị “khớp”, sinh ra tâm lý sợ sai, mất tự tin trong giao tiếp.
ảnh minh họa
Vừa chuyển đồ đạc đến nhà mới, tôi giật bắn người khi nghe giọng phụ nữ vọng qua từ căn nhà kề bên: “Coi lại mình đi, không có lửa làm sao có khói!”. Liên tưởng ngay đến một người vợ đang lồng lộn lên vì mấy lời đàm tiếu về anh chồng lăng nhăng, tôi rướn cổ đứng ngóng qua nhà bên, nhưng chỉ thấy chị hàng xóm đang đứng chống nạnh, mặt mày sưng sỉa, không thấy cái người đang “cần phải coi lại mình” kia đâu. Cả ngày hôm đó, rồi những ngày sau nữa, chốc chốc tôi lại nghe tiếng la mắng của chị, và cũng không thấy anh chồng đáp lời, chỉ thỉnh thoảng vọng qua tiếng thút thít của trẻ nhỏ. Mỗi lần nghe tiếng chị, mẹ tôi lại lắc đầu, “anh chồng đó, hổng lẽ bị… câm?”.
Trong khi tôi vẫn chưa được giải đáp về “nạn nhân” của mớ ngôn từ đó thì trong một buổi chiều nhập nhoạng, chị lại chạy qua nhà, nhờ anh trai tôi sửa bóng đèn. Tận mắt nhìn thấy dung nhan đằm thắm của chị, mẹ con tôi nhìn nhau ngỡ ngàng, thì chị xởi lởi: “Nhà không có đàn ông, cực quá bác ơi!”. Mẹ tôi há hốc: “Ơ…”. Chị cười lúng liếng: “Dạ, nhà con làm xây dựng tận bên Lào, một năm chỉ về dịp Tết”. Chị tốt nghiệp đại học sư phạm văn, nhưng lấy chồng, sinh con, lu bu làm mẹ làm vợ, chưa hề đi dạy. Chồng chị là kỹ sư, đang làm giám sát công trình ở Lào. Và quan trọng là, trong căn nhà thường xuyên “làm ồn” kia chỉ có chị và một đứa con trai… bốn tuổi. Vậy là “nạn nhân” của chị, “học trò” của những trận dạy đời văn vẻ kia, không ai khác, chính là anh chàng bốn tuổi ấy.
Mặc kệ sự hoang mang của tôi, những lời văn vẻ inh tai kia vẫn đều đặn vang lên khoảng mười lần mỗi ngày. Khi thì “Ăn coi nồi ngồi coi hướng, cái tai con mắt sinh ra để làm cái gì hở con?”, lúc lại “Con cãi cha mẹ trăm đường con hư, thấy chưa King?”, rồi “Đàn ông con trai gì kỳ vậy con? Này nha, phải thế này… thế kia…”. Hầu hết mấy câu nói đó đều được bắt đầu bằng câu cửa miệng: “Nhìn lại mình đi!” của chị. Riết rồi tôi phải tự an ủi là chị đang “dạy” con, chứ không phải “mắng”, nhưng là dạy một đứa trẻ bốn tuổi bằng một phương pháp… quá tầm.
Hôm rồi mẹ tôi nấu chè hạt sen, sai tôi mang qua cho “đàn ông con trai” nhà bên một chén. Thấy tôi bưng chén chè để lên bàn, thằng bé chạy vội ra mừng rồi tìm cách leo lên ghế nhìn, vẻ thích thú. Chị đang đon đả nói chuyện với tôi thì quay qua hừ con một tiếng: “King! Cái đó phải đồ chơi của con không?”. Thằng bé tiu nghỉu, lắc đầu. “Vậy muốn đụng vào thì phải làm sao?”. Thằng bé vội tụt khỏi ghế, chạy thẳng xuống nhà dưới. Chị quay qua nhìn tôi, cười: “Trẻ con vậy đó, phải dạy ăn dạy nói dạy gói dạy mở, cực lắm em”.
