Bi kịch chồng khóc ướt hết áo sau khi đặt tay lên bụng vợ
Đó là ngày 22/5. Lúc này, con mình đã mất rồi. Bác sĩ nói dịch tràn phổi, con không thở được.
Anh chơ đơi tưng ngay, mong ngong con ra đơi. Ca nha minh nhưng ngay ây mơi rôn rang lam sao .
“Bảy năm sau ngay thai chêt lưu, em mơi co tin vui trơ lai. Chông nghe em thông bao trong điên thoai, bo dơ buôi lam, chay như bay tơi chô em. Em vân nhơ ngay hôm đo, ơ giưa sanh lơn, anh noi vơi không biêt bao nhiêu ngươi la răng: “Tôi đươc lam bô rôi”.
Video đang HOT
Nhin chông hanh phuc, em cươi ma nươc măt rơi nhiêu qua. Kê tư ngay mât con, anh luôn tư dăn văt minh, răng anh hut thuôc qua nhiêu khiên con bo đi mât. Những năm liên sau đo, không nhưng anh không đông đên môt điêu thuôc nao ma môt giot rươu cung không. Anh noi, anh phai thât khoe manh thi con mơi cưng cap, lanh lăn ma chao đơi đươc.
Bảy năm dai đăng đăng, không biêt bao nhiêu lân chung minh đưa nhau đi chưa, hi vong rôi lai thât vong. Sô thuôc Nam em uông, ba thuôc chăc co thê chât kín cả căn nhà ba tầng. Vơ chông minh đông viên nhau kiên tri, cuôi cung cung đa co thanh qua.
Be con cua chung minh lơn dân, niêm hanh phuc cung theo đo phat triên lên. Nghi trưa nao anh cung goi điên cho em, băt đưa điên thoai vao gân bung đê anh đươc noi chuyên vơi con. Buôi tôi, anh tut hăn xuông phia dươi, năm xoa bung em ngu.
Khi con đươc 22 tuân tuôi, anh đi công tac nên môt minh em đi kham. Vi trong ngươi vân thây binh thương nên em không mây lo lăng. Cho đên khi nghe bac si noi: “Chơ ra ngoai kham lai”, tim em nhay lên môt nhip. Dư cam không lanh vê đưa con chưa chao đơi khiên em bât khoc ngoai hanh lang bênh viên.
Khi khám lại, bác sĩ thở dài nói không ổn, phải đình chỉ thai nghén. Tai em ù đi, không nghe rõ con bị sao nữa, chỉ biết rằng dịch sẽ tràn vào phổi con trong thời gian rất ngắn, không thể cứu được.
Em không gọi cho anh mà gọi cho mẹ. Mẹ đến rất nhanh, đưa em tới một nơi khác để khám. May sao, người ta lại nói mọi thứ vẫn bình thường. Em như người c.hết đi sống lại nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Về nhà, mẹ trách em đi khám nơi không uy tín. “Mày suýt nữa thì dọa c.hết mẹ rồi”, mẹ càm ràm. Hai ngày sau, em trốn mẹ đi khám ở một nơi khác nữa. Đó là ngày 22/5. Lúc này, con mình đã mất rồi. Bác sĩ nói dịch tràn phổi, con không thở được. Em gọi cho mẹ mà không dám gọi cho anh vì không biết phải nói sao. Mấy tháng qua, anh hạnh phúc như vậy, làm sao em nỡ…
Hai ngày sau thì em được về nhà. Anh kết thúc chuyến công tác sớm, về tới nhà đã hớn hở gọi con. Chưa ai nói với anh một tiếng nào. Em chỉ biết khóc. Khi anh đặt tay vào bụng em, em giật nảy mình, ước gì em có thể c.hết đi được chồng ơi!
Anh ôm em khóc ướt hết vai áo. Sao người ta có được đứa con dễ dàng mà vợ chồng mình khó khăn, vất vả đến vậy. Hai lần hân hoan, hai lần đau khổ. Giờ em đã 33 t.uổi rồi còn anh thì đã 37. Biết phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây?
Nhưng hôm nay em đã thấy một tia hi vọng khi đọc được câu chuyện về người đàn bà làm mẹ ở t.uổi 53. Người ta có thể kiên trì từng ấy năm thì vợ chồng mình cũng làm được phải không anh? Chỉ cần anh không nản lòng, luôn ở bên em. Xin anh hãy nắm tay em đi đến hết cuộc đời này”.
Theo xaluan.com