Tôi vừa về nhà được mấy phút thì lại nghe tiếng quát: “Một là một, hai là hai, có uy tín chút cho mẹ nhờ nghe King!”. Nghĩ tới vẻ mặt tiu nghỉu của anh chàng hàng xóm, tôi chỉ biết thở dài thương hại. Mới bốn tuổi, thằng bé rất ngoan, không bao giờ quậy phá hay đòi hỏi cái gì, hoặc nếu có, thì cũng bị cái nhìn nghiêm nghị của mẹ dập tắt ngay. Mỗi lần thấy thằng bé trước sân, tôi đều vẫy tay chào. Lần nào cũng vậy, nó thích thú nhổm người lên toan chạy về phía tôi, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, nó lại lấm lét nhìn vô trong nhà, rồi ngoan ngoãn cúi xuống với đồ chơi của mình. Thấy thằng bé, người phụ nữ có ba đứa con và năm đứa cháu – là mẹ tôi – chỉ biết thở dài: “Thằng nhỏ còn chi là tuổi thơ nữa”.
Là cha mẹ, chắc chắn ai cũng mong con mình sớm nhận thức được điều hay lẽ phải. Nhưng, ở độ tuổi mầm non, các em chỉ nên được giáo dục một cách tự nhiên, sinh động. Nôn nóng nhồi nhét mớ “lẽ đời” vào tâm hồn thơ trẻ, hoặc biến các em thành một “người lớn nhỏ tuổi”, hoặc chỉ làm các em thấy “choáng ngợp”, rồi bị “khớp”, sinh ra tâm lý sợ sai, mất tự tin trong giao tiếp. Cu King là một ví dụ, thay vì hiếu kỳ, năng động như những đứa trẻ bốn tuổi, em lại dè dặt, đắn đo như người lớn. Dù được mong mỏi, hy vọng, và dạy dỗ như thế nào, thì ở trẻ con độ tuổi này, nét ngây thơ, hồn nhiên vẫn là điều đáng trân trọng.
Video đang HOT
Theo VNE
E đã cho anh rồi,chiều bố a tí có sao đâu
Đang đêm tỉnh dậy, còn lơ ngơ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi đã thấy mình nằm trên giường của anh và không một mảnh vải che thân. Kinh hãi hơn, người nằm bên cạnh tôi không phải là anh mà là bố của bạn trai mình.
Khi đọc bài của tác giả Minh Nguyệt với tâm sự: "Bồ của chồng trơ trẽn tới tận nhà để lấy tiền phá thai" mà tôi chẳng mấy kinh hãi như nhiều bạn đọc đã comment bên dưới. Bởi vì những con người trơ trẽn như vậy, tôi cũng từng được người thân, hàng xóm, bạn bè kể lể rất nhiều. Nhưng chỉ có 1 điều, tôi không bao giờ ngờ được, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất cũng là người quá ư khốn nạn đối với tôi. Đời này chắc tôi chỉ dám tin bản thân mình và bố mẹ mình. Ngoài ra, tôi không dám tin bất cứ ai đó nói khác.
Thật sự, khó khăn lắm tôi mới có thể viết những dòng tâm sự này. Nhiều ngày nay, sau khi sự việc kinh hoàng ấy xảy ra, tôi thật sự bế tắc. Vì thế, tôi rất cần một lời khuyên thiết thực để vực dậy được tinh thần của mình mà sẵn sàng đối mặt và sống tiếp. Do đó, tôi xin bạn nào có ý định ném đá tôi thì đừng buông ra những lời như vậy. Bởi tôi biết để xảy ra sự việc này, tôi là người sai trước hết.
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm. Chúng tôi đến với nhau khi tôi học năm cuối đại học. Anh hơn tôi một tuổi và là bạn với cô bạn thân cùng phòng trọ của tôi. Anh hay đến chơi rồi chẳng biết từ bao giờ tôi cũng nảy sinh tình cảm.
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm. Chúng tôi đến với nhau khi tôi học năm cuối đại học (Ảnh minh họa)
Với dáng vẻ thư sinh bên ngoài, lại có học thức nên chỉ mới ra trường một năm nhưng anh đã làm ở một công ty xây dựng nổi tiếng và cũng leo lên một chức vụ đáng mơ ước. Vì thế mà khi anh ngỏ lời, tôi chỉ nhìn cái trước mắt mà đồng ý. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình khổ cũng bởi quyết định sai lầm này.
Yêu nhau đã lâu mà chưa thấy anh ngỏ ý lâu dài, khi ra trường đi làm được hai năm, tôi chủ động bàn bạc với anh tính chuyện cưới xin. Anh ừ đại cho qua rồi bảo đợi thêm một năm nữa cho anh củng cố vị trí trong sự nghiệp rồi mới "yên bề gia thất".
Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai. Mẹ anh mất đã lâu vì bệnh cao huyết áp biến chứng. Mấy năm yêu nhau, cũng có đôi lần tôi về nhà anh chơi. Những lúc ấy, tôi vẫn thường thấy dáng vẻ lầm lũi ít nói của bố. Khi ấy, tôi còn nghĩ vì sớm mất vợ nên ông trở nên khó gần như vậy. Vì thế, khi đã lên thành phố, mấy lần tôi còn mua thuốc bổ rồi gửi về cho bố anh.
Vì công việc, nên có đợt tôi phải đi công tác trong Nam hơn ba tháng. Thời gian bạn gái đi công tác xa, anh đối xử với tôi khác hẳn. Anh ít nhắn tin hay gọi điện. Tôi gọi hỏi thăm anh thì anh chỉ nói qua loa vài câu rồi anh kêu bận công việc. Tôi cũng sinh nghi và hỏi anh, song anh bảo mọi chuyện vẫn bình thường.
Chuyến công tác ấy theo lịch sẽ kéo dài 3 tháng 2 tuần. Nhưng rồi vì nhớ anh và không yên tâm về anh, nên tôi tăng tốc thời gian làm việc và hoàn thành công việc sớm trước 1 tuần. Vì muốn gây sự bất ngờ cho anh nên tôi về lại Hà Nội mà không báo trước. Những tưởng anh sẽ vui mừng đến phát điên lên khi thấy tôi lù lù xuất hiện ở công ty anh. Nhưng không, khi đứng bên dưới công ty đợi anh, tôi đã nhìn thấy một sự việc đáng ra tôi không nên nhìn để tim không đau.
Đang đợi dưới cổng công ty anh giờ đi ăn trưa, khi thang máy mở ra, từ xa tôi đã nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái lạ. Nhìn vẻ quấn quýt, tình tứ của 2 người, mắt tôi mờ đi. Tôi còn không tin ở những gì tôi nhìn thấy. Không đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này, chân tôi lại lùi lại phía sau để anh không nhìn thấy tôi.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Chỉ biết tôi đã gọi một chiếc taxi để đưa tôi về căn phòng nơi anh đang ở. Tôi muốn hỏi cho ra hết sự tình và muốn nghe lời thú nhận thật lòng từ anh.
7 giờ tối, anh và cô gái đó dìu nhau vào nhà. Anh vừa mở cửa bật đèn thì khá sốc khi thấy tôi đang ngồi trong căn phòng khách tối om để đợi anh. Cô ta cũng bước vào và trân trân hỏi tôi: "Chào cô, cô là ai mà ở nhà bạn trai tôi?".
Chẳng cần phải trả lời cô gái ấy, tôi liền giơ điện thoại mình lên cho cô ấy xem hết những bức ảnh tình tứ, những tin nhắn yêu thương của anh gửi cho tôi. Càng xem những hình ảnh này, cô gái ấy càng xanh mặt. Và như hiểu ra mọi chuyện, cô ấy đứng phắt lên và tát cho anh mấy cái trời giáng. Trước khi ra khỏi nhà, cô ấy còn gào lên bảo: "Anh là một thằng đàn ông lừa dối. Rồi anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã lừa dối tôi. Ba tôi sẽ không tha cho anh đâu".
Ngay ngày hôm sau, sau cuộc chạm trán 3 người tối ấy, anh đã bị đuổi việc. Giờ tôi mới biết, cô gái ấy là con của giám đốc nơi anh làm việc. Cứ tưởng tôi sẽ căm hận anh ta thấu xương tủy vậy mà tôi vẫn mềm lòng khi anh ta nói lời xin lỗi và cho anh ta một cơ hội mong sửa sai và làm lại từ đầu. Đó là quyết định sai lầm thứ hai của tôi.
Và cái ngày anh ta lộ bản chất khốn nạn cũng đến. Cuối tuần ấy. biết tôi đang nghỉ phép, anh ta rủ rê tôi về quê nhà anh chơi. Tối ấy, tôi và 2 bố con anh đã có bữa cơm thân mật, đầm ấm với nhau. Ăn tối xong, 3 chúng tôi còn ngồi uống trà, nói chuyện rất vui vẻ. Tôi nào có ngờ, lúc này anh đã én lút bỏ thuốc mê vào cốc nước trà của tôi.
Đang đêm tỉnh dậy, còn lơ ngơ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi đã thấy mình nằm trên giường của anh và không một mảnh vải che thân. Kinh hãi hơn, người nằm bên cạnh tôi không phải là anh mà là bố của bạn trai mình.
Tôi ê chề vơ vội quần áo và chạy ra khỏi nhà anh. Vừa bước chân ra khỏi phòng khách, tôi đã thấy anh ngồi đó đang chơi điện tử. Chẳng cần quay lại nhìn tôi, anh lạnh lùng nói: "Em đã cho anh đời con gái rồi thì chiều bố anh một lần có sao đâu. Đừng trách anh. Anh chỉ trả thù lại cú em đã chơi anh mất việc, mất mặt mới đây thôi".
Những ngày phải giam mình trong căn phòng nhỏ này, tôi thực sự thấy hận tận xương tủy người đàn ông khốn nạn ấy (Ảnh minh họa)
Trời đất như sụp đổ xuống dưới chân tôi khi nghe anh nói vậy. Bao ê chề, nhục nhã khiến tôi muốn ngã quỵ. Thì ra, anh ta nào có xem tôi là người anh yêu thương mà chỉ xem tôi như con búp bê tình dục của anh. Và khi không vừa ý, hận thù, anh sẵn sàng cho người khác dày vò cơ thể tôi một cách hèn hạ nhất.
Tôi chạy ra căn nhà ấy với bao uất ức không thể nói với ai. Vì quá nhục nhã và ê chề, tôi chỉ biết tự trách cứ mình. Tôi cứ khóc nhiều đến nỗi, không thể đi làm được nên phải xin nghỉ phép thêm 1 tuần nữa.
Mấy hôm nay, thấy con gái đau khổ như vậy, bố mẹ tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại như thế. Rồi họ đoán già đoán non là tôi đã chia tay anh nên mới thế và càng không dám hỏi han gì chuyện tình cảm của tôi vì sợ tôi buồn.
Những ngày phải giam mình trong căn phòng nhỏ này, tôi thực sự thấy hận tận xương tủy người đàn ông khốn nạn ấy. Tôi đang muốn tìm cách trả thù lại người đã từng là bạn trai cũ của tôi để anh ta phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần cái nhục, cái đau đớn anh ta đã gây ra cho tôi.
Theo VNE
Quán đợi Chồng mất, nhà còn hai mẹ con côi cút. Vốn liếng anh để lại chẳng nhiều, vườn tược lại chẳng có, mẹ con chị không biết bám vào đâu mà sống. Chị suy nghĩ lung lắm mới quyết định mở quán tạp hóa nhỏ, bày thêm vài bàn giải khát. Thấy chị lục đục xây quán ngay trước nhà, thiên hạ xì xào...